Vị Đắc Xán Lạn

Chương 2




Hạ Bình Ý không biết anh và cậu bạn kia có tính là quen nhau không. Dù hôm đó cũng coi là chào nhau rồi, nhưng anh hoàn toàn không biết tên người ta, chắc người ta cũng không biết anh từ đâu xuất hiện. Anh luôn đợi ngày nào đó họ gặp lại, nói đôi câu, nhưng cũng lạ, đi ra đi vào bao nhiêu lần mà anh chưa bắt gặp cậu ấy lần nào.

Tiết thể dục hôm nay, Hạ Bình Ý vốn định nằm trên lớp ngủ bù, nhưng lớp nào cũng phải có mấy cậu con trai thích chơi bóng rổ, cứ đến giờ lại là hào hứng “quẩy” hết mình. Giáo viên dạy toán vừa bảo hết tiết, Vương Tiểu Vĩ đã giơ chân câu quả bóng dưới gầm bàn lên, ôm vào lòng, sau đó giục Hạ Bình Ý ra sân.

3 đấu 3, đấu nửa sân, với Hạ Bình Ý thì như vậy khá nhẹ nhàng. Lại thêm trình của mấy đứa bạn trong lớp cũng khá, Hạ Bình Ý đánh rất mượt, trong một cú nhắm rổ ném bóng nào đó, sự kích động đã lâu chưa có bỗng dâng trào trong lòng anh. Nhưng nửa sau trận đấu khi trạng thái của Hạ Bình Ý tốt hơn, thì có hai người trên sân lại trở nên rất lạ. Chẳng hạn như Vương Tiểu Vĩ, truyền quả bóng cũng để mất, lúc ném bóng thì không nhìn rổ, cũng không biết đang nhìn đi đâu. Trong lúc nghỉ ngơi, Hạ Bình Ý bước lên, lấy làm lạ nhìn Vương Tiểu Vĩ: “Làm cái gì đấy?”

Vương Tiểu Vĩ có vẻ chột dạ, mắt liếc đi chỗ khác, không giống tên mặt dày thường ngày chút nào.

Nhìn theo hướng cậu ta đang nhìn trộm, Hạ Bình Ý thấy một nữ sinh đang ngồi trên bậc thang thứ ba trên khán đài. Mái tóc xoăn dài buông xõa bên vai, cô mặc một chiếc polo không thể bình thường hơn trong mùa hè. Nhưng dù là Hạ Bình Ý cũng phải chân thành khen một câu “xinh đẹp”.

Hạ Bình Ý nhìn lướt qua rồi vỗ lên gáy Vương Tiểu Vĩ: “Đừng nhìn nữa, chơi bóng đi”.

Nhưng vừa quay người lại, anh phát hiện trên sân không chỉ có mình Vương Tiểu Vĩ đang nhìn trộm.

Hạ Bình Ý tung bóng qua lại hai tay, anh nghiêng đầu, linh cảm nửa trận sau không được suôn sẻ nữa rồi.

“Này,” Vương Tiểu Vĩ đứng cạnh anh bỗng đuổi theo, nói nhỏ bên tai Hạ Bình Ý: “Cậu không biết cậu ấy à? Tôi nói cho nhé, cậu ấy là Ôn Tương Doanh, lớp 12/8 đó…”

“12/8?”, Hạ Bình Ý dừng lại, bỗng thấy hào hứng. Anh đứng yên tại chỗ quay một vòng, nhìn quanh sân bóng.

Mặt cười nhỏ đó đâu?

“Hạ Bình Ý!”

Đồng đội bỗng gọi anh, Hạ Bình Ý phản ứng hơi chậm, vừa nhìn về phía đồng đội thì quả bóng đã vút qua đầu anh, bay ra khỏi sân. Anh nhìn theo quả bóng đã bay xa, quay lại vẫy tay xin lỗi với đồng đội.

Hạ Bình Ý chạy ra nhặt bóng, cầm quả bóng trên tay, anh vẫn chưa thôi tìm kiếm trên khoảng sân rộng lớn. Bên kia sân thể thao là tường leo núi, ở đó đang có rất nhiều người, anh không thấy rõ người đang leo là ai nhưng vẫn nghe thấy đám đông bên dưới đang cười đùa, gây rối.

“Con gái cũng leo nhanh hơn cậu đấy!”

“Không leo được thì xuống đi!”

Hạ Bình Ý không nghe rõ họ cười đùa chuyện gì, nhưng anh híp mắt, thấy có hai người đang leo hai bên trái phải của núi đá, trong đó có một nam sinh rất gầy, cánh tay trắng nõn phơi ra.

Hạ Bình Ý quay lại chạy mấy bước về phía sân bóng, anh ném bóng vào trong rồi hét với Vương Tiểu Vĩ: “Bảo Đại Tiếu chơi trước đi!”

