Đợi Kinh Xán vào sân Hạ Bình Ý mới đánh tay lái, rề rà đi thêm một đoạn. Không biết mấy cây thường xuân trên song cửa mọc kiểu gì, chúng để hở đúng một lỗ nhỏ. Hạ Bình Ý rụt cổ, cúi đầu nhìn vào trong, qua lỗ hổng, anh nhìn thấy căn phòng vừa sáng đèn.
Vốn lúc làm bài tập, Hạ Bình Ý đã buồn ngủ không mở được mắt, nhưng đưa Kinh Xán về nhà rồi anh lại không buồn ngủ nữa. Hạ Bình Ý không vội đi ngay mà anh cúi người, nằm bò trên tay lái, ngẩn ngơ nhìn ô cửa sổ chuyển sang màu vàng do ánh đèn.
Dường như từ lần gặp đầu tiên, Kinh Xán luôn khiến anh tò mò không ngừng. Đầu tiên là tò mò cậu là ai, rồi đến tò mò lại sao cậu không bao giờ nói chuyện, sau đó lại tò mò không biết cậu là người thế nào. Khuôn mặt bé nhỏ rõ ràng như vậy, nhưng Kinh Xán lại cho Hạ Bình Ý cảm giác như cậu đã chất chứa rất nhiều tâm sự suốt hơn mười năm.
Một bóng người chợt xuất hiện sau cửa sổ, Hạ Bình Ý sững sờ.
Là Kinh Xán.
Cậu đứng yên đó không di chuyển, vừa xa vừa ngược sáng. Hạ Bình Ý không nhìn rõ mặt cậu, nhưng anh nghĩ chắc chắn Kinh Xán đang nhìn mình. Vậy nên Hạ Bình Ý hít một hơi thật sâu, mở đèn xe rồi vẫy tay chào cậu.
Khi Hạ Bình Ý đi rồi, Kinh Xán vẫn đứng trước cửa sổ rất lâu. Mãi đến khi đôi chân nhức mỏi cậu mới tắt đèn, ngồi xuống chiếc ghế cạnh bàn.
Về tới nhà, Hạ Bình Ý nhìn đồng hồ. Từ nhà Kinh Xán đến nhà mình mất 11 phút đi xe điện. Anh nghiêng đầu nhìn phòng bên trong, thấy phòng ngủ của mẹ đã tắt đèn bèn mò mẫm vào nhà vệ sinh, rón rén đánh răng rửa mặt xong rồi về phòng mình.
Nằm trên giường, không hiểu sao trong đầu anh chỉ toàn hình ảnh Kinh Xán sửa lại lời thoại cho mình lúc nãy. Hạ Bình Ý mở mắt, hai tay đan nhau gối sau đầu, nhìn trần nhà ngẫm nghĩ. Hình ảnh ấy lại lặp lại trước mắt anh, Hạ Bình Ý ngồi bật dậy, mở máy tính.
Hôm sau, Hạ Bình Ý đi sớm hai mươi phút, vừa đi vừa đút tay vào túi áo, ngân nga mấy bài nhạc. Đỗ trước cửa nhà Kinh Xán, Hạ Bình Ý thư thả huýt sáo, huýt một hơi rất dài.
Không ngờ vừa huýt xong, cửa nhà Kinh Xán đã mở, người đứng bên trong có mái tóc hơi xù, đôi mắt to nhìn anh qua lớp kính và màn sương lờ mờ.
“Sớm thế?”, Hạ Bình Ý cười, thấy Kinh Xán đứng im, anh bèn ngoắc tay với cậu. “Lên xe đi”.
Lần này, Hạ Bình Ý không nói gì, khi Kinh Xán đến cạnh anh thì anh tự túc lấy cặp sách trên tay cậu luôn.
“Hôm qua cậu về nhà lại học tiếp đấy à? Còn mang cả cặp về nữa”.
So với hôm qua, lần này Kinh Xán lên xe quen hơn rồi. Khi gần đến khúc cua cậu còn nắm áo Hạ Bình Ý trước, lúc đi vững thì chủ động buông ra.
“Không đâu, chẳng qua…”.
Kinh Xán nghĩ một lát, thật thà đáp: “Chẳng qua không quen không cầm gì thôi”.
Hạ Bình Ý nghe xong bèn hơi nghiêng đầu, cố gắng nghĩ xem đây là thói quen kiểu gì.
