Vì Có Em Nên Đêm Đen Lấp Lánh Sao Trời

Chương 34: Nuôi anh cả đời




Anh thấy em đâu giống đang buồn ngủ?”

“Em… đó là…” Tròng mắt Giản Tinh Mạn đảo vòng quanh, lời nói đứt quãng cố suy nghĩ tìm cái cớ hợp lý.

“Em dê xồm anh đấy thì sao nào!” Không chút ngại ngần Giản Tinh Mạn xoay người một cái nằm ình lên trên người Lục Vãn, giống hệt gấu Koala ôm anh thật chặt.

Cô quyết tâm ôm chặt anh để anh không động đậy được, để xem anh còn có thể làm gì được cô không đây?

“Haha, thế sao lại lén lút?” Lục Vãn bị ôm cứng ngắt tới nổi hít thở không thông, anh ‘dở khóc dở cười’ đưa tay nâng cằm Giản Tinh Mạn lên để anh có thể nhìn được cô.

Anh không có ý định ngăn cản hành vi xấu xa của cô, dù sao người đẹp yêu kiều nằm trong ngực mình, còn ngại ngần gì nữa chứ.

Trong đêm tối, dù Giản Tinh Mạn không nhìn thấy được ánh mắt của anh nhưng không biết sao cô có cảm giác mình vừa bị anh nói trúng tim đen. “Anh dám quản em!”

“Ha ha ha…” Giản Tinh Mạn nói cũng có lý, Lục Vãn bị cô chọc cười, anh sáp lại gần cắn cắn vào gò má mềm mịn của cô.

“Đau quá đi… anh muốn chết à…” Chân mày Giản Tinh Mạn nhíu chặt la đau oai oái, hốc mắt phiếm hồng tủi thân.

Cái đồ hẹp hòi ích kỷ, sờ có xíu thôi mà lại cắn mặt cô trả thù.

“Đúng vậy đó, thích em thích em thích muốn chết luôn. Cho nên trừ phi mà anh chết đi, nếu không thì em đừng nghĩ đến chuyện rời khỏi anh.” Lục Vãn xoa xoa dấu răng hằn trên má cô, ánh mắt dịu dàng nhẹ giọng thì thầm từng tiếng, trong lời nói ẩn chứa quyết tâm độc chiếm vô cùng mạnh mẽ.

Nháy mắt làm trái tim Giản Tinh Mạn ngọt ngào như được ngậm mật ngọt, ánh mắt cong cong quên luôn việc làm xấu xa vừa rồi của anh.

“Anh bá đạo quá vậy, em không thích anh đâu.” Miệng thì nói không thích nhưng lại dụi dụi gò má của mình vào lòng bàn tay ấm áp của anh.

Lục Vãn nhìn cô nàng ‘khẩu thị tâm phi’ kia, đôi mắt nhìn thẳng vào cô, trong lời nói có chút bất an. “Lời anh nói đều là thật lòng… nếu sau này lỡ biết được anh làm việc gì đó khiến em buồn… có thể đừng bỏ rơi anh được hay không… anh.” Lo lắng đến nỗi tim đập nhanh từng hồi liên tục.

Ánh mắt của Lục Vãn nặng nè đầy tâm sự, như đang thận trọng thăm dò gì đó. Giản Tinh Mạn khó chịu tránh né ánh nhìn kì quái của anh, kêu ngạo nói: “Yên tâm đi, trông hoàn cảnh anh không ai cần cũng thật đáng thương, em chỉ có thể cố chịu đựng anh thôi chứ sao giờ.”

Tâm tư nặng nề dần thả lỏng theo từng lời của cô, Lục Vãn tay bưng mặt cô lên hôn mạnh vào cái miệng nhỏ mấy cái. “Anh không muốn tiếp tục làm bạn trai của em nữa!”

“Sao lại không?” Đang vui vẻ nằm bò trên ngực anh nghe vậy Giản Tinh Mạn nhỏm người lên ngay lập tức, cao giọng hỏi.

Anh muốn chết rồi đúng không? Dám nói không muốn làm bạn trai cô hả, cô đập gãy chân anh luôn cho biết.

Lục Vãn nhìn Giản Tinh Mạn chằm chằm, môi nhoẻn cười vươn tay vén sợi tóc lòa xòa trên má cô qua bên tai, gằn mạnh từng chữ. “Anh muốn làm chồng em cơ.”

Giản Tinh Mạn có cảm giác vừa trút xuống được gánh nặng trong lòng nhẹ nhàng thở ra một hơi, nghiến răng nghiến lợi đấm mạnh vào ngực anh. “Lần sau anh mà cứ giỡn chơi kiểu này nữa ha, có tin em sẽ đánh gãy chân anh.”

Lục Vãn nhíu mày giải thích. “Không phải đâu, ý anh muốn…”

Mặt mày anh nhăn nhó nóng lòng muốn giải thích rõ cho cô hiểu lời mình, bộ dáng thật là đáng yêu làm Giản Tinh Mạn cười rộ lên, tay nhỏ vuốt ve đầu lông mày của anh. “Sau đấy nuôi anh cả đời.”

Giọng của cô nghe thật ngọt ngào, hờ hững buông ra một câu làm cõi lòng Lục Vãn cuồn cuộn lên ‘sóng to gió lớn’.

Khuôn mặt anh ngây ngốc như bị niệm chú cứng ngắc như tảng băng, đờ đẫn nhìn cô chăm chú. Trái tim trong lồng ngực đập điên cuồng, đập loạn xạ hết cả lên.

Ánh trăng phủ lên người cô lớp ánh sáng thuần khiết xinh đẹp vô vàng, ánh mắt cong cong sáng ngời xua đi sự đen tối đã phủ lấp trong con tim anh bấy lâu nay.

Yết hầu Lục Vãn hơi nhấp nhô, lớn giọng nói: “Được thôi, chân ông đây què mà được em nuôi cả đời thì con mẹ nó ông quá lời rồi còn gì nữa!” Nhỏm người dậy hôn thật mạnh vào đôi môi nhỏ xinh, che hết đi tiếng cười đùa của cô nàng kia.