Kinh Xán khóc đến khi kiệt sức, thật ra mấy hôm nay cậu vẫn luôn gắng gượng nhờ suy nghĩ trong lòng mình, gắng gượng đến Huy Hà, tìm Hạ Bình Ý. Cậu thiếp đi trong lòng Hạ Bình Ý, đến khi tỉnh dậy đã là buổi tối, lúc này cậu đã được thay cho một bộ đồ sạch sẽ.
Nằm trên giường phòng ngủ, vừa mở mắt ra đã thấy Hạ Bình Ý, cậu còn tưởng mình lại đang nằm mơ. Đợi mình tỉnh táo hẳn rồi cậu mới góp nhặt, ghép lại từng mảnh ký ức nhỏ vụn trong mấy ngày vừa qua. Người Hạ Bình Ý rất ấm, Kinh Xán ngẩng đầu, chăm chú nhìn cái cằm trong bóng tối kia hồi lâu, sau đó cậu lắc đầu thật khẽ, cọ mũi mình lên cằm Hạ Bình Ý.
Một bàn tay bất chợt giữ cằm cậu, ngay sau đó, cậu thấy người đang ôm mình cử động, hôn cậu.
“Cậu khát không?”.
Hơi thở nóng hổi phả lên mặt, Kinh Xán nghe thấy Hạ Bình Ý hỏi cậu.
Kinh Xán không mở mắt, gật đầu.
Cảm giác người bên cạnh sắp đẩy mình ra, Kinh Xán vô thức kéo Hạ Bình Ý. Nhưng cậu vội vàng quá, cuối cùng lại chẳng giữ được gì, bàn tay buông thõng xuống cạnh hông Hạ Bình Ý.
Nghe tiếng, Hạ Bình Ý mới lần tới bàn tay buông trên giường của cậu, anh nắm tay cậu miết vài lần, như đang âm thầm nói gì đó.
“Nước ở ngay đầu giường mà”.
Hạ Bình Ý nghiêng người vặn núm đèn. Anh không mở đèn sáng hẳn mà chỉ để ở chế độ sáng rất yếu.
Kinh Xán híp mắt, đợi mình quen với trạng thái bóng tối đột ngột biến mất này rồi mới ngồi dậy nhận cốc nước. Cậu ngửa đầu uống mấy ngụm, sau đó đặt bàn tay cầm cốc lên đùi, im lặng cúi đầu.
Sau khi bình tĩnh lại, cậu nghĩ mình nên nói gì đó với Hạ Bình Ý, chẳng hạn như giải thích cho anh về tình hình của mình, hay là nói với anh rằng mình sẽ kiểm soát bản thân thật kỹ, không làm hại anh đâu. Nhưng dường như lúc này suy nghĩ của cậu vẫn chưa hoàn toàn khôi phục lại, những suy nghĩ ấy chỉ thoáng qua trong đầu cậu rồi biến mất. Vậy nên sau một khoảng lặng rất lâu, Kinh Xán chỉ cúi đầu, nói đến chuyện duy nhất cậu vẫn nhớ rõ: “Tôi làm mất mũ rồi”.
Cậu muốn những gì mình thể hiện ra giống một người bình thường, vậy nên cậu cố gắng để mình nói ra câu này với giọng điệu bình tĩnh nhất có thể. Nhưng không biết vì sao, sau mấy chữ ngắn ngủi này, mặt nước trong cốc lại bắt đầu rung rinh.
Hạ Bình Ý lập tức hiểu ý Kinh Xán. Anh lại nhớ về con phố ồn ào kia, khi đó Kinh Xán vừa đi vừa kìm lòng không đặng sờ mũ luôn tay, còn tươi cười hỏi anh cậu có đẹp không.
Một tĩnh một động, một tối một sáng, hai hình ảnh này đối lập quá mạnh mẽ, như thể mọi chênh lệch và đan xen trong cuộc đời ngẳn ngủi của họ đều vụt qua trong tíc tắc, làm Hạ Bình Ý đau lòng. Anh lấy chiếc cốc khỏi tay Kinh Xán, đặt lên bàn, sau đó ôm cậu.
“Tôi dẫn cậu đi mua chiếc khác”.
