Vị Đắc Xán Lạn

Chương 42




Kinh Xán ngớ ra nhìn tin nhắn đó nửa phút, đến khi cậu hiểu ra câu đó có nghĩa gì, cậu mới bật dậy khỏi giường, không kịp ra cửa sổ nhìn thử, đá văng dép, chân trần chạy xuống nhà.

Mở cổng, không như cậu đoán trước, cậu không trông thấy người nào đứng giữa trời tuyết cả. Chỉ có một người tuyết đứng giữa đường, cười tít mắt nhìn cậu.

Bốn bề là tuyết trắng, như thế giới cổ tích chợt phủ xuống.

Có người đặt một chiếc máy nghe đĩa lên trên người tuyết, lúc này đang mở bài hát nào đó, có lẽ vì đã khuya rồi, người mở chỉnh âm lượng rất nhỏ. Kinh Xán không nghe rõ, bèn lại gần người tuyết.

Giai điệu uyển chuyển, Kinh Xán nghe hai câu, bỗng thấy hơi quen.

Ngay khi cậu nhìn ngây ngẩn, nghe say sưa, bỗng có một bàn tay xuất hiện phía sau Kinh Xán, ôm cổ cậu. Kinh Xán giật mình, sau khi nhận ra người đó là ai, cơ thể vừa gồng lên căng thẳng lại thả lỏng ra.

Cậu quay lại nhìn người phía sau.

Hạ Bình Ý đứng sát vào cậu, tay còn lại vẫn đút trong túi.

“Thích không?”, anh hỏi.

Kinh Xán gật đầu, cằm cọ lên tay áo của Hạ Bình Ý, rất lạnh. Hạ Bình Ý đã ở ngoài gần ba tiếng, người anh đã lạnh cóng rồi. Cái lạnh làm Kinh Xán run lên, cậu ngập ngừng, hỏi: “Cậu… sao nửa đêm cậu còn đến đây đắp người tuyết thế?”.

Hạ Bình Ý không trả lời ngay mà hơi cúi người, gác cằm lên vai Kinh Xán.

Anh im lặng một lát, thận trọng nghĩ cách diễn đạt: “Vẫn chưa đủ rõ ràng à?”.

Hạ Bình Ý trở lại đây cùng người tuyết này đều hướng cậu tới một thông tin nào đó, nhưng Kinh Xán chỉ nhìn thoáng qua đáp án, không dám mở miệng. Cứ như vậy, sự im lặng của hai người làm nền cho nhau, làn mưa tuyết bay bay như hút sạch mọi âm thanh trên đời, chỉ còn lại tiếng nhạc rất nhỏ, xoa dịu đôi tai dần dần thả lỏng của ai đó.

Hạ Bình Ý bỗng buông Kinh Xán ra, bước sang bên cạnh, ngồi xổm trước người tuyết. Anh quan sát tác phẩm mình mới hoàn thành, sau đó anh ngẩng đầu, kéo tay Kinh Xán.

Hơi giật cánh tay, Kinh Xán bèn ngoan ngoãn ngồi xổm cạnh anh.

“Cậu có nhớ bài này không?”.

Kinh Xán lắc đầu. Cậu chỉ thấy hơi quen thôi, nhưng làm thế nào cũng không nhớ ra mình từng nghe ở đâu.

“Lần đầu tiên tôi gặp cậu ở cầu thang, loa phát thanh của trường đang phát bài hát này”.

Nhắc lại hôm ấy, giọng điệu của Hạ Bình Ý cũng dịu dàng, chậm rãi hơn.

Nghe anh nhắc vậy, ký ức của Kinh Xán như sống lại. Hình như hôm đó đúng là giai điệu này, có điều cầu thang lúc đó ồn ào quá, tháo kinh xong, cậu lại càng không nghe rõ. Vậy nên cậu chẳng nhớ được thứ gì, cả giai điệu và ca từ.

“Có biết bài hát này hát về gì không?”.

Kinh Xán lắc đầu.

Đúng lúc này, bài hát cũng kết thúc, Hạ Bình Ý giơ tay phủi mấy bông tuyết trên đầu Kinh Xán, sau đó đội mũ áo phao lên cho cậu.

Chiếc mũ cản được gió tuyết, lại không ngăn được trái tim như sắp vọt lên trời của cậu.

“Vậy giờ nghe đi”.

