Vì Có Em Nên Đêm Đen Lấp Lánh Sao Trời

Chương 31: Bé cưng à, em liếm nó đi (H nhẹ)




Lục Vãn liếm mút đôi môi Giản Tinh Mạn, đùi phải mạnh mẽ chen giữa hai chân cô, dùng đấu gối mình cọ cọ vào nơi nhạy cảm của cô.

“Đừng, không làm ở đây được…” Giản Tinh Mạn khẽ khàng nói, vì không chịu nổi sự trêu chọc của Lục Vãn mà đôi mắt cô ầng ậc nước, cố gắng nài nỉ anh.

Tiếng bước chân ở ngoài kia im dừng hẳn, cô giật thót lên ngay cả thở cũng không dám, sợ hãi đến mức nước mắt tuôn trào.        

“Đừng sợ mà Tinh Tinh, em ‘muốn’ anh chứ?” Đôi mắt Lục Vãn chan chứa yêu thương, dùng chất giọng trầm thấp của mình dụ dỗ cô, đầu gối anh đẩy nhanh tốc độ ma sát không ngừng.

Người Giản Tinh Mạn cong lên, cô cố cắn chặt hàm răng để không phát ra bất kỳ âm thanh nào, đôi chân kìm lòng không đặng ghìm chặt eo Lục Vãn, tay chống người anh, lắc đầu nguầy nguậy muốn khước từ.

Không muốn ‘vui vẻ’ ở nơi đây.

Mày Lục Vãn nhíu lại rồi nở nụ cười gian xảo, ngón tay nhẹ nhàng ma sát một vòng quanh hoa huy*t cô, Lục Vãn xấu xa vén quần lót qua một bên để lộ ra hoa huy*t đã ướt đẫm, anh cố tình muốn giày vò Giản Tinh Mạn.

Cô gái nhỏ thích gạt người.

Dưới người dâng tràn khoái cảm thật mãnh liệt khiến Giản Tinh Mạn ‘ý loạn tình mê’, ngay cả việc người ngoài cửa đi mất từ lâu cô cũng không phát hiện.

Cô gái dưới người mình xinh xắn quyến rũ lòng người, như đó hoa yêu kiều nở rộ khiến người nhìn thấy chỉ muốn chiếm đoạt lấy cho riêng mình.

Đôi mắt đen láy của Lục Vãn đỏ ngầu, gỡ đôi chân đang ghim chặt hông anh sau đó kéo cô xuống dưới người mình, nửa quỳ đưa nơi riêng tư đã cương cứng của mình đối diện với khuôn mặt cô.

Ánh mắt Lục Vãn lạnh lùng, vật đó trướng to nóng hừng hựng, cách một lớp quần tây càng lúc càng trướng căng hơn nữa. “Bé cưng à, em liếm nó đi.”

Giản Tinh Mạn nhìn nơi đang căng cứng của anh, liền lắc đầu. “Không muốn…”

Cô không muốn làm chuyện không đàng hoàng như vậy đâu!

“Bé cưng nghe lời đi mà, em sờ nó giống anh sờ em nè, được không?” Lục Vãn khom người hôn vào môi Giản Tinh Mạn, đôi mắt đen nhìn cô cười cười.

“Được thôi.” Giản Tinh Mạn liếc anh, nhẹ cắn đôi môi đỏ, bàn tay run rẩy cởi quần tây của anh, lột luôn quần lót bên trong ra.

Dương v*t căng cứng đứng thẳng giữa hai chân anh, ánh trăng sáng sáng soi tỏ trông thật to lớn kích thước người khác, lờ mờ còn có thể thấy được gân xanh ẩn hiện trên đó.

Giản Tinh Mạn nhìn vật trước mắt mình, tự nhiên trong lòng có chút giật mình, bụng dưới không hiểu sao lại rung động. Cô nhịn không được mà miệng đắng lưỡi khô.

Vật đó của A Vãn thật lớn!

Nét mặt của Giản Tinh Mạn thật khiến Lục Vãn hài lòng, anh vươn tay vén nhẹ sợi tóc lòa xòa trên mặt cô sang một bên, nhỏ giọng dụ dỗ cô: “Bé cưng, có nhớ bữa trước em dùng miệng mình làm gì với nó không.”

Câu nói của anh làm Giản Tinh Mạn nhớ lại việc hôm bữa, nháy mắt khuôn mặt cô đỏ bừng lên, giương mắt hung ác trừng lớn liếc xéo anh một cái.

Đồ xấu xa.

Nhớ lại bữa trước, cô cúi người hôn một cái vào dương v*t của anh, rồi còn liếm mút chút dịch rỉ rỉ ra trên đấy.

Không ngon ngọt lắm.

Người anh vì bị cô đụng chạm mà có hơi run rẩy, côn th*t cẩng lên nhịp nhàng. Đôi mắt Giản Tinh Mạn chớp chớp, cảm thấy cực kỳ mới lạ, cô bạo gan đưa bàn tay nhỏ nắm bắt lấy nó, rồi há mồm,…

Cô tưởng tượng mình đang ngậm lấy que kem, đầu lưỡi liếm liếm mút mút dọc theo dương v*t, liếm qua lại liên lục trông cực kỳ hưng phấn.

“Ừm hừ…” Đôi môi Lục Vãn khẽ ngân lên từng tiếng rên rỉ, hơi thở hỗn loạn, lồng ngực anh hơi phập phồng.