Vị Của Anh

Chương 16: 16: Thế Giới Như Lúc Đầu





Cái chết.

Đó là một việc không thể nào tránh khỏi.

Là một việc không ai có thể ngăn cản.

Là một việc không thế lực nào thay đổi được.

Nó tựa như một giấc ngủ, nó làm mắt chúng ta nặng trĩu xuống, những ký ức có thể sẽ quay về một cách vô thức rồi tan đi như sương khói, hơi thở chúng ta chậm dần.

Và rồi một sự im lặng tang thương kéo đến.

Song, vào cái ngày Thuỵ Nhiên chết! Cô ta đã thấy mình tự tách ra khỏi cơ thể và bị một cơ thể khác hút lấy.

Lực hút ấy giống như được sinh ra từ một cái hố đen.

Nó nghiền nát và hoá tất cả thành tro bụi.

Linh hồn của Thuỵ Nhiên như một khối bột nhão trước khi thật sự "sáp nhập" vào cơ thể kia.

Cứ như cảnh trong một bộ phim điện ảnh thể loại viễn tưởng nào đó.

Cô ta không chết vì bị ung thư, mà chết vì một sợi dây thừng.

Có những việc mà chỉ cần nói đến thì chúng ta sẽ tự hiểu.

Ví dụ như chuyện một người rơi từ tầng cao chung cư xuống.

Chưa cần biết nội tình ra làm sao, cả thế giới sẽ mặc định cho rằng người đó tự tử.

Khi một người đã biết mình sẽ chết, họ sẽ có hai hướng lựa chọn.

Một là sống hết mình, sống không để dành, sống không sợ mất mát.

Hai là chìm xuống thật sâu, hành động trước cả khi Tử thần ghé tới.

Có vẻ như với Thuỵ Nhiên, thì cô ta chọn hướng thứ hai.

Nhưng có Chúa mới biết được thật sự là gì.


Không, Chúa cũng không biết.
Chỉ trừ một người ở ngay đó.

Người có cơ thể với lực hút của một hố đen vũ trụ.
...
"Tôi sẽ giết chị." Ngọc chạy đến nói khi vừa thấy Thuỵ Nhiên xuất hiện ở cửa.
Thuỵ Nhiên nhìn Ngọc như nhìn một kỳ quan mà mình chưa từng thấy.

Khuôn mặt con bé có một vết thâm tím ngay sống mũi, chắc hẳn nó đã đánh nhau với ai đó.

Không giao kịp đống giấy mà nó chép phạt chăng? Thuỵ Nhiên vội dừng lại những suy đoán trong đầu.

Cô chú ý tiếp đến đôi mắt của Ngọc.

Đôi mắt chỉ toàn một nỗi tức giận.

Có lẽ con bé đã gây gổ với ai đó thật.
Thuỵ Nhiên không đáp lại, mà đi lách qua Ngọc rồi vào bên trong.

Cô gọi Hoàng Hôn, ngồi ở cái bàn cũ, chờ đợi Ngọc.
"Nhưng tôi cần một cái giá lớn."
"Là bao nhiêu?"
"Một tỷ."
"Cũng được.

Chị có cách để xin bố."
"Nhưng tôi muốn tạo dựng hiện trường như chị tự sát, thư tuyệt mệnh chính chị viết."
"Chị không thích thế!" Thuỵ Nhiên khoanh tay, lắc đầu từ chối.

"Cái chị muốn em là một kẻ muốn giết người giết chị."
Ngọc nghe tiếng mình thở, cô phân vân giữa những lựa chọn.

Đương nhiên là cô không muốn bị đi tù, nhưng nếu như có một tỷ, thì sau khi ra tù cô sẽ có một cuộc đời không quá khốn khổ.

Ngọc bặm môi, cuối cùng cô hỏi: "Mức cao nhất là mười tám năm, vậy sau mười tám năm, một tỷ còn nguyên giá trị của nó không?"
Thuỵ Nhiên bật cười khoái chí trước câu hỏi rất thiết thực của Ngọc.

Cô chưa từng thấy một con bé mười bảy tuổi nào có thể tính xa đến mức ấy.

