Vì Có Em Nên Đêm Đen Lấp Lánh Sao Trời

Chương 23




Mặt trời lên cao dần xua đi đêm đen, bầu trời trong xanh cùng với những cơn gió nhè nhẹ thổi qua, bắt đầu một ngày mới tốt lành.

Ngoài của sổ, cây tùng cao lớn đang vươn mình đón ánh nắng sớm mai, rủ bỏ tấm thân đầy mệt mỏi, sáng bừng sức sống.

Trong phòng bệnh yên tĩnh không tiếng động, ánh nắng từ ngoài cửa sổ len lỏi vào trong, màu nắng vàng nhạt ấm áp bao phủ khắp căn phòng.

Người đàn ông đang nằm trên giường bệnh, mái tóc đen lòa xòa phủ trên trán, đôi mắt nhắm chặt, tấm chăn đắp hờ bên hông anh, đôi chân thon dài duỗi thẳng, anh nằm áp mặt mình lên đôi tay, ngủ thật yên bình, lúc này nhìn Lục Vãn đơn thuần tựa như đứa trẻ không nhiễm chút bụi trần.

Giản Tinh Mạn thất thần, ngơ ngẩn chậm rãi thả từng bước chân trên khu phố thưa thớt người.

Tối qua, sau khi Giản Tinh Mạn bừng tỉnh giấc vào lúc khuya thì không thể nào ngủ tiếp được. Cô thức cả đêm ngắm nhìn Lục Vãn ngủ say sưa cho đến tận lúc mặt trời ló dạng mà không thấy buồn ngủ một chút nào.

Giản Tinh Mạn cảm thấy xấu hổ vì giấc mơ đêm qua của mình, càng nhiều hơn thế nữa là cảm giác bất an nơi đáy lòng.

Sau này cô sẽ phải đối diện với Lục Vãn và mối quan hệ đã thay đổi của hai người như thế nào đây, càng suy nghĩ cô càng hoảng loạn không biết mình phải làm gì đây.

Cơn gió sớm mang theo hơi lạnh thổi cả vào bên trong tay áo, lạnh đến mức da gà da vịt gì đó của Giản Tinh Mạn nổi hết cả lên hai cánh ta.

Giản Tinh Mạn ôm chặt hai cánh tay trước người mình, bên tai văng vẳng tiếng rao mời từ các quán hàng rong ven bên đường, cô bước nhanh từng bước chân đi qua khu phố nhỏ, rẽ vào con đường dành cho người đi bộ đi thẳng một mạch về nhà mình.

“Tinh Tinh.”

Cô vừa bước vào khu nhà mình thì nghe được một giọng nói vừa quen thuộc vừa có chút lạ lẫm, vẫn niềm nở, chân thành như trước đây. Giản Tinh Mạn nghe tiếng kêu xoay người lại thì thấy Lâm Hoa vừa bước xuống xe, đang đi về phía mình.

Gương mặt anh tươi rói cười thật ôn hòa, đôi mắt đen láy không che giấu được niềm vui sướng đang đong đầy trong đấy, rực rỡ sáng ngời khiến người khác nhìn vào đấy rồi thì không thể không bị cuốn vào.

Cõi lòng Giản Tinh Mạn nặng trĩu, mệt mỏi vô lực.

“A, chào buổi sáng, anh Lâm Hoa.”

Lâm Hoa mỉm cười, vươn tay xoa đầu Giản Tinh Mạn. “Chào buổi sáng! Dạo này em đi đâu vậy hả Tinh Tinh, từ sau ngày hôm đó cũng không thấy em về nhà. Bữa giờ chị dâu Sở Sở của em ở nhà một mình khá buồn chán, anh còn định nhờ em có rảnh rỗi sang chơi với cổ cho đỡ buồn.”

Trong chốc lát nụ cười trên miệng cô trở nên cứng nhắc, Giản Tinh Mạn hơi rụt cổ lại, cô cười yếu ớt tránh đi cái xoa đầu dịu dàng vừa rồi của Lâm Hoa.

