Vì Có Em Nên Đêm Đen Lấp Lánh Sao Trời

Chương 3




TV trong phòng khách mở Phim Thám tử Sherlock Holmes, Giản Tinh Mạn không thèm quan tâm đến, đem bia đặt lên bàn, ngồi xuống sàn tự tay khui một lon bia. “A Vãn, em chỉ mua bia thôi, quên mua mồi rồi, anh uống được chứ.” Sau khi nói xong, cô đưa bia lên môi hớp một ngụm.

“Ừ.”

Lục Vãn ngồi xuống cạnh Giản Tinh Mạn, hương thơm nhàn nhạt vương vấn nơi chớp mũi anh, đấy chính là mùi hương riêng biệt tỏa ra từ cô. Cơ thể anh căng cứng lại, kính mắt phản chiếu ánh sáng từ ngọn đèn trong phòng, đôi tay đang đặt trên đùi siết chặt lại đến tái nhợt, gân xanh nổi lên trông vô cùng dữ tợn.

Giản Tinh Mạn uống rượu, xem TV rồi thi thoảng lại cười rộ lên, người bên cạnh cô im lặng như cũ, nhưng lại khiến cô cảm thấy thật bình yên.

Cô quen biết Lục Vãn đã nhiều năm. anh vẫn luôn trầm lặng như lúc mới quen, chưa từng biểu đạt quá nhiều tâm tư của mình cho cô biết. Nhưng cô vẫn biết anh là một người “ngoài lạnh trong nóng”, giống như ngày hôm đó cô đang ở trường, ngoài trời mưa tầm tả, anh cầm ô đứng ở dưới lầu không biết đã đợi cô từ lúc nào, gương mặt anh bình tĩnh, từ từ đi về phía cô. Nước mưa văng tung tóe làm bẩn đôi giày dưới chân, gió thổi lung tung khiến mái tóc anh rối loạn, lấy chiếc ô anh đang cầm nhét vào tay cô rồi xoay người bỏ đi, chạy biến dần vào màn mưa.

Ngay lúc đó, trái tim cô đột nhiên ấm áp lạ thường, cô biết anh vốn dĩ nhút nhát, không biết cách thể hiện lòng mình.

Vẻ lạnh lùng thờ ơ chính là lớp ngụy trang bên ngoài mà anh cố tình dựng lên.

Dùng tay mình chống lên trán, Giản Tinh Mạn có hơi say, cô nhìn người đàn ông bên cạnh, dùng ngón tay nhẹ nhàng gõ lên mặt bàn, không biết đang suy nghĩ điều gì.

“A Vãn, bạn gái anh đâu rồi?”

“Chia tay rồi.” Vẫn luôn chăm chú nhìn cô, Lục Vãn nhẹ nhàng bâng quơ đáp lời.

“Hả, sao lại chia tay? Không phải ba năm nay mối quan hệ của hai người vẫn rất tốt sao?”

Anh làm gì đã có bạn gái, vì sợ cô đề phòng mình nên mới bịa ra thôi.

“Được rồi, vậy thì em sẽ tha thứ việc anh có bạn gái lâu nay vẫn không thèm dẫn đến ra mắt em. Đêm nay, chúng ta đều là hai kẻ cô đơn bị người ta bỏ lại, phải uống thật say vì tình hữu nghị giữa chúng ta!” Giản Tinh Mạn choàng tay ôm lấy bả vai Lục Vãn cười đùa vui vẻ, nhưng hai khóe mi lại lấp lánh nước mắt đang không ngừng tuôn rơi.

Lục Vãn đang uống bia nên không nói gì, trên vai như có sức nặng ngàn cân, khiến anh không thở nổi, máu trong người chảy ngược, tim đập dồn dập mạnh mẽ như sấm rền.

Cô say rồi, say đến mức quên cả việc giữ khoảng cách với anh. Bất thình lình gần gũi như vậy thật sự khiến anh được phen mất hồn.

Đưa mắt liếc nhìn sang người bên cạnh, anh thấy gò má cô đỏ bừng, hai mắt đẫm lệ, ngực Lục Vãn không nhịn được đau nhói, mí mắt anh khẽ buông che dấu đi cảm xúc hiện giờ của mình.

Lâm Hoa kết hôn, trong lòng Tiểu Tinh Tinh chắc đang rất đau khổ.

“Tinh Mạn, anh định đi du lịch giải sầu, em có muốn đi cùng không?”

“Du lịch......” Uống thêm một ngụm bia nữa, Giản Tinh Mạn lẩm bà lẩm bẩm nhắc lại câu hỏi vừa rồi của anh.

Lục Vãn hồi hộp mà bóp chặt lon bia trên tay, anh hiện giờ “như đứng đống lửa, như ngồi đống than” chờ đợi câu trả lời của ai đó.

Sau khi suy nghĩ kỹ càng, Giản Tinh Mạn cũng thấy bản thân cần phải đi du lịch cho khuây khỏa đầu óc, nếu cô đi sẽ không thấy không nghe thêm tin gì về Lâm Hoa nữa. Cô nhàn nhạt đồng ý với anh, sau đấy dường như trông thấy sự vui sướng trên mặt người đàn ông kia, nhưng nó rất nhanh biến mất, nét lạnh lùng được khôi phục như trước, nhanh đến nổi khiến cô hoài nghi liệu đó có phải ảo giác của bản thân cô hay không.

Không để cô suy tư thêm nữa, cảm giác say mèm ập đến, khiến lý trí dần mơ hồ, cô tiếp tục cười rộ lên “vô tâm vô phế” cụng ly cùng Lục Vãn, quên luôn chuyện mình đang nghĩ ngợi lúc nãy.

Đến nửa đêm, Giản Tinh Mạn được Lục Vãn đưa về nhà, đỡ cô nằm xuống giường.

Anh giúp cô cởi giày, dùng khăn nóng lau mặt cho cô, ánh mắt anh tham lam nhìn vào khuôn mặt nhỏ nhắn đang ngủ say của cô mãi không chán, dịu dàng gọi. “Tinh Tinh.”

Chỉ đến lúc này anh mới dám dùng ánh mắt chân tình như vậy nhìn cô, chỉ đến lúc này anh mới dám dịu dàng thì thầm gọi cô âu yếm như thế…

Bởi vì chỉ có lúc này đây cô mới không hay biết việc anh làm.