Chuông báo thức reo vang, Kinh Xán lập tức bật dậy.
Chưa kịp mở hẳn mắt, cậu đã quơ chiếc bút đánh dấu trên đầu giường, rút nắp bút, đánh một xấu X thật to lên tờ lịch treo tường. Từ khi quyết định ngày đến chùa Thanh Nham, sáng nào Kinh Xán cũng lặp lại động tác giản đơn này. Mà chỉ với hành động đơn giản lặp đi lặp lại này thôi, đã cho thấy cậu ngập tràn mong đợi mỗi một ngày trước sinh nhật.
Ban đầu Kinh Xán còn muốn ở cạnh Hạ Bình Ý hết cả ngày sinh nhật, nhưng trước đó mấy hôm cậu lại nhận được cuộc gọi từ Tống Ức Nam, bảo cậu hôm đó về nhà ăn cơm. Cậu cầm điện thoại im lặng hồi lâu, vốn muốn từ chối, nhưng Tống Ức Nam lại bổ sung, bảo là Kinh Tại Hàng bảo cô gọi điện, cuối cùng cậu vẫn chần chừ đồng ý. Nhưng ngay sau đó cậu đã vội nói: “Nhưng tối con mới về nha, về trước giờ cơm tối được không? Con có hẹn bạn đi chơi”.
Dù ngạc nhiên, song Tống Ức Nam vẫn rất vui khi Kinh Xán có một người bạn thân thiết như vậy. Cô tò mò hỏi Kinh Xán đi chơi với ai, Kinh Xán khẽ nói vào điện thoại: “Cậu ấy là Hạ Bình Ý”.
Tối trước ngày sinh nhật, Kinh Xán đã nằm lên giường từ sớm. Đồng hồ treo tường vẫn miệt mài ghi lại bước chân của thời gian, Kinh Xán chăm chú nhìn nó hồi lâu, nhận ra rằng chỉ hai tiếng nữa thôi, cậu sẽ mười bảy tuổi.
Tuổi mười bảy, là cái tuổi tràn ngập mong chờ với rất nhiều người.
Khi tương lai chưa đến, mọi kỳ vọng xán lạn dường như đều tồn tại một cách hợp lý.
Kinh Xán không biết tuổi mười bảy của người khác thế nào, nhưng với cậu, có thể làm bạn với Hạ Bình Ý trước mười bảy tuổi đã là chuyện may mắn lắm rồi.
Kim đồng hồ chạy tới mười hai giờ, ngay khi kim giờ và kim phút gặp nhau, tiếng thông báo của điện thoại chợt vang lên trong căn phòng yên tĩnh. Như có linh cảm, Kinh Xán giật bắn mình, vội vàng cầm điện thoại lên xem.
“Xuống mở cửa”.
Xuống mở cửa?
Hạ Bình Ý đến rồi!
Sau bước chuyển đổi thông tin không thể đơn giản hơn này, thậm chí Kinh Xán không kịp vén chăn lên đã ngồi bật dậy, lúc nhảy xuống giường còn suýt vấp phải chăn. Kinh Xán lảo đảo, không hơi sức đâu chờ ổn định lại đã đẩy cửa chạy ra ngoài.
Mở tung cửa nhà, qua một khoảng sân, Kinh Xán đã thấy ánh đèn sáng rực kia.
Rất quen thuộc, chính chiếc đèn này đã chiếu sáng con đường cậu về nhà.
Kinh Xán lê dép loẹt xoẹt chạy qua sân, đế dép đạp lên đất lát đá, âm thanh phát ra như tiếng vỗ tay lác đác giữa đêm.
“Sao cậu lại tới đây?”.
Không khí lạnh đã đủ để lấp thêm sương trắng vào câu nói của họ, phác họa dáng vẻ vội vã của chàng thiếu niên. Kinh Xán đứng trước cổng, nhịp thở dồn dập, hai mắt đăm đăm nhìn Hạ Bình Ý.
Hạ Bình Ý vẫn ngồi trên xe điện, anh xách trên tay một chiếc hộp đựng bánh trong suốt. Đèn đường không sáng lắm, nửa khuôn mặt của Hạ Bình Ý chìm trong bóng tối. Nhưng dù vậy, Kinh Xán vẫn có thể nhìn rõ thứ ánh sáng độc nhất trong đôi mắt Hạ Bình Ý.
