Vị Của Anh

Chương 1: 1: Nụ Hôn Của Kẻ Điên





Thuỵ Nhiên là một kẻ điên! Không, không phải là cô ta điên đến mức nào, mà là cô ta điên như thế nào.

Đó là một kiểu điên rất lạ! Nó ẩn sâu bên trong cái lớp vỏ ngoài cứng đanh, lạnh lùng của cô ta.

Như Tùng - một tay đàn ông trong nhóm của Thuỵ Nhiên đã nhận xét về cô như thế này: Cô ta sống cứ như thể ngày mai cô ta sẽ chết!
Thật vậy, những kẻ biết trước cái chết thường bất cần hơn người khác.

Sẽ có một diễn biến cảm xúc như thế này xảy ra trong họ khi biết điều đó.

Đầu tiên thì tuyệt vọng, tiếp đến là tức giận vì cảm thấy bất công, sau đó là dần chấp nhận, cuối cùng là buông bỏ.

Trông Thuỵ Nhiên như thể là một kẻ biết trước cái chết và đang ở giai đoạn cuối cùng của cảm xúc.
Nhiên – cô gái chỉ chừng hai mươi lăm tuổi, một nửa bên tóc màu xanh Lam, một nửa màu hồng.

Cô khoác trên mình một chiếc áo lông chồn màu xám, cả người gầy nhẳng và thiếu sức sống, duy chỉ có đôi mắt là sáng lên một sự sống bất diệt.

Cô ta có một khuôn mặt dễ nhớ với tóc mái hỉ nhi cao trên lông mày, mí mắt được kẻ sắc lẹm và cẩn thận cùng hàng lông mi được đính những sợi mi giả, đôi môi màu đỏ trầm đầy mời gọi.

Nhiên nâng cái bát inox có thứ chất lỏng rất kinh tởm lên mà đổ vào miệng từng người đàn ông đang quỳ dưới chân cô.


Khuôn mặt họ tràn đầy vẻ hài lòng.

Tay còn lại của Nhiên cầm một cục tiền với mệnh giá năm trăm ngàn đồng.

Đám đông bu đầy xung quanh phát đi.ên lên vì cảnh tượng trước mắt.

Họ hò reo mà không cần nhạc, ph.ê mà không cần chất "thuố.c".
Năm người đàn ông, từng kẻ một gục xuống, nôn ói ra thứ mình vừa uống vào.

Chỉ có một tên cuối cùng là lì nhất, dù cho khuôn mặt của hắ.n méo mó cả đi vì mùi vị của thứ đang được đổ vào miệng.

Hàng lông mày nhíu chặt lại chịu đựng.

Hai bàn tay hắn nắm thành nắm đấm, tì lên đầu gối.

Trông như một kẻ cảm t.ử liều mình dâng hiến cả mạ.ng sống cho nhiệm vụ được giao.
Cuối cùng thì hắn cũng hoàn thành.

Bát inox đã không còn gì, hắn giơ hai tay lên cao vui sướng, tận hưởng chiến thắng.

Và chắc hẳn trong đó có cả những lời tạ ơn thần linh nữa.
Thuỵ Nhiên hơi nhếch miệng cười, sự khinh bỉ ngập đầy đôi mắt.

Cô coi những tên này giống thứ nước kinh t.ởm kia.

Cô đã pha chúng từ rượu, nước bọt của tất cả mọi người trong đây, tàn thuốc lá và chanh.

Chẳng cần phải biết nó ra mùi gì, cô chỉ cần nó khiến người ta buồn nôn là được.

Để những kẻ đáng buồn n.ôn uống thứ nước buồn n.ôn rồi n.ôn ra như một lời ph.ỉ nhổ đối với b.ọn chúng.

Bọn chúng như độ.ng v.ật cấp thấp hơn cô, chịu sự chi phối của cô.


Chỉ cần xấp tiền này, cô có thể sai bảo chúng làm gì mình muốn.

Như mấy co.n ch.ó đói ăn được ban phát đồ ăn, nó sẽ nhìn người cho chúng đồ ăn bằng một đôi mắt biết ơn mà chẳng biết lòng dạ người đó thế nào.
Thuỵ Nhiên thả xấp tiền xuống khiến chúng bay lả tả.

Vài tờ rơi xuống khán đài khiến cho những kẻ bu xung quanh cuống cuồng nhặt chúng.

Bỏ mặc đống hỗn loạn mình bày ra, cô rời đi nhanh chóng.

Còn tên đàn ông kia cũng chẳng để ý đến Thuỵ Nhiên, hắn đang mải nhặt tiền của mình.

Đây là cuộc thi mà hắn tìm được trên Facebook với một cái tên rất mời gọi: "Sức chịu đựng của bạn đáng giá bao nhiêu?" Giải thưởng được treo lên đến năm mươi triệu đồng.

Và thể lệ cũng nói rõ những người tham gia phải làm gì.

Hắn đang cần tiền để trả nợ học phí và tiền thuê trọ.

Trước đó hắn dạy đàn cho một trung tâm nhỏ ở Dương Quảng Hàm.

Nhưng do dịch đại dịch C.ovid, nên trung tâm phải đóng cửa.

Bố mẹ hắn làm nông, lãi một năm đâu đó khoảng mười lăm triệu, hắn không bao giờ dám nói đến tiền bạc với hai người vì nếu hắn nói ra, họ sẽ căng thẳng và than thở nhiều lắm.


Hắn có ước mơ trở thành một tay chơi guitar điện trên sân khấu lớn, nhưng điều đó hơi viển vông so với tình cảnh hiện tại.

Hắn cần số tiền này trước đã.

Trả nợ học phí và tiền trọ xong vẫn dư ra vài triệu, đủ để trở thành tài xế công nghệ cho một hãng.

Hắn nghe nói để tham gia mình phải đóng cho họ hai triệu trước.

Cúi nhặt những đồng tiền mà mình kiếm được bằng chính sự chịu đựng của bản thân, hắn rơi nước mắt.

Nước mắt của sự nhục nhã, nhưng đâu đó cũng là một cảm giác hài lòng.

Ít nhất thì hắn đã thắng cuộc, và sức chịu đựng được trả giá thoả đáng.

Hắn tự an ủi bản thân rằng ngoài kia có nhiều người phải chịu áp lực cuộc sống kinh khủng hơn thứ nước kinh tở.m này rất nhiều mà không được trả công.

Hắn đã quá may mắn rồi.
Nheo mắt nhìn theo cái dáng gầy gầy của người con gái lạ lùng ấy, hắn tự hỏi cô ta là ai? Sao cô ta lại làm điều điê.n rồ này? Mục đích của cô ta là gì? Nhưng có lẽ, cả cuộc đời hắn cũng không thể nghe được câu trả lời của cô ta..