Thật ra nói xong câu đó Kinh Xán thấy hơi hối hận, cậu sợ Hạ Bình Ý sẽ nghĩ hành vi của cậu rất kỳ lạ. Nhưng ngẩng đầu nhìn gáy Hạ Bình Ý, Kinh Xán mở miệng lại không biết nên nói gì để “chữa cháy”, cậu đành khẽ cắn môi, nghiêng đầu nhìn con đường họ đi qua.
Cậu đến thành phố này gần một tháng rồi, nhưng hôm nay nhìn lại, con đường cậu từng đi qua rất nhiều lần này vẫn có rất nhiều cửa hàng xa lạ. Kinh Xán chăm chú nhìn một cửa hàng gà cốt lết chiên, khi chiếc xe điện chạy qua cửa hàng đó rồi, cậu vẫn quay đầu lại nhìn.
“Phải rồi,” thấy đèn đỏ, Hạ Bình Ý đứng trước ngã tư, anh bất chợt quay lại nói chuyện với Kinh Xán: “Tôi về xem lại ‘Initial D’ rồi, hôm qua là cậu nói đúng”.
Như thể làm chuyện gì đuối lý bị phát hiện, Kinh Xán vừa nghe giọng Hạ Bình Ý bèn vội vàng quay lại.
Nhìn vẻ mặt hoang mang của cậu, Hạ Bình Ý không thể nhịn cười: “Sao thế, muốn ăn cốt lết gà à?”.
Kinh Xán cảm giác mặt mình nóng rực, lí nhí chối: “Không phải”.
Hạ Bình Ý nhìn làm cậu phải ngoảnh đầu sang bên còn lại, sau đó cậu nghe Hạ Bình Ý nói: “Cậu lái xe bao giờ chưa?”.
Lái xe?
Kinh Xán sửng sốt, quay lại nhìn Hạ Bình Ý: “Mười tám tuổi mới được thi bằng lái”.
“Tôi biết,” Hạ Bình Ý vừa cười vừa nói: “Xe kart thì sao? Đã lái chưa? Không thì chơi đua xe bao giờ chưa?”.
Kinh Xán nhìn ra chỗ khác, hơi nhíu mày. Cậu dán mắt vào khe nứt trên đường, nhẹ nhàng lắc đầu.
“Chưa”.
Kinh Xán cúi đầu, nên lúc này Hạ Bình Ý chỉ thấy một cái xoáy tóc trên đầu cậu. Anh giơ tay, trước lúc mình kịp nhận ra điều gì, bàn tay kia đã gần chạm vào tóc Kinh Xán.
Đèn xanh sáng, dòng xe chạy qua bên người họ.
Tay Hạ Bình Ý dừng lại giữa không trung, anh nghĩ lại, hơi ngạc nhiên vì hành động của mình.
“Thế lần sau cùng chơi nhé”. Anh điềm nhiên quay người, trước khi khởi động xe, Hạ Bình Ý nhẹ nhàng nói một câu như vậy.
Trước cổng trường, các cỗ máy học tập còn chưa tỉnh ngủ vội vàng vào cổng. Hạ Bình Ý và Kinh Xán đỗ xe xong, khi vừa tới cầu thang, Kinh Xán bỗng chủ động gọi Hạ Bình Ý.
Hình như, đây là lần đầu tiên được nghe cậu ấy gọi mình.
“Hửm?”. Hạ Bình Ý dừng bàn tay đang xoay chìa khóa, quay lại nhìn Kinh Xán.
Kinh Xán đi rất chậm, mỗi lần bước một bậc thang cậu lại khẽ gật đầu. Cậu vẫn chưa nói câu sau cho Hạ Bình Ý, khi hai người đi hết cầu thang, chuẩn bị rẽ về lớp mình, cậu mới nói: “Chúng ta lái xe đua được thật à?”.
Hạ Bình Ý còn tưởng cậu rề rà cả buổi vì đang ấp ủ chuyện gì ghê gớm lắm, Kinh Xán vừa lên tiếng, anh biết mình đã đánh giá quá cao khả năng xã giao của Kinh Xán rồi.
“Có gì mà không được?”.