“Đương nhiên không phải tới đi dạo rồi,” Nói xong, Hạ Bình Ý giơ chiếc bánh lên trước mặt Kinh Xán, lắc lư.
Kinh Xán giật mình nhìn động tác của anh, cậu vội vàng giơ hai tay đỡ chiếc bánh, nhỏ giọng van: “Ôi, đừng lắc”.
“Thế cậu cầm đi”. Hạ Bình Ý ngậm cười buông tay, sau đó tiện thể kéo vai áo khoác đã tụt xuống cánh tay giúp Kinh Xán.
Khi đi qua bậc cửa thì chiếc xe điện bị kẹt lại, Kinh Xán bớt một tay ra giữ lưng yên sau, vừa định dồn sức, Hạ Bình Ý đã vỗ lên tay cậu: “Để tôi làm cho, cậu cầm bánh ngọt đi”.
Chiếc bánh Hạ Bình Ý mang tới là một chiếc gato trắng, chiếc lánh không lớn, bên trên có hình vẽ bằng chocolate, là hình một chiếc AE86 đơn giản. Ngoài hình vẽ này thì không có thêm đồ trang trí gì khác, chỉ có một dòng chữ lớn bên cạnh: “Chúc Kinh Xán sinh nhật vui vẻ”.
Bảy chữ, dùng bảy màu sắc khác nhau, như thể gom hết những lời chúc tốt đẹp vào trên chiếc bánh này.
“Sao hả?”, Hạ Bình Ý kéo một chiếc ra, ngồi xuống. Anh chỉ vào chiếc bánh trên bàn, nói: “Đẹp không? Tự tay tôi vẽ cho cậu đấy”.
Kinh Xán gác đầu lên cánh tay, nằm nhoài ra bàn, lại gần chiếc bánh nhỏ đáng yêu quá đỗi này thêm chút nữa.
Cậu không ngờ Hạ Bình Ý lại làm bánh cho mình, dù cậu biết họ là bạn thân, nhưng cậu chưa từng nghĩ Hạ Bình Ý tốt với mình là chuyện đương nhiên. Thậm chí cậu còn nghĩ Hạ Bình Ý không cần phải tốt với cậu như vậy.
Cậu muốn cảm ơn Hạ Bình Ý, nhưng khuôn miệng vùi dưới cánh tay lại không sao phát ra tiếng, cậu chỉ cảm nhận được cảm xúc chua chát dâng lên trong họng, khiến cổ cậu đau xót.
“Sao hả?”, thấy Kinh Xán không nói gì, Hạ Bình Ý bèn nghiêng đầu nhìn Kinh Xán qua chiếc bánh gato.
Vừa nhìn cậu Hạ Bình Ý đã giật mình… Dù cậu đã che khuất hơn nửa khuôn mặt sau cánh tay, nhưng đôi mắt đỏ hoe của Kinh Xán vẫn khó để người khác không nhận ra tâm trạng của cậu.
Hạ Bình Ý không ngờ một chiếc bánh thôi cũng khiến cậu như vậy, anh im lặng nhìn Kinh Xán vài giây, không hỏi nữa là ngả người ra sau, tựa lên ghế, cho Kinh Xán một khoảng cách an toàn để che giấu bản thân.
Căn phòng bỗng chìm trong yên lặng. Kinh Xán cảm nhận được sự ân cần lặng lẽ của Hạ Bình Ý, cậu cố gắng dằn tâm trạng đang xao động quá mức của mình, nhưng khi lên tiếng, giọng nói run run vẫn vạch trần sự cảm động của cậu.
“Xe cậu vẽ vẫn đẹp hơn tôi”.
Hạ Bình Ý sửng sốt, sau đó nhếch môi cười: “Chịu thua rồi à?”.
Kinh Xán mỉm cười gật đầu, như thể đã bỏ đi hết những tiêu chuẩn đánh giá chuyên nghiệp.
“Chịu”.
Một chữ thôi cũng khiến Hạ Bình Ý hài lòng thỏa dạ, cực kỳ thoải mái. Anh hất cằm, ra hiệu bảo Kinh Xán: “Thế birthday boy cắt bánh đi”.