Vài tiếng ồn rất ngắn vang lên từ máy nghe đĩa, sau đó, đến tiếng đàn ghi-ta. Màn đêm đen kịt mà tĩnh lặng phóng đại thế giới trong lời ca tiếng hát, Kinh Xán có thể nghe rõ từng câu trong bài hát.

Kinh Xán không hề cố ý liên tưởng, nhưng dường như mỗi nốt nhạc, ca từ đều chỉ về cùng một bóng hình. Thời gian như có thể đảo ngược, giữa cầu thang, trên sân thể dục, trong phòng học, trên đường về nhà… Mỗi ký ức trở thành một bức tranh, chạy dọc trên trục thời gian, nối liền thành một MV hoàn chỉnh, thành phiên bản kỉ niệm độc quyền chỉ dành riêng cho cậu.

Cậu đắm chìm trong tiếng nhạc và câu chuyện trong đó, đến nỗi quên mất mình đang phải đối mặt với điều gì. Đến khi câu hát cuối cùng kết thúc, nốt nhạc cuối cùng vang lên, không gian trở lại với sự yên tĩnh, thì Hạ Bình Ý đứng nghiêng người bên cạnh cậu mới bước lên, hỏi: “Nghe xong chưa?”.

Kinh Xán gật đầu, hơi thở nóng rực.

“Giờ thì hiểu lời bài hát rồi chứ?”, Hạ Bình Ý lại hỏi.

“Chắc là… hiểu rồi”.

Kinh Xán do dự đáp, Hạ Bình Ý bật cười, trả lời bằng một câu Kinh Xán đã từng nói: “Chắc là là sao hả? Lúc làm bài không thể chắc là đâu đấy”.

Giữa buổi tối gió tuyết đan xen, Kinh Xán lại đổ mồ hôi tay. Cậu siết chặt tay, ngón cái cọ lên đốt ngón trỏ, sau đó lại đút tay vào túi áo.

Tình cảm trong mắt Hạ Bình Ý nồng cháy quá đỗi, ánh mắt ấy khiến Kinh Xán cũng thấy chóng mặt, cậu nhìn xuống, tiếng máy nghe đĩa xoay băng lại vang lên bên tai.

Màn hình máy nghe đĩa sáng lên, sau tiếng xoay băng, bài hát kia lại lặp lại lần nữa. Kinh Xán mím môi không nói gì, cũng không nhìn Hạ Bình Ý, cậu chăm chú nghe nhạc, nhưng không ngờ nhạc dạo vừa hết, môi cậu bỗng đón một nụ hôn.

Hành động bất ngờ, thiếu thốn kinh nghiệm, lại thêm nụ hôn này không còn nhẹ nhàng như chuồn chuồn lướt nước nữa, Kinh Xán chợt quên cả thở, không khí hao dần, cậu cảm giác cơ thể cậu tê rần.

Chân cậu nhũn ra, bỗng chốc lảo đảo ngã sang bên cạnh. Quá hoảng loạn, ngay lúc đó, Kinh Xán chỉ kịp níu tay Hạ Bình Ý đang đặt sau đầu mình. Nhờ thế, mà cả Hạ Bình Ý cũng ngã xuống cùng cậu.

“Đệt…”.

Cùng với tiếng hét của Hạ Bình Ý, hai người cắm đầu vào bụng người tuyết.

Hạ Bình Ý còn chưa kịp tỏ tình, người tuyết anh đắp hơn một tiếng đã “hi sinh” tại chỗ.

Ngay khi ngã xuống, Hạ Bình Ý lập tức ôm đầu Kinh Xán vào lòng, hơn nữa vừa rồi Hạ Bình Ý cũng đã đội mũ cho cậu, không có chút tuyết nào rơi được vào cổ Kinh Xán, cũng không dính lên mặt là bao. Hạ Bình Ý thì không ổn, có một khoảnh khắc anh bỗng thấy mình hoảng loạn, cảm giác mình không phải đang tỏ tình, mà là bị núi tuyết chôn vùi vì tình yêu.

Kinh Xán nằm dưới đất, hoàn hồn lại, cậu vội vàng nhổm dậy xem Hạ Bình Ý ra sao. Nào ngờ khi ngẩng đầu lên, trước mắt cậu chỉ toàn là tuyết trắng, không tìm thấy Hạ Bình Ý đâu cả…

“Hạ… Hạ Bình Ý”. Kinh Xán vội vàng gạt tuyết phủ trên mặt anh đi, phủi qua phủi lại vài lần, cuối cùng cậu cũng thấy gương mặt đẹp trai kia.

