Vì Có Em Nên Đêm Đen Lấp Lánh Sao Trời

Chương 38: Lục Vãn 1




Lục Vãn sinh ra trong một gia đình không hạnh phúc. Cha của anh là Lục Hùng An, vừa có tiền tài vừa có thế lực được người người kính ngưỡng. Nhưng rồi ông ấy lại yêu phải người phụ nữ không yêu mình.

Ông yêu như say như nghiện, gần như trở nên điên loạn.

Mẹ của anh tên Trầm Cầm, bà ấy không hề yêu cha anh, nhưng không thể làm gì khác ngoài việc thuận theo ông ấy. Bà luôn sợ hãi thứ tình cảm đen tối của Lục Hùng An, sợ đến nỗi hằng đêm mất ngủ, chỉ cần ông ấy xuất hiện trong tầm mắt bà sẽ khiến bà sợ hãi run rẩy không ngừng.

Đối với mẹ anh mà nói, cha anh chắc chắn là ác quỷ, ác quỷ chiếm đoạt hủy hoại cuộc đời bà ấy.

Kể từ khi Lục Vãn bắt đầu biết nhận thức về sự việc quanh mình, chưa bao giờ anh được thấy Trầm Cầm cười với mình. Nét mặt của bà khi nhìn tới anh lúc nào cũng nghiêm nghị lạnh lùng, sự chán ghét trong ánh mắt vô cùng rõ ràng.

Lúc ban đầu anh cũng có thắc mắc, cũng có đau lòng, còn có chút tủi thân. Nên anh cũng như bao đứa trẻ khác, cũng nhõng nhẽo mè nheo với mẹ mình, cũng có khao khát rằng mẹ sẽ cho mình dù chỉ một chút lòng xót thương nhỏ nhoi thôi cũng được. Nhưng mà bà ấy vĩnh viễn đều không thèm liếc mắt nhìn đến anh, ánh mắt bà luôn cao ngạo lạnh lùng, không bao giờ có ý định bố thí cho anh chút tình cảm nào hết.

Sau đấy thì anh dần hiểu ra mọi chuyện, không còn khóc nháo nữa, cũng không van cầu thêm điều gì từ mẹ.

Đối với bà ấy Lục Hùng An như ma quỷ, mà anh lại là con của Lục Hùng An…

Mẹ anh vốn dĩ yếu đuối nhát gan, lần duy nhất trong đời bà ấy dám dũng cảm làm một việc, đã kết thúc sinh mệnh bà.

Hôm đó là ngày trời mưa to, anh trốn trong phòng qua khe cửa lén nhìn Lục Hùng An và Trầm Cầm tranh cãi rất dữ dội, trên sàn nhà dày đặc những mảnh kính vỡ tan.

Không lâu sau đó, Lục Hùng An quỳ xuống hèn mọn ôm chặt lấy chân Trầm Cầm xin bà ấy đừng bỏ rơi ông. Thế nhưng Trầm Cầm hoàn toàn không thèm để tâm đến lời thỉnh cầu ấy.

Một lát sau, Lục Vãn nhìn thấy người Trầm Cầm ngã xuống vũng máu với vẻ mặt đầy khiếp sợ. Mắt bà trợn trừng nhìn chằm chằm Lục Hùng An, chết mà không nhắm mắt.

Anh nghĩ, chắc bà ấy không thể ngờ rằng sẽ có ngày mình chết dưới tay Lục Hùng An, chết dưới tay người đàn ông yêu bà sâu đậm.

Lục Vãn hoảng sợ ngã gục xuống sàn nhà, nét mặt hoảng hốt nhìn biến cố đột nhiên xuất hiện trước mắt, không biết phải làm sao.

Cha Lục Vãn phát hiện anh đang nhìn, ông nở một nụ cười nhạt với anh. Giơ con dao trên tay lên cao đâm thật mạnh vào bụng, sau đấy ngã xuống ngay bên cạnh mẹ anh. Bàn tay ông nắm chặt lấy tay bà ấy, ánh mắt dịu dàng trìu mến. “Cầm Cầm đừng hận anh, em biết không, ngay từ lần đầu tiên anh nhìn thấy ánh mắt em anh liền chìm sâu trong đấy rồi. Yêu em, anh yêu em đến vô vọng. Anh biết em không yêu anh, nhưng anh không quan tâm, chỉ cần em lúc nào cũng ở ngay bên cạnh anh là đủ rồi. Nhưng bây giờ em lại muốn rời bỏ anh để lao vào vòng tay của kẻ khác sao, anh không đồng ý, anh tuyệt đối sẽ không cho phép điều đó xảy ra. Em là người anh yêu thương, đời đời kiếp kiếp em đều phải ở cùng một chỗ với anh. Dù cho em có chết đi, anh cũng sẽ không cho phép em rời khỏi anh. Dù cho có là thiên đường hay địa ngục, chúng ta vẫn sẽ cùng nhau…”

Thoáng chốc đầu óc dần trống rỗng, Lục Vãn ngây ngốc nhìn một màn trước mắt mình. Anh nghe lời nói cuồng loạn của cha mình, khóc không ra nước mắt, cơ thể gầy yếu run lên cầm cập, rét lạnh cả người.

Sau đấy, vị quản gia phát hiện ra cảnh tượng kinh hoàng này đã nhanh chóng gọi điện thoại báo cho cảnh sát. Ông ấy ôm lấy Lục Vãn chắn ngang tầm mắt để ngăn anh nhìn thấy sự việc trước mắt, nhưng tất cả những gì vừa diễn ra đã khắc sâu vào trái tim anh, làm tim anh hằn sâu đau đớn không cách nào quên được.

Khi ấy, Lục Vãn chỉ mới mười tuổi. Anh mất đi hai người thân yêu nhất trong vòng một đêm, trở thành đứa trẻ không cha không mẹ.

Lục Vãn cũng không thấy đau buồn hay khổ sở vì sự ích kỷ của cha mẹ mình. Anh chính là hậu quả ngoài mong muốn, không nên xuất hiện trong mối quan hệ sai lầm của hai người họ.

Do chuyện này quá mức kinh hoảng, gây chấn động cả Thành phố Z, tin tức đăng đầy khắp các mặt báo. Trong một thời gian dài, tất cả mọi người ở đây đều thấy thương hại, xót xa cho anh, nhưng đồng thời họ cũng xem anh như loài dã thú. Cứ chỉ trỏ bàn tán về anh, còn tránh anh như tránh tà.

Lục Vãn luôn giả vờ không quan tâm đến vẻ mặt chán ghét của bọn họ, nhưng thật tình anh vẫn cảm thấy lòng mình cực kỳ khó chịu.

Ngay khi còn là một đứa trẻ, Lục Vãn đã phải chịu nhiều thị phi không đáng có. Nhưng chung quy thì anh bị buộc vào thế phải lớn lên cùng nó, đồng thời nó cũng dạy anh biết cách ngụy tạo cho mình dáng vẻ thờ ơ, lạnh nhạt, không mở lòng mình với bất kỳ ai.

Cho đến khi anh gặp Giản Tinh Mạn.