Trong khoảng thời gian ngắn ngủi đó, khi anh quay lại, đi về phía tường leo núi thì nam sinh kia đã leo được thêm một đoạn ngắn rồi. Thật ra tường leo núi này không cao, với Hạ Bình Ý thì nó giống một món đồ chơi cho trẻ con hơn. Nhưng Hạ Bình Ý nhận ra cậu con trai trên đó đang rất khó xử, anh đoán hẳn cậu ấy đã hết sức rồi nhưng vẫn cố gắng gượng, không muốn xuống.

Hạ Bình Ý khẽ lắc đầu, thở dài rảo bước về phía đó.

Nữ sinh bên cạnh đã lên đến đỉnh, mấy cậu trai ngồi nhìn bên dưới lại bắt được cơ hội nói chuyện, đùa cợt càng lúc càng dai dẳng, hỏi người trên đó có làm được hay không.

Hạ Bình Ý nhíu mày, anh để ý cánh tay và chân của người kia đều đang run lên khe khẽ. Anh nhìn sang bên cạnh, giáo viên thể dục của lớp 12/8 cũng đang căng thẳng nhìn lên.

“Kinh Xán, hết sức rồi thì xuống đi, lần đầu leo tường leo núi không tìm được cảm giác rất bình thường mà”.

Có lẽ giáo viên thể dục cũng không trông nổi nữa, vội vàng gợi ý cho người kia xuống. Nhưng nam sinh kia lại như không nghe thấy, cậu vừa run rẩy vừa với tay lên trên.

Hạ Bình Ý không chú tâm chuyện học hành cũng không phải thanh niên nghiện web, vậy nên may sao, thị lực của anh vẫn ở mức 10/10 tuyệt đỉnh trong học đường có tỷ lệ cận bùng phát này. Anh đứng vào giữa đám đông ồn ào, lúc này, thậm chí anh có thể thấy rõ mu bàn tay của cậu ấy nổi gân vì dồn quá nhiều sức.

Nắng rất to, Hạ Bình Ý nghĩ, chắc chắn cậu ấy ở trên đó khó chịu lắm.

Cậu ấy chầm chậm di chuyển tay chân, cuối cùng cũng gắng gượng tới đích.

Hạ Bình Ý lẳng lặng đứng đó, trước ánh nắng chói mắt, anh cứ ngẩng đầu nhìn mãi. Đến khi cậu ấy an toàn xuống khỏi tường leo núi, Hạ Bình Ý mới thở phào, đi về phía nhà vệ sinh.

Không còn căng thẳng thần kinh nữa, Hạ Bình Ý đi rất chậm, lúc này anh mới cẩn thận nghĩ lại vừa rồi người khác gọi tên cậu ấy thế nào, Tinh Thải? Cảnh Xán?

*Kinh Xán: Jing Can, Tinh Thải: Jing Cai, Cảnh Xán: Jing Can. (Cùng là Jing Can nhưng Kinh là thanh 1 còn Cảnh là thanh 3)

Hạ Bình Ý quay đầu nhìn lại, phát hiện cậu trai kia không đứng vào hàng người bên dưới mà cúi đầu đi về phía trước, đã tới gần bóng cây cạnh sân rồi. Ở đó có một tấm bảng quảng cáo, khi Hạ Bình Ý tới cửa nhà vệ sinh thì cậu cũng chui ra phía sau tấm bảng rồi. Hạ Bình Ý đứng thêm một lúc, có điều chiếc bảng chắn trước mắt, anh chỉ thấy hai chiếc giày thỉnh thoảng hơi di dịch, còn đâu không thấy được gì khác, cũng không biết cậu ấy đang làm gì.

Hạ Bình Ý nghĩ chắc cậu ấy cũng không đi ngay, vả lại anh cũng chưa biết phải làm quen với người ta thế nào, bèn vào nhà vệ sinh trước. Rửa tay xong, Hạ Bình Ý đút tay vào túi quần đi về phía đó. Đi được nửa đường, Hạ Bình Ý lại thấy có gì đó không đúng, anh trầm tư một lát rồi chạy vào phòng dụng cụ mượn một quả bóng rổ.

Hai tay tâng quả bóng qua lại, ra vẻ lơ đãng lắm. Khi gần đến tàn cây kia, Hạ Bình Ý đẩy mạnh tay trái, tay phải sượt qua, “sơ ý” làm đẩy quả bóng ra xa.

Cậu trai kia vẫn đang ngồi đó, quả bóng lăn đúng tới trước cậu thì dừng lại.

Hạ Bình Ý chạy chậm theo quả bóng, thầm nhướng mày: Ba điểm, Match Point.

“Xin lỗi, ừm…”. Hạ Bình Ý ngập ngừng, một bên tay vô thức vỗ lên sườn đùi: “Tôi sơ ý làm rơi.”