“Không còn đâu”. Nghe anh nói vậy, mắt Kinh Xán lại đỏ hoe, cậu ngửa lên nhìn anh: “Cô bán hàng nói chỉ có một chiếc đó thôi”.
“Có mà, chúng ta tìm lại cô ấy, nhất định cô ấy sẽ vui vẻ làm cho cậu chiếc khác”. Hạ Bình Ý xoa đầu cậu, nói tiếp: “Giờ cây cối quanh chùa Thanh Nham xanh lắm, đẹp hơn mùa đông nhiều, chúng ta đến đó lần nữa được không?”.
Kinh Xán lẳng lặng nhìn Hạ Bình Ý, khi cơn đau xót lại tràn lên trong mắt cậu, cậu bèn nhích người. Kinh Xán níu cả hai tay vào người Hạ Bình Ý, tựa mặt lên lồng ngực anh.
Cậu không nhắm mắt lại mà cứ nghiêng mặt như vậy, nghe tiếng tim đập của Hạ Bình Ý, giương mắt nhìn thế giới đang mờ dần phía trước.
Hai người đều chỉ mặc một chiếc áo cộc tay mềm, lưng Kinh Xán hơi phập phồng theo nhịp thở, Hạ Bình Ý đặt tay lên đó, vỗ về tấm lưng đang còng xuống.
Không biết giọt nước đã lại vương trên khóe mắt từ lúc đó, lơ lửng hồi lâu, cuối cùng vẫn rơi xuống lớp vải màu xám khói. Kinh Xán vùi mặt vào lòng anh, mảng màu xám khói kia cũng dần dần loang lổ vệt nước ở nơi mà không ai nhìn thấy.
Một lát sau, Kinh Xán vẫn lắc đầu.
“Làm lại thì không phải là cái đó nữa rồi”.
Kinh Xán dậy rồi cũng không ngủ tiếp nữa, Hạ Bình Ý ôm cậu nằm đến nửa đêm, tâm sự với cậu. Hai người đều chưa ăn tối, đến khoảng ba giờ sáng, Hạ Bình Ý mới cọ cằm lên đầu Kinh Xán, hỏi cậu: “Có đói không?”.
“Đói”.
“Vậy tôi làm gì cho cậu ăn nhé”.
Hạ Bình Ý xỏ dép lê xuống giường, anh vốn định bảo Kinh Xán ngồi đây chờ mình. Nhưng vừa quay người lại, anh lại thấy Kinh Xán ngồi bó gối trên giường, chăm chú nhìn anh, Hạ Bình Ý bèn đổi ý.
Anh đưa tay về phía người đang mơ màng kia: “Đi, xuống làm với tôi nào”.
Kinh Xán vẫn cứ ngẩn ra, rõ ràng cậu đã nghe thấy lời Hạ Bình Ý, nhưng dường như phải rất lâu sau cậu mới hiểu ý anh, cậu ngẩn ngơ nhìn Hạ Bình Ý.
Hạ Bình Ý lại đưa tay đến gần cậu, cuối cùng Kinh Xán cũng phản ứng lại, đặt tay mình lên tay Hạ Bình Ý.
Sợ đánh thức Tống Ức Nam và Kinh Tại Hàng, Hạ Bình Ý làm gì cũng rất khẽ khàng. Kinh Xán đi sát bên cạnh anh, cũng giữ im lặng, nhưng Hạ Bình Ý vừa nhích hai bước, cậu cũng sẽ nhích theo hai bước. Hạ Bình Ý đặt bát trứng vào nồi, sau đó quay sang ôm Kinh Xán, hôn cậu.
“Sao thế?” Hạ Bình Ý cười, hỏi: “Sợ rơi mất tôi à?”.
Ban đầu Kinh Xán chỉ lắc đầu, lẳng lặng nhích sát vào anh, khi nước trong nồi bắt đầu sôi lên, Hạ Bình Ý mới nghe cậu nói: “Sợ tôi rơi mất”.
Chẳng mấy chốc món trứng hấp đã ra lò, mấy hôm nay chưa ăn gì, dạ dày của Kinh Xán vừa tiếp xúc với đồ ăn đã bắt đầu khó chịu. Hạ Bình Ý thấy Kinh Xán cứ ôm bụng, bèn nói: “Đừng ăn vội quá, từ từ thôi”.
