Mễ Tiểu Nhàn và Trương Tử Toàn tiến lên đón, vội vàng nói: "Chào dì Chu."
Chu Vân Tố nở nụ cười ôn tòa, nói: "Tiểu Nhàn à, dì đang tìm cháu đây."
"Dì Chu..." Trương Tử Toàn thấy sắc mặt bà cũng không khác thường, như thể không biết Giản Hân Bồi đã xảy ra chuyện, không khỏi lấy làm kì quái, nhưng mà cũng không dám tùy tiện mở miệng hỏi, cùng Mễ Tiểu Nhàn nhìn nhìn nhau, liền mím môi không nói gì.
"Dạ? Tìm cháu? Dì Chu, dì có chuyện gì sao?" Mễ Tiểu Nhàn cũng đầy nghi hoặc như Trương Tử Toàn, nhưng cũng cố che giấu cảm xúc.
Chu Vân Tố nhìn hai người trước mặt: "Dì vốn là tới tìm cháu, dì muốn hỏi xem hai đứa hôm nay có thấy Hàm Lạc đâu không? Tử Toàn, cháu và Hàm Lạc cùng lớp, hẳn phải biết rất rõ nhỉ."
Trái tim Trương Tử Toàn đập "bình bịch", đành đáp: "Cả ngày hôm nay cháu cũng chưa thấy Hàm Lạc, còn đang lấy làm lạ đây." Lời này câu trước trả lời thành thật, mà câu sau lại che dấu chuyện Tần Hàm Lạc để lại tờ giấy kia.
Nghe xong lời này, đôi mày Chu Vân Tố hơi nhíu lại, thoạt nhìn tựa hồ có chút đăm chiêu.
"Cháu và chị ấy không cùng một khoa, cho nên cũng không thấy. Dì Chu, dì tìm Tần...chị gái của cháu có việc gì quan trọng sao?" Mễ Tiểu Nhàn thật cẩn thận chọn lựa câu chữ.
Chu Vân Tố nhoẻn miệng cười: "Không có chuyện gì quan trọng cả." Sau đó lại khẽ thở dài: "Mấy bữa nay thân thể dì không được khỏe lắm, ngay cả tính tình cũng trở nên có phần nóng nảy, hôm qua thế nhưng lại bởi vài việc nhỏ mà mắng Bồi Bồi mấy câu, ai ngờ con bé này từ nhỏ đến giờ chưa từng chịu ủy khuất, có lẽ là cảm thấy lòng tự tôn bị tổn thương nên suốt một ngày không nói chuyện với dì, trốn trong phòng không ra. Hôm nay thấy có chút bất an nên muốn đến trường học thăm con bé, nhưng ai biết, aish, cả lớp học lẫn phòng ngủ cũng không thấy người đâu, bạn học cũng đều nói chưa gặp nó, dì thực nóng ruột quá, nghĩ đến ngày thường Bồi Bồi và Hàm Lạc rất thân thiết, cho nên muốn tới hỏi Hàm Lạc một chút, ai ngờ cũng không tìm được, cho nên mới đến tìm cháu."
"Dạ?!" Cuộc nói chuyện khiến Trương Tử Toàn và Mễ Tiểu Nhàn nghe xong liền hai mặt nhìn nhau.
"Tiểu Nhàn, dì nghĩ chắc Bồi Bồi nhất thời tâm tình không tốt, nên mới kéo Hàm Lạc đi nơi nào giải sầu thôi, bữa nay cũng không đến lớp. Giờ dì lại thấy tự trách, lại thấy áy náy, lại sợ con bé bỏ bê học hành. Cháu...các cháu có biết hai đứa đi đâu không?"
Nghe được không phải bỏ trốn, Mễ Tiểu Nhàn cùng Trương Tử Toàn đều thầm thở phào nhẹ nhõm, đồng thời lắc đầu: "Không biết ạ."
Ánh mắt Chu Vân Tố trở nên lo lắng: "Hôm qua Hàm Lạc còn ở nhà phải không?"
"Vâng."
"Vậy hôm qua con bé có nói với cháu là muốn đi nơi nào đó không? Hay là có những lời kì lạ nào đó chẳng hạn?" Chu Vân Tố nhìn chằm chằm Mễ Tiểu Nhàn, truy hỏi.