Kinh Xán đặt tay lên sợi ruy băng màu trắng, nhưng chưa rút ra cậu đã dừng lại. Cậu nhớ ra thứ gì đó bèn ngẩng phắt đầu dậy, đôi mắt đong đầy vẻ mừng rỡ: “Chúng ta không ăn ở đây, tôi đưa cậu đến chỗ này”.
Đêm đông rất lạnh, vừa mở cửa sân thượng Kinh Xán đã phải rùng mình vì một cơn gió lạnh thoảng qua. Trên sân thượng có mấy bóng đèn vàng, Kinh Xán ấn công tắc, thế giới đen kịt bỗng sáng bừng.
Kinh Xán quay lại nhìn Hạ Bình Ý, muốn khoe anh tác phẩm trên sân thượng của mình. Nhưng khi quay đầu lại, cậu bỗng sững người… Hạ Bình Ý tựa lên khung cửa nhìn cậu, khe khẽ mỉm cười. Có một bóng đèn ở ngay trên đầu anh, ánh đèn lờ mờ rọi xuống bao quanh Hạ Bình Ý. Kinh Xán đã nhìn đôi mắt ấy rất nhiều lần rồi, nhưng dường như lần này dịu dàng hơn bất cứ lúc nào trong quá khứ, nó như thể, anh đang nhìn thứ… báu vật nào đó.
Từ này bất chợt xuất hiện trong đầu Kinh Xán, khiến cậu giật thót.
Ảo tưởng quá.
“Cậu…”, nhịp tim như trở nên hối hả, Kinh Xán vô thức nắm chặt sợi ruy băng buộc quanh hộp bánh, hỏi anh: “Sao cậu nhìn tôi mãi thế?”.
Hạ Bình Ý hơi nghiêng đầu, sau một thoáng im lặng, anh mới bình tĩnh nói: “Tôi đã nghĩ cậu sẽ vui, nhưng không ngờ lại vui tới vậy”.
Khi nói câu này, giọng Hạ Bình Ý dịu dàng mà từ tốn, cũng vô cùng trầm thấp, không giống mọi ngày lắm. Anh thật sự không ngờ anh đến đây trước không giờ cùng một chiếc bánh gato cũng khiến Kinh Xán vui mừng tới vậy. Trong mắt anh, Kinh Xán là người rất dễ thấy thỏa mãn, một miếng gà cốt lết, một bát đá bào với chiếc ô xanh, một miếng bánh ngọt, dường như tất cả đều có thể khiến cậu vui đến vỗ cánh.
Nghe anh nói vậy, Kinh Xán bỗng hơi ngại ngùng. Cậu bắt đầu nghi ngờ không biết có phải mình làm vậy để ăn bánh ngọt hơi long trọng quá không. Nhưng Hạ Bình Ý không cho cậu thời gian hối hận, anh đặt hai tay lên vai Kinh Xán, đẩy cậu về phía trước: “Đi nào, dẫn tôi đi xem sân thượng của cậu”.
Bóng hai người nối đuôi nhau, đi về phía trước, cuối cùng trong đêm sinh nhật ấy, hai chiếc bóng đã chồng lên đóa hoa hướng dương to lớn giữa sân.
Đây là lần đầu tiên Hạ Bình Ý thấy hoa hướng dương mà Kinh Xán vẽ.
Những thứ to lớn thường khiến người ta thấy choáng ngợp, huống chi dường như đóa hoa này còn cất chứa vô vàn cảm xúc.
Mọi người đều nghĩ hoa hướng dương là đại diện của ánh sáng, tích cực vươn lên, bởi nó luôn hướng về phía mặt trời. Nhưng Hạ Bình Ý lại trông thấy rõ ràng sự vùng vẫy của đóa hoa hướng dương này, dù là hình dáng của cánh hoa, hay những họa tiết kỳ lạ bên rìa, tất cả đều không giống những bông hướng dương bình thường khác, mà nó càng giống một bông hoa không được ánh mặt trời chiếu tới, đang vùng vẫy để chạm tới ánh sáng.
“Cậu vẽ à?”, Hạ Bình Ý chăm chú nhìn đóa hoa hồi lâu.