Nghe Hạ Bình Ý nói vậy, bàn tay đang kéo cặp sách của Kinh Xán siết lại. Cậu cúi đầu, mũi chân khẽ đạp lên hoa văn trên sàn nhà. Hạ Bình Ý thấy khóe miệng cậu chậm rãi cong lên, sơ ý lộ mất nụ cười mà cậu cố che giấu.
Các bạn học nối đuôi nhau lên lớp, Kinh Xán nghe tiếng nói chuyện của người khác, gương mặt vốn mừng rỡ của cậu trở nên lúng túng. Cậu gật đầu, nói: “Vậy tôi đi trước”.
“Ừ, lát đi ăn chờ tôi nhé,” Hạ Bình Ý nói xong mới hất cằm: “Đi đi”.
Lớp 12 trường trung học số bảy có hai tiết tự học buổi sáng, tiết một từ bảy giờ đến bảy rưỡi, sau đó là hai mươi phút nghỉ ăn sáng, bảy giờ năm mươi sẽ bắt đầu tiết tự học thứ hai. Giữa chừng có năm phút nghỉ, tám giờ vào tiết đầu tiên.
Tránh học sinh buồn ngủ trong tiết tự học đầu tiên, nhà trường quy định tiết này thành giờ đọc buổi sáng. Kinh Xán lấy một tờ báo tiếng Anh, cậu trải ra, nhìn nội dung cô giáo bảo học thuộc mấy lần, sau đó cúi đầu ngẩn người.
Đêm qua cậu không ngủ được mấy. Thật ra từ khi đến Huy Hà, cậu vẫn luôn không được ngon giấc. Nhớ lại lúc đầu cậu hỏi Tống Ức Nam rằng mình có thể đi học ở đây không, Tống Ức Nam ngạc nhiên ra mặt, cô im lặng một lát rồi mỉm cười đồng ý, cô nói sẽ bàn bạc với Kinh Tại Hàng. Kinh Xán không biết cô thuyết phục Kinh Tại Hàng bằng cách nào, nhưng ngày cậu rời nhà là Tống Ức Nam đưa cậu đi. Tống Ức Nam nói Kinh Tại Hàng bận việc công ty, không đưa cậu đi học được, nhưng Kinh Xán biết, thật ra bố mình đang ở trong thư phòng.
Kinh Xán bất giác siết chặt tay, đến khi móng tay ngắn ngủn cắm vào lòng bàn tay cậu mới đau đớn ngừng nhớ lại. Như thể ở trong một căn phòng kín gió quá lâu, khi nội dung trên tờ báo tiếng Anh xuất hiện trước mắt Kinh Xán lần nữa, cậu bắt đầu thở dốc.
Xung quanh hỗn loạn, Kinh Xán nhìn lên, cậu phát hiện đã hết giờ học từ lúc nào.
Hạ Bình Ý.
Cậu lập tức tỉnh táo lại, vội vàng chống tay lên bàn muốn đứng dậy. Mà cùng lúc đó, cửa sổ cạnh cậu bỗng được mở ra từ bên ngoài, tiếng ma sát chối tai vang lên.
“Chăm chỉ quá vậy?”. Hạ Bình Ý thò đầu vào, nụ cười của anh vừa bất lực vừa nhạt nhòa: “Không ăn cơm luôn à?”.
“Ăn!”. Thốt ra từ này, Kinh Xán mới cảm nhận được giọng mình gấp gáp đến nhường nào. Cậu nuốt nước bọt, ổn định sự hoảng loạn trong lòng, lấy lại tốc độ nói thường ngày: “Tôi ra ngay đây”.
Hễ hấp tấp là dễ mắc sai lầm. Kinh Xán vấp chân làm đổ ghế của bạn cùng bàn, tiếng “rầm” vang dội vang lên, mấy bạn học đang nằm bò trên bàn ngủ bù giật mình nhìn cậu.
Hạ Bình Ý thấy mặt Kinh Xán đỏ bừng, bèn nhỏ giọng an ủi người đang ngồi xổm xuống dựng ghế kia: “Không sao, đừng hấp tấp”.
Bị kéo thẳng ra bãi đỗ xe, Kinh Xán thắc mắc nhìn Hạ Bình Ý mở khóa, cuối cùng cậu chậm chạp hỏi: “Không học nữa à?”.
“Học chứ,” Hạ Bình Ý ném khóa bánh sau vào giỏ xe: “Đi ăn trước đã”.