"Không ạ." Mễ Tiểu Nhàn trả lời, thấy vẻ mặt thất vọng của Chu Vân Tố, lại an ủi nói: "Dì Chu, dì yên tâm đi, chị Hân Bồi không phải trẻ con, lại có chị gái cháu đi cùng, không có chuyện gì đâu. Cho dù có giận dỗi dì thì hẳn là không quá hai ngày sẽ trở lại."
"Đúng vậy đúng vậy." Trương Tử Toàn vội vàng phụ họa theo.
"Chỉ hy vọng như thế." Chu Vân Tố miễn cưỡng gượng dậy tinh thần, gật đầu nói: "Cám ơn hai đứa, vốn dì hẳn nên mời hai đứa ăn cơm, nhưng lúc này quả thực có chút tâm thần không yên, hơn nữa còn phải đến chỗ thầy chủ nhiệm của Bồi Bồi xin cho con bé nghỉ mấy ngày."
"Dì, nếu dì có việc thì cứ đi làm trước đi." Hai người vội vàng nói.
Nhìn thân ảnh Chu Vân Tố đi xa, Trương Tử Toàn xoay người, giang hai tay: "Nghe thấy chưa, Giản công chúa lại nổi tính tình đại tiểu thư gì đó, chỉ vì vài việc nhỏ không vừa ý liền bỏ nhà đi trốn. Hàm Lạc cũng thật là, chuyện dì cũng đều dung túng nàng, dĩ nhiên cũng nổi điên theo, hại tôi lo lắng gần chết."
Mễ Tiểu Nhàn nhẹ giọng nói: "Tử Toàn, chị có cảm thấy bộ dáng dì Chu vừa rồi tựa hồ có phần quá bình tĩnh không?"
"Cái gì gọi là bình tĩnh quá mức?" Trương Tử Toàn kỳ quái hỏi.
"Vừa rồi lúc dì ấy nói chuyện với chúng ta vẫn tao nhã thong dong như thường ngày, trên mặt còn mang theo nụ cười, không chút hoang mang, như thể có điều gì đó sợ chúng ta biết vậy."
"Aish! Em cả nghĩ quá đó, dì ấy lớn tuổi vậy rồi, từng trải nhiều việc hơn chúng ta, mà dì Chu lại là người cực kì có tu dưỡng, chẳng lẽ gặp việc này là phải khóc kêu trời kêu đất, muốn chết muốn sống sao?"
Mễ Tiểu Nhàn trợn mắt liếc cô một cái, sẵng giọng: "Em không có ý này, aish, quên đi, giải thích với chị cũng không rõ nữa, dù sao cũng cảm giác có vấn đề."
"Vậy theo cảm giác của em, trưa nay tôi sẽ mời em đi ăn ở đâu đây?" Trương Tử Toàn nháy nhát mắt với em.
Khóe miệng Mễ Tiểu Nhàn lộ ra tia cười: "Em cảm thấy trưa nay sẽ có rất nhiều nam sinh mời chị tiểu Huyên đi ăn cơm."
"Cái gì? Ai dám!" Trương Tử Toàn dùng lỗ mũi hừ hừ hai tiếng, làm bộ vung nắm đấm vài cái, lại như thể quả bóng cao su bị xì hơi, bĩu môi ra vẻ ủy khuất nói: "Tiểu mỹ nữ không cho tôi cơ hội để tôi mời cơm gì cả."
"Chị đứng đắn chút coi, còn không tới Viện Mỹ thuật báo danh đi."
"Vậy chuyện của Hàm Lạc thì tính sao giờ?"
"Chị ấy à, ấu trĩ nhất thời thôi, sẽ tỉnh ngộ mà." Mễ Tiểu Nhàn trong lòng lo lắng không giảm, lại nói nhẹ nhàng bâng quơ.
"Tôi đi đây, có tin tức gì thì nhớ liên lạc."
"Ừ." Mễ Tiểu Nhàn gật đầu, nghĩ nghĩ lại dặn dò: "Nhớ rõ xin phép hộ Tần Hàm Lạc."
"Ồ, không phải vừa rồi em gọi là 'chị gái của cháu' sao?" Trương Tử Toàn quay đầu, cố ý nói.
Nét đỏ ửng nhanh chóng lan trên khuôn mặt Mễ Tiểu Nhàn, thoạt nhìn xinh đẹp cực. Em cắn môi, cũng không nói gì.