Kinh Xán xúc một thìa trứng to giơ ra trước mặt Hạ Bình Ý: “Cậu cũng ăn đi”.
Hai người ăn bát trứng hấp hết mười phút, ăn xong, Hạ Bình Ý cho bát đũa vào bồn rửa rồi mở nước nhỏ rửa bát. Lần này Kinh Xán không vào theo anh nữa, Hạ Bình Ý cứ nghĩ Kinh Xán sẽ đợi anh ngoài bàn ăn, nhưng vừa ra khỏi bếp, anh đã không thấy người anh muốn thấy đâu.
Hạ Bình Ý nghiêng đầu, phát hiện Kinh Xán đang ngồi xổm trước tủ lạnh.
Hạ Bình Ý qua đó, ngồi xổm cạnh Kinh Xán, hỏi cậu: “Sao thế?”.
Kinh Xán cầm một chiếc bọc nhựa, lớp đá vụn dính bên ngoài chiếc bọc làm Hạ Bình Ý không nhìn rõ thứ bên trong là gì. Cửa tủ lạnh mở toang, không khí lạnh bên trong phả ra không ngừng, ngưng tụ thành hơi trắng. Kinh Xán cầm thứ kia bằng cả hai tay, cậu cúi đầu, không biết đang nghĩ gì.
Ngồi trước tủ đông lâu sẽ thấy lạnh, Hạ Bình Ý úp tay lên đầu gối sắp gác trước ngăn tủ đông của Kinh Xán, hỏi cậu: “Có lạnh không? Hay là đứng lên đã nhé?”.
Kinh Xán nhìn bàn tay đang che hơi lạnh cho mình của Hạ Bình Ý một chốc, sau đó cậu ngẩng đầu, viền mắt đỏ ửng. Cậu đưa thứ trong tay cho Hạ Bình Ý, Hạ Bình Ý sửng sốt nhận nó.
Vừa cầm vào thứ kia Hạ Bình Ý đã đoán ra rồi, anh tháo lớp bọc thực phẩm bên ngoài ra, quả nhiên, đó là một quả xoài.
Trên quả xoài có hình vẽ chibi một người đeo kính, cùng với đó là dòng chữ ban đầu anh đã viết: “Mỗi người một quả”.
Anh nhấc quả xoài lên, thấy bên trong còn có một chiếc ống hút nhựa bị bịt kín nữa, bên trong ống hút là chiếc ô nhỏ màu xanh mà Kinh Xán đã chọn, cùng với một tờ giấy.
Trước khi anh cầm chiếc ống hút lên, Kinh Xán đã nhanh tay lấy trước.
“Trước đây tôi cứ nghĩ nếu một ngày nào đó mình không còn tỉnh táo nữa, quên mất cả người quan trọng nhất thì phải làm sao đây?”.
Hạ Bình Ý không biết vì sao Kinh Xán đột nhiên hỏi vậy, nhưng nghe câu hỏi, anh vẫn hạ thấp giọng trả lời: “Không đâu”.
Kinh Xán cầm chiếc ống hút, ngẩng đầu nhìn anh. Cậu thử nhếch mép lên nhưng vẫn không làm sao mỉm cười được, bèn cúi đầu lại.
“Sau đó tôi mới nghĩ, dù sau này tôi chẳng nhớ được gì thì giác quan vẫn sẽ không thay đổi, sở thích được thân thể ghi nhớ là điều ban sơ nhất. Vậy nên… dù một ngày nào đó tôi điên thật, có lẽ tôi vẫn thích ăn xoài, vẫn thích nhìn những thứ màu xanh”.
Kinh Xán bóp chặt ống hút, phần đầu bị bịt kín bỗng nứt ra như băng vỡ. Kinh Xán rút tờ giấy bên trong, mở ra đặt trên tay.
Trên đó chỉ có ba chữ, là cái tên mà Kinh Xán từng gọi biết bao lần.
Nhìn rõ cái tên này, Hạ Bình Ý chợt hiểu ý Kinh Xán.
Viết tên người mình thích cạnh những thứ mình thích, để dù là khi thậm tệ nhất, cậu vẫn sẽ nhớ anh.