Hạ Bình Ý đội tuyết bật cười.

“Cười gì thế?”, Kinh Xán sợ Hạ Bình Ý lạnh, giục ảnh: “Mau đứng dậy đi”.

“Haiz,” Hạ Bình Ý lại đè cậu lại, không cho cậu cử động: “Sốt ruột cái gì, tôi không thể đội đống tuyết này vô ích được”.

Hạ Bình Ý đã lạnh tới nỗi không còn câu nệ điều gì, anh chỉnh lại mũ cho Kinh Xán, chắc chắn đã bọc kín đầu cậu rồi, anh mới lật người, đè Kinh Xán xuống.

Nụ hôn lần này không giống nụ hôn nào trước đó, Hạ Bình Ý hôn vội vàng mà dữ dội, hoàn toàn không có Kinh Xán cơ hội từ chối và thở dốc. Tuyết rơi trên đầu, trên mắt, trên môi Kinh Xán, cảm giác lạnh lẽo chồng chất ngày một nhiều, nhưng cơ thể cậu chẳng lạnh đi chút nào, có thứ gì đó sôi sục hòa lẫn trong máu cậu, hòa tan những bông tuyết chạm vào làn da.

Họ hôn nhau đầy nóng bỏng giữa trời tuyết.

Thứ mang tên tình yêu, chưa từng biết giữ kẽ là gì.

Nhịp thở của Kinh Xán hoàn toàn hỗn loạn trong nụ hôn này, tiếng nhạc bên tai vẫn văng vẳng, nhưng dường như cậu lại chẳng nghe thấy. Đến khi Hạ Bình Ý kết thúc màn tuyên bố này, Kinh Xán mới vùi đầu vào hõm vai Hạ Bình Ý, run rẩy hít thở.

“Không phải cậu mới hỏi nửa đêm tôi còn đến nhà cậu đắp người tuyết làm gì à?”, Hạ Bình Ý hôn vành tai cậu, nhiệt độ đủ làm tim người ta nóng rẫy: “Tôi đến tỏ tình. Kinh Xán, tôi thích cậu”.

Hình ảnh cuối cùng của MV, là màn tỏ tình khiến người ta rung động.

Hạ Bình Ý nói không lớn, nhưng mỗi chữ anh thốt ra đều đập mạnh vào tim Kinh Xán.

Hồi lâu sau Kinh Xán vẫn không thể phát ra âm thanh nào, cả nhịp thở cũng nhẹ nhàng đến vô cùng. Hạ Bình Ý cũng không sốt ruột, chỉ chăm chú nhìn người trước mắt dưới ánh đèn không sáng lắm, yên lặng chờ đợi.

Kinh Xán biết lúc này mình nên cho anh một câu trả lời, nhưng nói gì, nói thế nào, cậu lại không hề biết. Cậu không dám tin những gì mình nghe thấy, không dám tin mối tình mà cậu chưa từng ao ước được đáp lại, bỗng có được câu trả lời kiên định như thế.

Chân mày, lông mi của Hạ Bình Ý đều vương tuyết, in bóng lên mắt Kinh Xán, lại thành giấc mơ đẹp nhất.

Một giấc mơ đẹp đến khó tin.

“Hạ Bình Ý…”.

Không biết bao lâu sau, cuối cùng ý chí cũng quay về với Kinh Xán. Giọng cậu thều thào, như thể đã dùng hết toàn bộ sức lực mình có mới có thể giữ cho câu chữ không ngắt quãng: “Cậu… đè tôi không thở được”.

Mới đầu, Hạ Bình Ý không đáp lại, sau đó anh bỗng bật cười. Tiếng người rất khẽ, thấp thoáng bên tai Kinh Xán, trên đời này chỉ một mình cậu nghe thấy.

“Tôi có đè cậu đâu, vẫn đang chống tay mà”. Hạ Bình Ý dừng một lát, nói nhỏ: “Cậu không thở được hẳn không phải do tôi đè đâu nhỉ?”.

Hơi thở của Hạ Bình Ý phả lên vành tai mềm mại, may sao lúc này cũng đủ lạnh, vốn người cậu đã đỏ ửng vì lạnh rồi, nếu không cậu có làm thế nào cũng không giấu được nhiệt độ như thiêu như đốt trên mặt mình.