“Ừ”.
Hạ Bình Ý từ từ ngồi xổm xuống, anh đưa tay chạm lên cánh hoa trải rộng dưới đất. Hạ Bình Ý không biết mình hiểu có đúng không, anh hy vọng rằng mình chỉ đang nghĩ nhiều, hy vọng Kinh Xán chỉ vẽ một đóa hoa bình thường.
“Đẹp không?”, thấy anh không nói gì, Kinh Xán cầm bánh gato, chủ động hỏi.
Hạ Bình Ý mỉm cười, đứng dậy nói: “Đẹp lắm“.
“Ban ngày còn đẹp hơn cơ, bởi vì ban ngày có nắng chiếu xuống. Với cả cậu nhìn này,” Kinh Xán chỉ vào chiếc sô pha, nói: “Tôi còn kê một chiếc sô pha màu cam ở giữa bông hoa nữa. Màu cam này cũng đẹp lắm, đợi sau này ấm lên còn có thể ngủ trên sô pha, cảm giác đó chắc chắn sẽ rất tuyệt”.
Hai người đều không mặc áo khoác, chỉ một lúc sau, Kinh Xán đã thấy tay mình tê cóng. Cậu dịch sang bên cạnh hai bước, đặt bánh lên sô pha rồi chỉ về phía phòng ngủ: “Hay là… chúng ta kê một cái bàn ra đây nhé, à, phải lấy cả chăn nữa, không thì lạnh lắm”.
Chiếc sô pha màu cam kia vừa rộng vừa to, hai người cùng ngồi không chật chút nào.
Từ khi ngón tay chạm vào ruy băng trên hộp bánh, Kinh Xán đã không kìm nén được nụ cười trên mặt. Cậu gấp gọn sợi dây lại, đặt sang bên cạnh, Hạ Bình Ý thì cắm nến rồi thắp lên giúp cậu.
Ngọn lửa nho nhỏ nhảy nhót, ánh sáng bốc cao, in lên mặt hai người những vệt sáng loang lổ giống nhau.
Hai người ngồi rất gần, gần hơn ngồi cùng bàn trên lớp nữa. Kinh Xán nghiêng đầu là có thể thấy rõ từng đường nét trên mặt Hạ Bình Ý. Cậu nhìn xương chân mày của Hạ Bình Ý, sau một thoáng chần chừ, Kinh Xán vẫn không kìm lòng hỏi: “Hạ Bình Ý, tại sao cậu lại có vết sẹo này thế?”.
“Ơi?”, vốn phải đến tiết mục ước nguyện, Kinh Xán bỗng hỏi vậy làm Hạ Bình Ý không phản ứng kịp.
Có lẽ vì hôm nay là sinh nhật cậu, là chàng trai sinh nhật, cậu lớn thêm một tuổi, cũng gan dạ hơn một chút. Kinh Xán đưa một ngón tay xuyên qua ánh nến, nhẹ nhàng chạm vào xương chân mày của Hạ Bình Ý.
Ngón tay lành lạnh, xương chân mày lại nóng.
“Đây này”.
“À,” Hạ Bình Ý hiểu, anh cũng sờ lên trên mắt mình. Tay anh và Kinh Xán chồng lên nhau, cảm nhận được nhiệt độ thấp quá mức từ tay Kinh Xán, Hạ Bình Ý tiện đà nắm tay cậu.
Bản năng mách bảo Kinh Xán muốn rút tay lại, nhưng Hạ Bình Ý nắm rất chặt, cậu không rút tay được bèn cứ để anh nắm.
“Hồi trước đánh nhau bị thương đấy. Sao tay cậu lạnh thế? Lạnh à?”, Hạ Bình ý nói xong lại quấn Kinh Xán vào trong chăn.
Kinh Xán không bất ngờ với đáp án này chút nào, trong tưởng tượng của cậu, trước đây Hạ Bình Ý sẽ hung dữ hơn bây giờ chun chút.
“Cậu…”, Kinh Xán bỗng nghĩ tới gì đó, hỏi anh: “Đánh nhau giỏi lắm à?”.
