Vị Đại Thúc Này Không Dễ Theo Đuổi

Chương 20: Vị đại thúc này thật khó thu phục(4)




Editor: Tứ Phương Team.

Thứ tư này Vi Tưởng nhớ rất rõ Lộ Tử Việt sẽ đến kiếm tra lại nên cô đặc biệt đi làm sớm. Sáng sớm đã có rất nhiều người đến đăng kí, cô vội bước vào trong nhìn rồi đi chào hỏi bác sĩ.

Ra khỏi phòng, Vi Tưởng lấy ra bộ đồ y tá và di động, trực tiếp gọi điện. Vừa nối được máy cô đã đi thẳng vào vấn đề: “Giáo sư Lộ, hôm nay không phải Tử Việt kiểm tra lại à, lúc nào bọn anh tới?’’

“Đúng vậy, chúng tôi đang trên đường rồi, một lúc nữa sẽ đến.’’ Trong lời nói của anh có thể nghe được loáng thoáng tiếng còi xe inh ỏi.

“Được, đến nơi liền báo cho tôi, đi đường cẩn thận nhé!’’, cô nhẹ giọng nhắc nhở.

Lộ Thượng cảm thấy không cần thiết phải cẩn thận như vậy, nhưng là lòng tốt của cô vì lo cho con mình nên liền mỉm cười. Vì thế liền nhanh chóng đáp lại: ‘’Được, cảm ơn cô.’’

Vi Tưởng vốn định trở về phòng nhưng vẫn chưa yên tâm lắm, kiểm tra lại tất cả phòng bệnh một lần nữa, cô lại đến sảnh bệnh viên xem một lượt. Vừa xuống thì liền thấy Lộ Thượng dắt Lộ Tử Việt đi vào, cô bước nhỏ chạy đến: ‘’Hai người đến rồi.’’

Bé con vừa thấy cô liền tự nhiên thả tay ba ba ra vui vẻ chạy đến bên cô. Vi Tưởng cũng cười đáp lại rồi cuí người xuống, Lộ Tử Việt nhanh như chớp sà vào lòng cô, ngọt ngào gọi: “Dì tiểu Vi’’. Một tay cô bế bé con mập mạp, một tay xoa đầu cậu bé, trong lòng cảm thấy thật thỏa mãn.

“Hiện tại người bệnh đăng ký quá đông, phải chờ thời gian rất lâu, tôi đã hẹn trước với bác sĩ Trần rồi, chúng ta trực tiếp qua bên đó là được.’’

Xem bộ dạng chau mày suy nghĩ của anh như muốn từ chối, Vi Tưởng vội nói thêm: “Nếu anh không đồng ý thì có thể hết buổi sáng chúng ta cũng chưa xong được đâu, có thể phải hẹn qua buổi chiều. Buổi chiều anh còn phải đi làm, không khí bệnh viện lại không tốt cho sức khỏe của trẻ con. Vì thế hãy nghe lời tôi đi.’’ Nói xong cô còn mở to mắt nhìn anh chăm chú chờ Lộ Thượng đồng ý.

Lộ Thượng nghĩ quả thật cô nói đúng, liền không so đo nữa gật đầu: ‘’Lần sau cô không được tự ý quyết định như vậy nữa, đây là lần cuối cùng. Bây giờ chúng ta qua đó ngay thôi.’’

Vi Tưởng đưa bọn họ qua đó rồi phải quay về ngay, dù sao rời khỏi vị trí quá lâu cũng không tốt.

…………

Hoàn tất các thủ tục kiểm tra thì thời gian cũng không còn sớm, may mà kết quả đều bình thường. Lộ Thượng cám ơn bác sĩ rồi cùng con trai ra về.

“Ba ba, chúng ta lại đi tìm dì tiểu Vi sao?’’ Bé con trưng ra khuôn mặt ngây thơ ngẩng đầu hỏi ba.

Lộ Thượng hiển nhiên không có ý định này, nghe con trai hỏi thế, anh dừng lại noid: “Cần phải đi sao?’’

Chỉ thấy nhóc con cố làm ra dáng vẻ nghiêm trang như ông cụ non bảo: ‘’Đương nhiên là phải đi nha, con còn phải nói tạm biệt với dì tiểu Vi.’’

Lộ Thượng nhịn không không được vừa cười vừa vỗ vào sau gáy của con trai mình nói: “Con đúng là tiểu quỷ nghịch ngợm, bình thường cũng không thấy con hiểu chuyện như vậy. Như này đi, giờ cũng đến trưa rồi, chúng ta mời dì tiểu Vi của con ăn trưa, con thấy thế nào?’’

‘’Vậy thì tốt qua, ba ba con yêu ba nhất.’’ Thằng bé vừa vui mừng vừa phấn khích ôm lấy cổ Lộ Thượng bày tỏ tình yêu của cậu bé. Thấy con trai khó có khi cùng mình thân mật như vậy, trái tim anh bỗng chốc trở nên mềm mại.