Cậu trai ngẩng đầu, nhìn thấy Hạ Bình Ý bèn sững lại. Hạ Bình Ý nhìn xuống dọc cánh tay cậu mới phát hiện không phải cậu đang buộc dây giày, mà đang xắn ống quần để xem vết trầy da ở mắt cá chân.

“Cậu bị thương à?”, Hạ Bình Ý bật hỏi.

Miệng cậu trai khẽ nhếch lên, nhưng vẫn chỉ đăm đăm nhìn anh, không nói gì.

“Nãy leo núi bị thương đúng không?”, Hạ Bình Ý hỏi rất tự nhiên, như thể hoàn toàn không để ý đến sự im lặng của cậu.

Lần này, cậu trai thả ống quần xuống, đứng dậy.

Thật ra Hạ Bình Ý không phải người dễ gần gì cho cam, phải người khác Hạ Bình Ý đã bỏ đi lâu rồi, bảo đảm không quay lại. Nhưng lạ là lúc này trong đầu Hạ Bình Ý chỉ toàn suy nghĩ nên nói gì tiếp, thậm chí không có thời gian nghĩ chuyện tại sao cậu ấy ngó lơ mình, chứ nói gì tới tức giận.

Hạ Bình Ý giơ hai tay, chỉ ngón trỏ về phía mình: “Cậu không nhớ tôi à?”

Lần đầu gặp nhau là ở cầu thang, lần thứ hai là trên sân chạy. Chỉ vài giây ngắn ngủi thế thôi, nhưng hai khung cảnh chỉ kéo dài mấy giây ấy đã lặp lại trong đầu Hạ Bình Ý hàng trăm, nghìn lần.

Cậu trai vẫn không nói gì, nhưng Hạ Bình Ý không thấy chút vẻ chán ghét nào trong mắt cậu. Khi anh định nói cho cậu nghe họ từng gặp nhau lúc nào, cậu trai lại nói.

“Chúng ta, từng gặp rồi à?”

Bình tĩnh, ngập ngừng, đây là điều Hạ Bình Ý cảm nhận được từ giọng nói ấy.

Đây là câu đầu tiên cậu nói với anh, cũng là lần đầu tiên anh được nghe giọng cậu, lần đầu tiên nghe cậu nói “chúng ta”. Rất lâu, rất lâu về sau, chỉ cần nghĩ lại câu nói này, Hạ Bình Ý vẫn thấy rung động.

“Gặp rồi mà,” Hạ Bình Ý nói.

Cậu trai nghe vậy mới đẩy kính, cúi đầu nhìn xuống. Hạ Bình Ý bèn nghiêng đầu, hơi ngả về phía trước nhìn theo mặt cậu. Hạ Bình Ý nhận ra lông mi của cậu dài một cách thần kỳ, vừa rồi đeo kính hơi thấp, Hạ Bình Ý không nhận ra. Giờ nhìn lại mới phát hiện lông mi cậu gần như chạm vào lớp kính rồi.

“Trên sân bóng rổ,” Hạ Bình Ý chỉ nhìn lông mi người ta rồi đã quên cả cách nói chuyện. “Ơ không phải, ở cầu thang đó, tôi vô tình đập phải cậu, cả lúc chạy nữa, tôi có vẫy tay với cậu đấy.”

Kêu không được, gào không xong, Hạ Bình Ý nói xong đành phải hỏi thử: “Cậu nhớ ra chưa?”

Ánh nắng đọng trên hàng mi dài, rung động.

Hạ Bình Ý cực kỳ kiên nhẫn, cũng đợi rất lâu, không ngờ cậu trai mới cười với anh mấy hôm trước lại lắc đầu, nói: “Tôi không nhớ”.

Lần này đến lượt Hạ Bình Ý sững sờ. Nhưng thấy cậu chăm chú nhìn mình, anh lập tức gật đầu, nói: “Không sao đâu, tôi là Hạ Bình Ý, lớp 12/21. Vừa nãy… Tôi có nghe họ gọi cậu nhưng không nghe rõ, cậu tên gì thế? Tôi sợ mình nhớ nhầm.”

Hạ Bình Ý đã cố gắng nói sao cho cậu khó từ chối. Mồ hôi rịn ra ướt lòng bàn tay, anh sợ đã nói vậy rồi người ta vẫn muốn né tránh mình. Hạ Bình Ý chưa bao giờ chủ động kết bạn với người khác như vậy, không ngờ mới lần đầu đã ra quân thất bại rồi. Anh cúi đầu nhìn quả bóng mình cố ý ném qua đây, thầm nghĩ cũng phải, anh tự nhiên chạy đến làm quen với người ta, làm như thân quen rồi vậy, ai mà chịu được?

“Kinh Xán”.

Chưa kịp tuyệt vọng, Hạ Bình Ý đã nghe thấy một giọng nói, rất rõ ràng.