“Cũng được, nhưng mà dạo này công việc của em hơi bề bộn, chờ vài hôm nữa em rảnh rồi nhất định sẽ sang chơi với chị dâu nha.”

Bàn tay đang xoa đầu cô thật dịu dàng ấm áp, vậy mà trái tim cô lại lạnh lẽo vô cùng. Mặc dù lúc này đứng trước Lâm Hoa cô vẫn thấy tim mình có chút khó chịu, nhưng không còn cảm thấy lòng mình quặn đau khi gặp hắn nữa, thậm chí cô còn có thể cười nói vui vẻ với hắn mà trong tâm không chút xao động.

Có lẽ tình yêu mà mình dành cho anh đã mất dần, và cô cũng đã lui về đúng vị trí của mình.

Mong hắn sau này, một đời bình an.

Nét cười nhẹ ẩn hiện trên đuôi mắt có phần xa cách, Giản Tinh Mạn nhìn chăm chú vào người đàn ông đứng trước mặt mình, nghe hắn không nhịn được mà cao giọng khi nhắc đến cô vợ mới cưới, khóe môi cô cong cong mỉm cười đáp lời Lâm hoa.

Lục Vãn vẫn mặc đồng phục bệnh nhân, đầu tóc rối bù lên, khuôn mặt tái nhợt nhìn trân trân khung cảnh trước mặt mình. Anh cắn chặt môi mình đến mức trắng bệch, ánh mắt đỏ hoe. Đôi chân trần của dính đầy bùn đất, bộ dạng vô cùng nhếch nhác, mà đôi nam nữ đang cười đùa ở phía trước khu chung cư, nhìn thật xứng đôi vừa lứa khiến tim anh đau đớn như bị hàng ngàn mũi dao xuyên qua.

Lúc Lục Vãn tỉnh dậy không nhìn thấy Giản Tinh Mạn, hốt hoảng gọi điện thoại cho cô thì chỉ nghe thấy giọng nói máy móc của nhà đài thông báo rằng điện thoại đã tắt nguồn.

Anh lo lắng, hoảng loạn trốn khỏi bệnh viện, vội vội vàng vàng đi tìm cô, sợ cô bỏ rơi mình.

Tâm bệnh của anh càng ngày càng nặng, đến nỗi nếu không nhìn thấy cô anh thấy bản thân mình như chết lặng, không nghe được giọng nói của cô thì không thể nào thở nổi, cảm giác mình lạc lõng khôn cùng.

Anh như người điên đang điên cuồng tìm kiếm cô, dù biết cô đã tắt điện thoại từ lâu nhưng vẫn không kìm chế được mà gọi điện liên tục vào số máy cô như tên ngốc.

Cứ nghĩ rằng sau khi Lâm Hoa kết hôn thì khoảng cách giữa mình và cô có thể kéo gần lại, nhưng thực tế đã tát vào mặt anh một cái thật mạnh.

Dù khoảng cách của họ có được kéo gần lại thì Tinh Tinh mãi mãi không thuộc về anh, cô đối xử với cứ như bạn bè bình thường.

Mối quan hệ đang dần tốt đẹp hơn của hai người trở nên yếu ớt mong manh, không chịu nổi sự đã kích khi tên Lâm Hoa xuất hiện.

Đôi mắt đen của Lục Vãn lạnh lẽo, anh cắn đôi môi tái nhợt của mình đến rỉ máu, cánh môi anh nhuộm màu đỏ thẫm càng làm tăng thêm mấy phần ma mị quyến rũ.

Anh chuyển ánh mắt nhìn chằm chằm vào mặt nước hồ yên ả lấp lánh sáng rực ở cách đó không xa, nét mặt càng thêm lạnh lẽo, trên khóe môi giương lên nụ cười thâm sâu khó dò.

Bên bờ hồ dựng một cái dù, che đi ánh nắng chói chang, dưới chiếc dù là ông lão câu cá đang nhàn nhã ngồi dựa mình trên ghế xếp, miệng ngậm điếu nhả ra từng hơi khói thuốc lượn lờ đang ngồi chờ cá cắn câu.