Không ai lên tiếng, cũng không ai định đi. Lần đầu tiên Hạ Bình Ý cảm thấy thành phố này yên tĩnh tới vậy, yên tĩnh như thể tất cả chỉ thuộc về anh và Kinh Xán, dù là trận tuyết lớn này, hay là ánh đèn mờ tối.

“Kinh Xán, cậu từng nghĩ đến sau này chưa?”.

Sau này…

Giọng Hạ Bình Ý rơi thẳng vào tao Kinh Xán, dụ dỗ Kinh Xán tưởng tượng một “sau này” có Hạ Bình Ý sẽ như thế nào.

Hạ Bình Ý gạt tuyết quanh đầu Kinh Xán đi, sau đó anh trở mình, nằm cạnh cậu.

Không đợi Kinh Xán trả lời, Hạ Bình Ý đã tự nói tiếp: “Tôi thì chưa từng. Hồi nhỏ thì còn nhỏ quá, không nghĩ đến mấy chuyện này, sau khi anh tôi đột ngột qua đời, tôi càng không mong chờ gì ở tương lai nữa. Cũng không phải đau khổ gì đâu, chỉ là… tự nhiên nhận ra hình như chẳng có chuyện gì có thể bảo đảm sẽ cho tôi một tương lai tốt đẹp hơn. Đỗ trường đại học tốt cũng chưa chắc, chơi bóng rổ giỏi cũng không bảo đảm, nghĩ vậy tôi lại thấy hình như chuyện gì cũng là làm cũng được, không làm cũng được. Thi đỗ trường tốt hay không cũng được, có tập thể thao hay không cũng được, có chạy được hạng nhất không cũng được, mua đại một chiếc bút nào đó, đến tối thì ăn đại cái gì đó”.

Những câu này kéo Kinh Xán ra khỏi sự bối rối khi được tỏ tình, dù thường ngày cậu cũng thấy Hạ Bình Ý biếng nhác, nhưng cậu không ngờ rằng suy nghĩ của Hạ Bình Ý là như vậy.

Kinh Xán không giỏi văn, cậu nghĩ ngợi cả buổi nhớ nghĩ ra một từ gần nghĩa nhất để hình dung cảm nhận của cậu, không một gợn sóng.

“Nhưng hình như giờ đã khác rồi”. Hạ Bình Ý dừng một chốc, nói: “Nhờ có cậu”.

Nghe câu cuối cùng, Kinh Xán sửng sốt.

“Nếu không có cậu, tôi không thèm dậy sớm hơn hai mươi phút mỗi buổi sáng đâu, cũng không thấy tặng quà còn phải chọn giấy gói đẹp, cũng sẽ không nghĩ khi trời tuyết thì nên đắp người tuyết. Vừa rồi khi đắp xong, nghĩ đến biểu cảm của cậu khi thấy nó, tôi mới chợt hiểu ra. Tôi vẫn chưa nghĩ đến tương lai sẽ ra sao, nhưng tôi muốn cậu vui vẻ”.

“Kinh Xán,” Kinh Xán cảm nhận thấy Hạ Bình Ý đang lại gần cậu hơn, gọi tên cậu bằng chất giọng dịu dàng, chậm rãi hơn nữa. “Sau này chúng ta cứ ở bên nhau đi, cùng thi đại học, cùng bước tiếp phần đời còn lại. Tôi có thể dẫn cậu đi làm rất nhiều chuyện cậu thích mà chưa làm bao giờ, chơi đua xe, thi bằng lái, xem thi đấu, sau này chúng ta còn có thể tự lái xe đi du lịch nữa. Tôi muốn dắt tay cậu, bù đắp lại những chuyện cậu còn thiếu”.

Mồ hôi tích tụ ướt đẫm lòng bàn tay, tương lai mà Hạ Bình Ý miêu tả như đang hiển hiện trong tầm mắt tối đen của Kinh Xán… Hai người họ lái xe lên núi ngắm sao, ra biển xem hải âu, lái xe quanh đường quốc lộ ven núi, mở bài “Drifting”, hét với núi cao bên ngoài câu “Một chiếc AE86 lên núi rồi”.

Rất trẻ con, nhưng cậu rất hy vọng.

Đêm nay, như thể có dây thần kinh nào đó trong đầu cậu yếu đuối lạ thường. Trước đây bị bắt nạt, bị đánh, Kinh Xán cũng chưa từng khóc, nhưng lúc này chỉ nghĩ đến những ảo ảnh kia thôi, mắt cậu đã cay xè.