Ngay cả những người có tiền và đem tiền vào ngân hàng gửi, họ cũng không bao giờ nghĩ đến chuyện mười năm sau, số tiền mà họ cất ở đấy sẽ là một đống giấy lộn.


Nhưng ai mà biết được, nếu lạm phát cao, thì điều Ngọc lo lắng có thể xảy ra lắm chứ.
"Này nhóc, em làm chị ngạc nhiên đấy.

Sao em có thể tính được đến chuyện đó?"
"Vì em không giàu có như chị.

Nếu em đi tù, thì em cũng sẽ trở thành một đứa ở dưới đáy của xã hội.

Em phải tính được liệu em có thể yên ổn tồn tại cho đến lúc em chết đi hay không?"
"Được, chị sẽ khuyến mãi cho em 20%, được chứ? Em yên tâm đi, cái mạng của chị có thể không đáng giá nhưng trong tầm em muốn thì chị vẫn xoay sở được."
Hoàng Hôn đã được mang ra, Ngọc để ý Thuỵ Nhiên đã nhuộm lại mái tóc của mình.

Một màu đen tuyền lạ lẫm.

Hình ảnh này rõ ràng không hợp với khuôn mặt ngang ngược của chị ta, dù nó không làm chị ta xấu đi.
"Hãy giết chị khi nào em muốn, đừng nói với chị." Thuỵ Nhiên nhìn cái ly rỗng, vẻ mặt thản nhiên.

"Bởi nếu chị biết chính xác lúc nào, thì chị sẽ sợ."
"Em biết phải làm gì."
Ngọc và Thuỵ Nhiên không hề biết Q.

đang chăm chú quan sát hai người.

Đôi mắt một mí của anh nheo lại, gần như che giấu đi con ngươi với những ẩn ý thâm sâu.

Hôm nay anh ta vẫn mặc tuxedo, nhưng là một bộ màu trắng, thắt thêm một chiếc nơ mài đen để tạo ra sự tương phản.

Q.

ít khi tới Lúc Chiều Tàn vào khoảng thời gian này, nhưng không phải là không bao giờ.

Trong số ít lần anh ta xuất hiện, hầu hết đều là có một mục đích nào đó.

Từ khi Thuỵ nhiên bước vào, Q.

đã luôn dõi theo cô.
...
Vĩnh có một cái bật lửa rất đẹp, anh đã mua nó khi đứng ở bên ngoài Lúc Chiều Tàn đợi Thuỵ Nhiên.


Anh nhớ đó là ngày đầu tiên anh làm việc với cô.

Buổi chiều ông Việt Quang không nói gì nhiều, chỉ bảo anh không cần phải bảo vệ ông nữa, hãy đi bảo vệ những người khác khỏi sự điên rồ của con gái ông.

Vĩnh biết người ta nói gì về Thuỵ Nhiên, nhưng không hiểu sao lúc đó anh không thấy lo ngại.

Có thể vì bản tính muốn chinh phục của một võ sư đã khiến anh chờ đón công việc này nhiều hơn.
Chiếc bật lửa có màu vàng kim, những sọc nổi cùng màu làm cho nó mang một vẻ điệu đà và sang trọng.

Vĩnh biết nó không hợp với mình.

Anh mua nó đơn giản vì thích.

Đôi khi người ta sẵn sàng xỏ chân vào một đôi giày không vừa size chỉ vì có thiện cảm với nó mà thôi.
Nhờ chiếc bật lửa này mà anh đã trải qua những khoảng thời gian chờ đợi vô vị tưởng như sẽ kéo dài đến suốt đời.

Cũng nhờ có nó mà giờ đây, anh lại phát hiện ra một bí mật động trời và nguy hiểm của Thuỵ Nhiên.

Trong lúc Vĩnh liên tục mở nắp chiếc bật lửa rồi lại đóng vào trong vô thức, anh chợt nhớ một lần Thuỵ Nhiên đã hỏi anh làm thể nào để chết một cách không đau đớn mà vẫn ngầu.

Hẳn là cô ta đã nảy ra ý tưởng đó khi biết mình bị ung thư.

Đó là lý do vì sao cô ta từ chối điều trị bệnh và tới gặp mẹ mình để nói lời tạm biệt.