Kinh Xán lơ mơ được anh chở rời xa trường học, chạy dọc về trên con đường lúc họ đi. Đến khi ngửi thấy mùi thơm quen thuộc, Kinh Xán mới biết Hạ Bình Ý đang làm gì.
Hạ Bình Ý gọi hai suất thịt gà cốt lết, ông chủ chiên xong một suất đưa họ trước, Hạ Bình Ý lập tức nhét vào tay Kinh Xán: “Ăn đi”.
Kinh Xán cúi đầu nhìn miếng gà được cắt thành từng miếng, vàng rộm.
Thịt gà chỉ được đựng trong túi giấy, cầm lâu sẽ nóng đến đau tay. Kinh Xán hít sâu, vội vàng dịch ngón tay ra.
“Nóng hả?”. Hạ Bình Ý bật cười, tiện thể giơ tay xoa đầu cậu: “Ngốc”.
Tự nhiên bị xoa đầu, Kinh Xán ngẩng phắt lên, đôi mắt hơi trố ra.
Không kìm được tay mình, Kinh Xán nhìn đến nỗi Hạ Bình Ý cũng thấy ngại, anh khẽ ho một tiếng, giục cậu: “Ăn mau đi”.
Nói xong anh quay đầu, giả vờ đợi suất gà cốt lết của mình, nhưng bàn tay trong túi lại căng thẳng giật nhẹ. Hạ Bình Ý nhíu mày siết tay, thầm nghĩ, toi rồi, dọa em bé sợ mất rồi.
Kinh Xán chớp mắt nhìn anh một lát, cuối cùng vẫn bị mùi thơm của gà mê hoặc, cậu cúi đầu, cầm xiên tre lên.
Hạ Bình Ý lặng lẽ nhìn sang, thấy Kinh Xán đang cúi đầu ăn rất nghiêm túc, hệt như chú chuột nhỏ.
Suất gà cốt lết thứ hai đã xong, hai người sóng vai ra khỏi cửa hàng. Vừa đi mấy bước Hạ Bình Ý bỗng dừng lại, gọi Kinh Xán. Kinh Xán nhai thịt gà, ngẩng đầu nhìn anh.
“Chúng ta trao đổi thế này nhé,” Hạ Bình Ý lại gần Kinh Xán, nói nhỏ: “Tôi mời cậu ăn gà cốt lết, cậu trả lời một câu hỏi của tôi, được không?”.
Kinh Xán dừng một lát, nhai tiếp. Cậu nhai vài lần rồi nuốt miếng gà, sau đó mới thắc mắc hỏi: “Hỏi gì thế?”.
“Sao lúc nào cậu cũng ngẩn người thế?”.
Kinh Xán nghe xong, không nói gì, chỉ trân trân nhìn Hạ Bình Ý.
“Đương nhiên, cậu không muốn nói thì không nói cũng được,” Hạ Bình Ý giải thích: “Tôi thấy cậu có vẻ thích ngây người nên tò mò thôi”.
Mấy giây sau, Kinh Xán mới cúi đầu xiên một miếng gà, sau đó cậu nhìn vào mắt Hạ Bình Ý, trả lời như đang lẩm bẩm: “Ngẩn người cũng không được à?”.
Dù Hạ Bình Ý nghi mình chỉ tự ảo tưởng thôi, nhưng giọng Kinh Xán lúc nói câu này khác hẳn với vẻ rụt rè của cậu khi trước. Lúc này, Kinh Xán sinh động hơn rất nhiều, thậm chí câu nói vừa rồi còn có vẻ gì đó hơi “chơi xấu”.
Anh kinh ngạc nhìn Kinh Xán tự đi tới chỗ đỗ xe điện, vừa đi vừa nhét thịt gà vào miệng. Sau khi dừng lại, Kinh Xán quay đầu nói với anh: “Không đi nữa là muộn đó”.
Hơ…
Hạ Bình Ý âm thầm cảm thán, người khác thì say rượu bạo gan, người này thì ăn gà cho dũng cảm?
Anh cười lắc đầu, đi về phía cậu, thầm nghĩ nếu biết thịt gà cốt lết có ích như vậy, từ lần gặp thứ hai anh đã mua một suất gà cốt lết lớn, giơ ra trước mặt Kinh Xán, hỏi một câu: “Kết bạn không?”.