Kinh Xán bỗng nghiêng người, ôm Hạ Bình Ý đang đờ đẫn nhìn quả xoài.
Chiếc áo ngắn tay không thể che giấu hay ngăn trở điều gì, Hạ Bình Ý có thể cảm nhận được hơi thở của Kinh Xán phả lên vai mình, bất ổn và nóng hổi. Anh nhớ lại buổi sáng vẫn mờ sương kia, cậu con trai cúi đầu dúi quả xoài cho anh, sau đó anh chỉ trêu cậu một câu thôi, cậu đã đỏ mặt đưa anh nốt quả còn lại.
“Hạ Bình Ý, cậu đừng sợ tôi”.
Nói xong, Kinh Xán cắn áo Hạ Bình Ý, kéo áo anh gồ lên một mảng, tựa như vài chuyện trắc trở là mỗi người đều có thể gặp phải trong cuộc đời bình lặng của mình. Cậu đè nén không muốn mình bật khóc, hai tay siết chặt ở một nơi Hạ Bình Ý không nhìn thấy, như đang gồng mình giữ chặt thứ gì.
Hạ Bình Ý nghe Kinh Xán nói vậy lại không kìm được nữa, nỗi xót xa trào dâng khi nhìn thấy quả xoài kia chợt lan ra khắp căn phòng yên tĩnh. Kinh Xán trong trí nhớ của anh muôn màu muôn vẻ, nụ cười dịu dàng trên hành lang, vẻ quật cường khi leo núi đá, bướng bỉnh muốn cua mà không bóp phanh ở trường đua, khi cậu chạy lon ton như chú chim non trên con đường trước chùa Thanh Nham, đôi mắt lấp lánh trong phòng chiếu phim… Anh nghĩ Kinh Xán thế nào cũng được, nhưng không thể như lúc này, bất an, sợ hãi, tự ti.
Kinh Xán của anh không nên như vậy.
Kinh Xán run rẩy, càng lúc càng dữ dội. Mới vào đầu hạ mà cậu lại như mặc một chiếc áo mỏng đứng giữa đêm tuyết giá lạnh.
Nước mắt lẳng lặng lăn xuống, Hạ Bình Ý cụp mắt, quàng một tay quanh người Kinh Xán, siết chặt cậu vào lòng mình.
Kinh Xán càng khóc càng to, Hạ Bình Ý lại nghẹn ngào, chẳng nói được câu an ủi nào. Khoảng cách gần gũi này làm anh như cảm nhận được nỗi đau vô ngần của Kinh Xán, nhưng anh cũng biết, những gì anh cảm nhận được chỉ là phần nổi của tảng băng trôi. Anh sẽ chẳng bao giờ thật sự biết Kinh Xán đã nghĩ gì khi cất quả xoài vào tủ lạnh, cảm thấy thế nào khi viết tên anh lên tờ giấy, cũng như đến giờ anh vẫn không biết thế giới nội tâm của anh trai mình đã đau khổ thế nào trước khi chết.
Anh nghĩ nếu những nỗi đau Kinh Xán đang thể hiện ra, để anh có thể cảm nhận được là mười phần, thì những gì Kinh Xán thật sự trải qua phải là một trăm phần, một vạn phần.
Nhưng chỉ mười phần đau khổ này thôi đã làm anh đau đến rơi nước mắt, vậy bao lâu nay Kinh Xán đã đối mặt với chúng bằng cách nào?
Anh chợt nhớ lại ánh mắt lẳng lặng dõi theo anh của Kinh Xán khi đứng bên cửa sổ phòng bếp ngày ấy. Thật ra khi đó anh không thấy cảm xúc gì trong mắt cậu, không có đau khổ, cũng không có vùng vẫy, bởi lẽ nhiều năm qua, cậu đã quen giấu kỹ những cảm xúc u tối này dưới phế tích hoang tàn ấy rồi.
Cậu không nói, sẽ không ai biết được.
“Sao tôi sợ cậu được chứ?” Nước mắt Hạ Bình Ý chảy xuôi gò má anh, rơi xuống hõm vai Kinh Xán. Hạ Bình Ý nghiêng đầu hôn lên vành tai mềm mại: “Tôi yêu cậu mà”.