“Sao lại khóc nữa rồi?”, Hạ Bình Ý chọc vào mặt cậu, hỏi: “Không đồng ý à?”.

Kinh Xán lắc đầu nguầy nguậy.

Sao cậu không đồng ý được chứ, cậu biết rõ khát vọng của mình với Hạ BÌnh Ý hơn ai hết. Cậu chỉ muốn mỗi phút mỗi giây sau này đều có Hạ Bình Ý bầu bạn, cậu muốn biến Hạ Bình Ý thành vật sở hữu của riêng mình, đặt ở nơi nào đó cậu chỉ cần nhìn lên là thấy. Nhưng muốn và có thể, là hai chuyện khác nhau.

Cậu không biết sau này cậu sẽ ra sao, cũng không biết mình có thể ở bên Hạ Bình Ý được không. Nên cậu không dám đồng ý.

“Kinh Xán, đáng ra tôi không định ép cậu đâu. Nhưng tôi lại sợ không ép cậu, cậu sẽ không cho tôi một câu trả lời. Cậu còn nhớ cậu vẫn nợ tôi một câu hỏi không? Tôi muốn hỏi ngay bây giờ, nhớ là không được nói dối đấy”.

Lúc này rồi, sao Kinh Xán không đoán ra Hạ Bình Ý muốn hỏi gì chứ.

“Ở bên tôi, được không?”.

Nói dối hay nói thật, dường như Kinh Xán đã trở lại lúc cậu xoay chiếc ô nhỏ màu xanh kia rồi.

Không biết bài hát đã lặp lại mấy lần, cũng không biết tuyết đã đọng được thêm mấy lớp. Số phận lại vươn đôi bàn tay châm một ngọn nến, ngọn nến chập chờn chiếu sáng thế giới tương lai mà chẳng ai biết trước.

Lúc này, Kinh Xán bỗng nhớ đến một loạt câu hỏi triết học vô cùng sâu sắc.

Tại sao cậu lại đến thế giới này? Cậu sẽ chết vào lúc nào? Trước lúc chết cậu nên nghĩ gì, trước lúc chết, cậu hi vọng mình nghĩ gì?

Trên nền tuyết trải dài, có một người đứng đó, đội mũ đen, đội cả vầng trăng tròn vành vạnh.

Đó là người cậu hi vọng mình nhớ mãi.

Kinh Xán chợt nhận ra, thật ra cậu vẫn luôn hiểu sai về mình. Cậu không thể làm được tất cả những chuyện cậu nhắc nhở bản thân, cậu gồng mình điều khiển lý trí để ngăn cản mình, nhưng luôn có những lúc nó trở nên vô dụng. Cậu không kiểm soát mình tốt đến vậy, ít nhất là khi nằm trên tuyết cùng Hạ Bình Ý thì không.

Không biết vô tình hay cố ý, tay Kinh Xán khẽ nhích, chạm vào Hạ Bình Ý. Hạ Bình Ý cảm nhận được bèn giữ tay cậu lại, nắm thật chặt. Bàn tay đỏ ửng không cho Kinh Xán chút ấm áp nào, nhưng cậu chẳng hề quan tâm.

Ca khúc vẫn chưa dừng, tiếng nhạc rung động lòng người thôi thúc nhịp thở phập phồng của cậu. Cuối cùng Kinh Xán cũng mấp máy đôi môi mím chặt.

“Hạ Bình Ý”.

“Ơi?”.

Kinh Xán không đồng ý, cũng không nói “không được”. Mà cậu nhìn lên bầu trời đêm tĩnh lặng, khẽ nói: “Tôi thích cậu trước mà”.

Tôi thích cậu trước, vẫn luôn là vậy.

Hạ Bình Ý quay sang, anh sửng sốt rồi bật cười.

“Sao gì cũng muốn tranh thế này?”.

Có thứ gì đó chặn đứng mũi cậu, Kinh Xán nhắm mắt lại, cũng cười theo.

“Tranh chứ,” cậu nói.

Có được kết quả mình mong muốn, Hạ Bình Ý cũng không quan trọng chuyện ai trước ai sau như Kinh Xán nữa.

“Được,” Hạ Bình Ý giơ đôi bàn tay đang nắm chặt của họ, hôn lên đó: “Nhường cậu đấy”.