“Cậu hỏi kiểu gì vậy?”, Hạ Bình Ý tựa vào lưng ghế, ngửa đầu suy nghĩ, sau đó anh hơi chần chừ nói: “Hình như nếu tôi nói là giỏi thì nghe như trước đây tôi đánh nhau suốt ngày ấy, không tốt cho việc xây dựng hình tượng tích cực của tôi, nhưng nếu bảo không giỏi…”
Hạ Bình Ý suy nghĩ một lát, cười cực kỳ kiêu ngạo: “Thì không thể nào”.
Nghe Hạ Bình Ý nói, mắt Kinh Xán sáng rỡ nhìn anh: “Đánh nhau giỏi cũng là một kỹ năng mà, tôi đánh nhau không giỏi chút nào”.
Hạ Bình Ý vẫn luôn mỉm cười, vừa nghe câu này anh đã nhíu mày: “Cậu từng đánh nhau à?”.
Kinh Xán thật thà gật đầu: “Từng bị ép phải đánh”.
Nhìn vào ánh mắt lo lắng của Hạ Bình Ý, Kinh Xán giải thích: “Hồi trước lúc đi học, hình như lúc nào cũng có người không thích tôi, nhưng cũng không hay có đánh nhau đâu, cùng lắm là trêu chọc tôi thôi. Nhưng có mấy người trong trường có vẻ cực kỳ ghét tôi, vậy nên… tôi từng bị họ đánh”.
Sau thời gian dài như vậy, lần đầu tiên Kinh Xán chủ động kể cho Hạ Bình Ý về chuyện không vui vẻ trong thế giới của cậu. Giữa một đêm không có chút ánh sáng nào thế này, ngồi cạnh ngọn nến sinh nhật, Hạ Bình Ý như thấy được Kinh Xán đứng trong căn phòng chứa đầy quá khứ, mở một ô cửa nhỏ cho anh. Chẳng qua những câu chuyện cũ trong căn phòng ấy đều ẩn trong bóng tối, cả căn phòng chỉ có một ngọn nến yếu ớt, như thể sợ người khác phát hiện, có thể vụt tắt bất cứ lúc nào.
“Sao họ lại bắt nạt cậu?”.
Hạ Bình Ý không sao hiểu nổi, sao lại có người căm ghét một người ngoan ngoãn như Kinh Xán chứ? Giữa cơn gió lạnh, anh bỗng nghĩ, nếu anh quen Kinh Xán sớm hơn thì tốt, nếu họ quen biết nhau từ nhỏ, anh nhất định sẽ bao bọc Kinh Xán, không cho ai bắt nạt cậu.
Nếu vậy, liệu Kinh Xán có bớt đi những bí mật không muốn giãi bày không?
“Họ…”, Kinh Xán nghiêng đầu, không nhìn Hạ Bình Ý mà nhìn sang ngọn nến vẫn đang cháy, như thể đang nhớ lại.
“Họ nói tôi bị điên, còn vừa lùn vừa trắng, y như con gái”.
Hạ Bình Ý nghe vậy lập tức bốc hỏa. Nhưng đó cũng chỉ là nhận xét của mấy thằng con trai tự nghĩ mình đúng, ít ra lúc này anh vẫn kiềm chế được mình, chỉ lạnh mặt mắng mấy kẻ không quen biết kia: “Cái quần gì vậy, đúng là chỗ nào cũng có cặn bã”.
Kinh Xán gật đầu, tỏ ý tán thành lời của anh.
“Họ hay bắt nạt cậu lắm à?”, nghĩ chuyện hôm nay là sinh nhật Kinh Xán, Hạ Bình Ý cũng muốn nhịn, nhưng anh không nhịn được. Cứ nghĩ đến Kinh Xán từng bị mấy kẻ đó bao vây đánh đập là anh lại tức giận, Hạ Bình Ý nhíu mày hỏi: “Họ còn làm chuyện gì quá đáng nữa không?”.
“Ừm, lúc nào họ cũng bắt nạt tôi hết. Còn chuyện quá đáng thì…”.
Kinh Xán nhíu mày, giọng nói có vẻ không chắc chắn lắm: “Họ vứt áo khoác của tôi, dội nước lên người tôi, nhốt tôi trong nhà vệ sinh bỏ hoang ở công viên một đêm có phải quá đáng không?”.