Thình lình một bóng người vụt ngang qua thật nhanh trước mắt mà ông chỉ nhìn thấy mỗi bóng dáng mập mờ, ngay sau đó mặt hồ phát ra một tiếng vang thật lớn, ông lão giật mình đánh rơi cả điếu thuốc trên tay xuống đất, cần câu cá từ từ trượt khỏi tay ông.

Trên mặt hồ gợn sóng nhưng không nhìn thấy bóng dáng người kia đâu, cỏ cây xung quanh bị gió thổi vang sào sạt. Hết thảy mọi chuyện vừa rồi vừa giống như ảo giác, nhưng cũng rất chân thật.

Ông lão bị dọa sợ từ trên ghế đứng bật dậy, giọng khàn khàn kêu la không ngừng:

“A, muốn chết, có người nhảy hồ, mau tới đây cứu người đi, có ai không, cứu mạng đi, có người vừa nhảy hồ…”

Nétmặt ông hốt hoảng đỏ bừng, thở hồng hộc, nhưng chỗ này có hơi vắng vẻ, ít ai lui tới nên ông kêu gào gần nửa ngày cũng không thấy bất kỳ người nào đi qua, đừng nói gì đến việc có ai đó nhảy xuống cứu người.

Từ đầu đến cuối vẫn không nhìn thấy bóng dáng người dưới hồ, ông lão thấp thỏm đưa mắt nhìn bốn phía xung quanh vẫn không thấy người nào tới giúp. Ông sốt ruột muốn cứu người nên cắn răng, bước từng bước chân nặng nề thật cẩn thận đi xuống hồ cứu người.

“Cứu người đi, có người nhảy hồ, nhanh nhanh tới đây cứu giùm đi…”.

Ông lão không ngừng la hét, rồi bước dần dần xuống, mực nước dâng đến bên hông, đất dưới chân ông mềm nhũn di chuyển khó khăn vô cùng, ông mà không chú ý chắc chắn sẽ bỏ mạng tại nơi này.

Thời gian đang từng giây từng phút trôi qua, không biết đã bao lâu, nhưng lâu đến nổi ông kêu khàn cả giọng, mồ hôi nhễ nhại, khuôn mặt phơi dưới nắng đỏ bừng bừng, ông nhìn chằm chằm mặt hồ thật lâu gần như sắp bỏ cuộc.

Ông tìm từ nãy tới giờ vẫn không tìm thấy thân xác người kia, chẳng lẽ…

“Bùm…”

Thình lình trên mặt hồ vang lên một tiếng thật lớn, ông lão bị dọa suýt chút nữa xảy chân ngã nhào đầu xuống nước đi theo ông theo bà.

“Chàng trai trẻ à cậu bị điên sao, hù chết tôi rồi, muốn chết thì đi chết xa giùm cái…”

Ông lão cằn nhằn không ngớt, khuôn mặt đỏ bừng cổ, tức tới mức gân cổ nổi hết lên nhìn người đàn ông như ma da bật từ dưới nước lên. Cái thằng này không chết, nhưng cái mạng già của ông xém chút nữa đi đời rồi.

Gương mặt Lục Vãn trắng bệch như tờ giấy, miếng băng gạc trên đầu bị vết máu thấm đỏ lên một mảng thật lớn.

Cả người ướt đẫm lạnh lẽo, có cảm giác cái lạnh đang lan tràn trong cơ thể anh lạnh đến thấu xương, sự lạnh lẽo đâm thẳng vào trái tim anh.

Nước hồ hòa lẫn với máu, theo tóc anh chảy dọc xuống khiến hai mắt ướt đẫm không thể nhấc lên mi mắt, đôi môi tím ngắt cong cong thành một nụ cười vừa buồn bã vừa chua xót.

Chỉ khi nào nhìn anh đáng thương hay anh chịu đau đớn thì Tinh Tinh mới thấy đau lòng và kề cận bên anh, cũng chỉ có khi đó lòng cô mới không còn vị trí dành cho Lâm Hoa.

Tốt thật.