Anh ngẩng đầu nhìn cậu, vừa kịp đón ánh mắt cậu nhìn qua. Ánh mắt này giúp anh tìm lại được cảm giác quen thuộc, là ánh mắt khi cậu cười với anh trên cầu thang hôm đó, cùng với lúc cậu chạy vòng thứ hai. Cũng như nụ cười kia, ánh mắt cậu khiến tim Hạ Bình Ý mềm nhũn.

Lúc này Hạ Bình Ý mới dám chắc cậu từng đề phòng mình. Lúc chạy cũng vậy, vừa rồi cũng vậy.

“Ừ,” Hạ Bình Ý bỗng có cảm giác thỏa mãn như vừa làm xong việc lớn, anh nhìn vào mắt cậu, nhấm nháp tên cậu, nụ cười trên môi không thể kìm nén. Nếu Vương Tiểu Vĩ thấy nụ cười của Hạ Bình Ý lúc này, có lẽ cậu ta sẽ không tin đây là người bạn cùng bàn chỉ biết cười nhếch mép của mình.

“Chữ Xán nào thế?”

“Chữ nhiều nét nhất đó”.

*Chữ “Xán” trong tên em Xán cũng là chữ Xán trong tựa truyện, có điều chữ Xán trên tựa là giản thể, tên em là phồn thể.

Không giống lúc trước, sau khi nói tên mình, Kinh Xán bớt im lặng đi nhiều. Cậu không để Hạ Bình Ý nói chuyện một mình nữa, mà điều này cũng chứng minh suy đoán về chuyện đề phòng của Hạ Bình Ý.

“À… Chữ nhiều nét nhất đó à”.

Hạ Bình Ý lầm bầm lặp lại, vô ý liếc mắt về phía sân thể thao. Anh nhìn thấy từng tốp học sinh đang chơi đủ các môn thể thao ở đó. Nhưng lạ thay, rõ ràng bên kia ồn ào như vậy, nhưng khi đứng cùng Kinh Xán, Hạ Bình Ý thấy rất yên tĩnh, khoan khoái.

“Lớp tôi phải tập trung rồi”.

Thứ phá tan sự im lặng chính là sự im lặng, Hạ Bình Ý lập tức gật gù theo tiếng cậu.

Thấy anh vẫn không định đi, Kinh Xán lại hỏi: “Tôi phải đi rồi, cậu không chơi bóng nữa à?”

“À,” Hạ Bình Ý hoàn hồn lại. “Chơi chứ, đi”.

Anh bước lên một bước, cúi xuống nhặt bóng. Khi đứng dậy, anh lại thấy Kinh Xán chăm chú nhìn quả bóng.

“Cậu chơi bóng rổ giỏi lắm à?”

“Tôi à,” Hạ Bình Ý suy nghĩ, quyết định khiêm tốn một chút. “Cũng được thôi, cậu muốn chơi bóng rổ không? Tôi dạy cậu”.

Kinh Xán lại cười, cười còn tươi hơn lần đầu tiên Hạ Bình Ý gặp cậu, vẫn rất đẹp.

“Tôi lùn lắm”.

“Có sao đâu, chơi vui thôi mà, cao thấp quan trọng gì”. Anh nhắc lại: “Cậu muốn học thì tìm tôi nhé, tôi dạy cậu”.

Không biết do tiếng còi của thầy thể dục lớp 12/8 dồn dập quá, hay vì Kinh Xán thật sự muốn học bóng rổ, mà Kinh Xán mỉm cười gật đầu, nói: “Được”.

Nghe thấy câu trả lời này, Hạ Bình Ý mới ôm bóng đi.

“Phải rồi,” lúc quay người anh liếc qua mắt cá chân Kinh Xán, Hạ Bình Ý nhớ lại vết bầm và trầy da trên chân cậu. “Chân cậu bị thương có cần vào phòng y tế khám thử không, đang hè, không xử lý dễ nhiễm trùng lắm”.

“Không sao,” Kinh Xán không quan tâm lắm, còn nhấc chân lên đung đưa. “Không nặng mà, tan học rồi tôi bôi thuốc sau”.

Hạ Bình Ý gật đầu.

Hạ Bình Ý ôm bóng chạy một quãng rồi quay lại nhìn, anh thấy Kinh Xán vẫn đứng cạnh bảng quảng cáo, trân trân nhìn anh. Vẻ mặt của cậu như đã bình tĩnh trở lại, tim Hạ Bình Ý run lên, anh quay người, vừa đi lùi vừa vẫy tay với Kinh Xán.

Thấy Kinh Xán không đáp lại, Hạ Bình Ý dừng bước, nghiêng đầu nhíu mày, rồi mỉm cười nhìn cậu.

Đến khi Kinh Xán cũng cười với anh, vẫy tay nhè nhẹ.