Nhưng nghĩ đến chuyện vừa rồi, anh lại cảm thấy thật đau đầu, xem ra muốn không qua lại với Vi Tưởng nữa quả là một chuyện khó khăn rồi, tất cả đều tại thằng nhóc thúi này. Nghĩ tới đây Lộ Thượng bất đắc dĩ lắc đầu, dắt tay con trai đi đến khu nội trú.

Hiện tại Vi Tưởng đang viết đơn thuốc, liền thấy y tá Trịnh bước vào, cười nói với cô: ‘’Tiểu Vi, có một anh chàng đẹp trai ngồi ngoài hành lang đang đợi cô, còn dẫn theo một đứa bé, tôi nhớ rõ lần trước chính cô khám cho đứa bé đó.’’

“A, phải không, sao tôi không biết.’’ Vi Tưởng ngạc nhiên thốt lên.

Tiểu Trịnh không nhận được câu trả lời mong muốn, ngại ngùng đi thay áo rồi đi ăn trưa luôn. Thấy cô ấy vừa đi khỏi, Vi Tưởng chạy đến cửa lén lút quan sát, quả nhiên trông thấy hai bóng dáng quen thuộc. Vừa rồi cô còn đang định gọi điện thoại cho anh hỏi xem kết quả kiểm tra thế nào, vậy mà giờ anh đã tự đi đến đây rồi.

Thấy vậy cô liền bước đến: “Xong rồi sao, bác sĩ Trần nói thế nào?’’

“Phục hồi tốt lắm, không sao.’’ Giọng anh trầm thấp mà đầy từ tính.

“Vậy là tốt rồi, hai người đã ăn cơm chưa, hay hôm nay tôi mời nhé.’’ Cô đề nghị.

“Cũng được”

Không nghĩ anh lại dứt khoát đồng ý, Vi Tưởng sửng sốt một phen lập tức đáp lại: ‘’Được, chờ tôi một lát nhé.’’

Thay đồ bệnh viện ra, cô dắt tay Tử Việt đi phía trước dẫn đường, Lộ Thượng thì đi tụt lại phía sau. Gần bệnh viện có rất nhiều quán cơm, vì là thời điểm ăn trưa nên các quán đều chật kín người. Đi tới nhà hàng thứ mười, rốt cuộc cũng thấy được nơi khá vắng khách.

“Vậy ăn ở đây nhé, nếu không chỉ sợ không tìm được nơi nào nữa đâu, tôi cũng đã ăn thử đồ ở đây rồi, rất được.’’

Lộ Thượng nhún vai, tỏ vẻ đồng ý, rồi bước lên phía trước đẩy cửa cho hai người các cô. Tìm được vị trí thích hợp, vừa ngồi xuống Vi Tưởng đã đưa thực đơn cho Lộ Thượng: “Tôi đã nếm qua món ‘’tủ’’ của quán này rồi, sốt cà chua bò nạm ăn với bún gạo cũng rất được, anh chọn món đi, xem luôn Tử Việt thích ăn món nào liền gọi.’’

Vừa dứt lời liền nghe nhóc con bên cạnh nói: “Con muốn ăn giống với dì tiểu Vi.’’ Lời thằng bé khiến hai người không hẹn mà bật cười.

Lộ Thượng cầm lấy thực đơn, lật qua lật lại rồi gọi món mỳ lạnh của Hàn Quốc.

Ăn uống xong rồi, Vi Tưởng định đi thanh toán trước nhưng bị Lộ Thượng ngăn cản: “Để tôi trả, hôm nay còn chưa cảm ơn cô, đúng ra tôi nên thanh toán bữa này.’’

Vi Tưởng không nghe lời anh mà cười nói: ‘’Không cần đâu, anh đã nhiều lần mời tôi ăn cơm rồi. Lần này ở bệnh viện là tôi trả đi, lần sau anh lại mời tôi ăn bữa cơm là được.’’ Nói xong nhanh chóng chạy đi tính tiền.

Nghe xong nửa câu sau, Lộ Thượng nhíu mày biết mình đã trúng kế của cô nhưng cuối cùng vẫn không tức giận.

……..

Bởi vì sáng nay Vi Tưởng gặp được Lộ Thượng hơn nữa còn cùng anh đi ăn trưa nên tâm tình hiện giờ rất tốt. Cho nên đến tối khi về nhà vẫn vui vẻ không ngừng nên ăn tối đặc biệt nhiều.

Cơm nước xong, Đỗ Tiểu Vân bàn với cô muốn sáng mai quay về thành phố D.

Tại sao lại về sớm vậy chứ, cô thật sự không thích mẹ về chút nào, một bên ôm bà, một bên oán trách nói: “Mẹ, sao không ở lại thêm vài ngày, con không nỡ để mẹ về chút nào.’’