Cô ta đã chuẩn bị cái chết cho riêng mình.
Tuy đã ngờ ngợ phát hiện ra âm mưu, nhưng Vĩnh không thể nào nghĩ ra được cách thức mà Thuỵ Nhiên sẽ sử dụng.

Cô ta không bao giờ thích những thứ nhàm chán.

Thế giới nói cô ta là một kẻ điên thì chắc chắn cô ta sẽ không muốn chết một cách bình thường.

Dạo gần đây Thuỵ Nhiên rất hay đến Lúc Chiều Tàn.

Điều đặc biệt là cô ta chịu ngồi nói chuyện rất lâu với Ngọc.
Ngọc chỉ là một nhân viên phục vụ của quán.

Thuỵ Nhiên sẽ không thích nói chuyện với những kẻ như Ngọc đâu.

"Cô ta là một con quỷ cái kiêu ngạo mà" Vĩnh đã nghe thấy một ai đó nói về Thuỵ Nhiên khi bước ra từ Lúc Chiều Tàn.

Thuỵ Nhiên luôn coi thường người nghèo, vì cô ta nghĩ chỉ cần đứng trước cô, họ sẽ mang một tâm thế luồn cúi hoặc là ghét bỏ chỉ vì cô nhiều tiền.

Những người chịu để tiền chi phối cảm xúc đều là những kẻ đáng khinh!
Có thể Thuỵ Nhiên đang xây dựng một âm mưu với Ngọc.

Vĩnh phân vân với những suy nghĩ mà vừa nảy ra trong đầu.


Anh không phải là một kẻ bao đồng.

Có lẽ anh không nên can thiệp quá sâu vào cuộc sống của cô ta.

Nhưng nhiệm vụ của anh là bao vệ cô ta khỏi tất cả nguy hiểm đang rình rập...
Ngón cái của Vĩnh trước dòng suy nghĩ hành động một cách dồn dập, chiếc bật lửa mở nắp rồi đóng nắp phát ra những tiếng cạch cạch liên hồi.

Cộc cộc.
Vĩnh quay mặt nhìn về phía cửa, nơi Tùng đang đứng ở đó.

Anh ta mặc một chiếc áo măng tô màu đen, áo len màu xám.

Khuôn mặt hớn hở như thể vừa tìm thấy được thứ mà anh ta đang tìm kiếm lâu ngày.

Vĩnh nhíu mày thay cho câu hỏi.

Tùng vẫy vẫy tay ra hiệu cho anh xuống xe.

Vĩnh kéo cửa kính xuống, hỏi: "Chuyện gì?"
"Tôi mời anh một ly whisky nhé?"
"Không, cảm ơn." Vĩnh cố kìm nén một tiếng chửi, kẻ này không biết anh phải lái xe hay sao?
"Tôi đùa thôi.

Anh đang đợi Thuỵ Nhiên à?"
"Nếu không có việc gì thì đừng làm phiền tôi."
Tùng cười xoà, dán ánh nhìn vào chiếc bật lửa trong tay của Vĩnh: "Chờ cũng chán mà, xuống che châm cho tôi điếu thuốc đi.

Tôi có chuyện cần hỏi."
Trước khi Vĩnh từ chối lời mời này, anh nghe thấy một tiếng thét thất thanh.

Vĩnh nhớ lúc đó là năm rưỡi chiều.

Trời đã rơi xuống vùng tối tối nhưng vẫn còn một sắc tím chơi vơi ở phía sau dãy cao ốc chi chít ánh điện.

Biển đèn LED Lúc Chiều Tàn như bị một thế lực thần bí nào đó bức cho nổ tung, bắn ra như ánh lửa như pháo hoa.

"Chuyện gì vậy?" Tùng nghi ngại hỏi
Giá mà anh biết.
Khi Vĩnh lao vào bên trong quán bar, Tùng đứng lại với điếu thuốc trên tay.

Anh nghĩ đi nghĩ lại câu hỏi đã chuẩn bị sẵn trong đầu: "Thuỵ Nhiên nhắn tôi nói với anh ngày này năm sau hãy mua hoa hồng nhung cho cô ấy.

Sao cô ấy lại nói điều đó với tôi?"
Giá mà anh có thể biết được tại sao..