“Mẹ cũng muốn ở lại vài ngày, nhưng không phải con không biết tính ba con, mẹ vắng nhà mấy ngày không biết ở nhà ba con sống sao rồi, không có mẹ đừng mong ba con biết điều mà dọn dẹp nhà cửa.’’ Đỗ Tiểu Vân giận dữ nói.

“ Vậy được rồi, con sẽ sắp xếp thời gian trở về thăm hai người, mẹ vẫn nên sớm quay về một chút, mấy hôm nay chắc ba cũng sốt ruột lắm rồi, ha ha.’’

Đỗ Tiểu Vân gõ đầu cô một cái: “Con đứa nhỏ này, sao lại nói chuyện không biết lớn nhỏ như thế chứ.’’ Vi Tưởng vừa tránh né vừa khúc khích cười trộm.

Hôm sau Đỗ Tiểu Vân phải quay về nên buổi tối hai mẹ con vừa xem tivi vừa tâm sự mãi cho đến giờ đi ngủ. Tắm rửa xong trở lại phòng, Vi Tưởng liền khẩn trương mở máy tính tìm Lộ Thượng trong danh sách bạn bè.

Cẩn thận xem xét một lượt, quả thật như lời anh nói, anh không thường dùng máy tính, cũng không tương tác với bạn bè. Vi Tưởng đếm số bài viết cũng chưa hết mười đầu ngón tay. Trừ những lần tham gia hội nghị quốc tế có trao đổi vài hình ảnh ra thì là khi đi liên hoan ở công ty mới có một vài hình ảnh. Còn những bài viết khác toàn bộ đều là những hạng mục của công ty.

Quả nhiên không tìm thấy điều gì về ông chú Lộ qua máy tính, Vi Tưởng có phần thất vọng, cô tức giận vào khung chat để nói chuyện phiếm với Lộ Thượng: “Tại sao bạn bè của anh lại ít đến đáng thương vậy?’’ Sau đó lại gửi thêm một icon biểu cảm “Bảo Bảo đang buồn bực’’.

Không biết tại sao, đã ba lần gặp anh rồi mà lần nào cũng khiến cô dễ dàng thẹn thùng hoặc không được tự nhiên, nhưng có lẽ anh lại nghĩ da mặt cô cực kì dày rồi. Quả thật, lần gặp thứ hai bởi vì trao đổi qua internet nên khiến cô như trở thành con người khác thập phần chủ động.

Đợi một lúc bên kia vẫn không có động tĩnh, Vi Tưởng không bỏ qua ngược lại càng lúc càng lớn gan, cô gửi thêm một tin: ‘’Không cần biểu hiện thẳng thắng như thế, đã gặp qua rồi còn không để ý người ta.’’

Nghĩ một lát cô lại gửi thêm một câu: “Anh Lộ thân mến, anh không biết buổi tối nào tôi cũng một mực chờ anh sao?’’ suy nghĩ một lúc cô lại bồi thêm một nhãn dán biểu cảm xấu hổ ngượng ngùng..

Đừng hỏi cô xấu hổ là cái gì, cô không biết.

Tự lẩm bẩm một lúc, cô không muốn gửi tin nhắn nữa nhưng lại nhàm chán không có việc gì làm, cho nên hôm nay cô đành tiếp tục trêu chọc người nào đó vậy.

Trước tiên cô gửi một hình ảnh cô vợ nhỏ ngồi ở bậc thang, gió hiu hiu thổi chỉ có thể nhìn thấy một bóng lưng. Không quá 2 phút cô lại tiếp tục gửi hình một đứa bé đưa hoa biểu tình thẹn thùng.

Những thứ này dường như không thể nào biểu đạt được nội tâm đang dâng trào của cô, cho nên cô lại gửi thêm hình ảnh công chúa Bạch Tuyết cầm một xấp tiền cười bỉ ổi cho Lộ Thượng.

Đương nhiên ban ngày hai người vừa gặp nhau, Vi Tưởng cũng không mong chờ anh trả lời cô. Đợi hồi lâu vẫn không thấy anh trả lời, cô không chỉ không mất hứng mà còn hưng phấn hơn vì mình vừa vô sỉ đùa giỡn anh.

Bất quá trêu chọc một người đàn ông trưởng thành cần phải có chừng mực, ít đi có thể không thú vị nhưng nhiều hơn lại bị tác dụng ngược.

Nghĩ tới đây Vi Tưởng liền tìm một tấm ảnh selfie đáng yêu rồi gửi đi kèm dòng chữ “ngủ ngon’’. Nhìn tin nhắn báo đã gửi đi thành công cô mới an tâm đi vào giấc ngủ.

Cô không biết Lộ Thượng trước khi đi ngủ vô tình mở máy vi tính, nhìn thấy cô gửi một đống tin nhắn cùng những biểu cảm hình động còn có tấm hình cuối cùng, anh đang uống nước liền ‘’phụt’’ một cái, phun hết nước ra ngoài.