Trương Tử Toàn thấy em như vậy, không khỏi hối hận, biết rõ tâm sự của em với Hàm Lạc, cần gì phải trêu đùa em như vậy, liền lập tức tỏ vẻ xin lỗi nói: "Tôi sai rồi, tôi lập tức cút khỏi tầm mắt em." Hai tay đong đưa, lại thực sự lùi về phía sau vài bước, sau đó xoay người đi xa.
Mễ Tiểu Nhàn đứng tại chỗ, sau một lúc lâu mới nhẹ nhàng tức giận nói: "Không phải mình đã quyết định sẽ không cần tự đi tìm phiền não rồi sao...Vì cái gì lòng lại đột nhiên loạn cả lên vậy..."
***
Trên con đường cao tốc đến thành phố D, một chiếc xe bus đang phóng nhanh, trên xe chỉ có vài hành khách ít ỏi, mỗi người chiếm một dãy ghế, vài người đã ngủ gà gật.
Giản Hân Bồi sắc mặt mệt mỏi, như thể chú mèo con cuộn mình trong lòng Tần Hàm Lạc, ánh mắt khép hờ, cũng không biết đang suy nghĩ gì. Sau khi làm một việc lớn gan nhất, ngỗ nghịch nhất cuộc đời, lòng nàng giờ phút này yếu ớt không chịu nổi. Ánh đèn đường rất nhanh lùi lại phía sau, mỏng manh yếu ớt xuyên thấu qua cửa kính xe, hắt bóng lên khuôn mặt nàng, khiến cho nét mặt nàng nhìn không rõ lắm.
Tần Hàm Lạc ôm nàng, tay phải như an ủi, nhẹ vỗ về vai nàng, ánh mắt vẫn nhìn ra phía ngoài cửa sổ. Cô ngóng nhìn, không phải là những chiếc xe ngẫu nhiên vượt qua, mà là bóng đêm vô cùng vô tận phía xa xa. Cô nguyện ý cùng Giản Hân Bồi đi đến bất cứ nơi nào trên thế giới, cũng như việc hôm nay vậy, đột ngột như thế, khiến người ta không có một chút chuẩn bị về mặt tư tưởng nào, nhưng cô vẫn nguyện ý. Nhưng lúc này, lòng cô lại như thể bóng đêm hắc ám trước mắt, ánh mắt cô mờ mịt, tay trái theo bản năng sờ ví tiền trong túi. Sau khi mua vé xe, tất cả tiền trên người cô còn lại hơn một ngàn. Cô...trong lòng cô thật sự sợ hãi, nhớ tới tình cảnh hiện tại của hai người, cô bỗng nhiên cảm thấy có phần không thể tin được, như thế nào mà bỗng nhiên lại biến thành như vậy đây? Sao bỗng nhiên đi tới một địa phương xa lạ thế này?
Cô khác với Giản Hân Bồi, cô so với nàng càng biết được tầm quan trọng của tiền bạc. Từ sau khi mẹ cô qua đời, tất cả mọi thứ đều là cô tự kiếm cho mình, mà không biết là xuất phát từ tâm lý gì, tuy rằng không thiếu tiền tiêu, khi tặng quà cho ông ngoại và Giản Hân Bồi, một người là người thân nhất của cô, một người là người cô yêu nhất, cô lại càng nguyện ý dùng chính sức lao động của mình để kiếm tiền mua, việc này khiến cô tự hào. Cô từng không chỉ một lần năn nỉ Triệu Văn Bác, đến quán bar nhà hay nhà hàng của nhà hắn làm công, cô biết kiếm tiền cũng không dễ dàng.
Từ một góc độ nhất định mà nói, trong lòng cả hai người đều tồn tại bất an cùng sợ hãi, bằng không, vì cái gì lại lựa chọn thành phố A vốn có chút ít quen thuộc.
Cảm giác hưng phấn lúc mới lên xe giờ đã hoàn toàn biến mất, nỗi bốc đồng vì tình yêu mà liều lĩnh, tâm lý anh hùng vì người mình yêu mà sinh, lại bị một vấn đề thực tế đả kích mạnh mẽ, kế tiếp nên làm gì bây giờ? Tần Hàm Lạc nhịn không được siết chặt Giản Hân Bồi, hiện tại, chỉ có thân hình ấm áp quen thuộc trong lòng này mới có thể khiến cho nàng tiếp tục có thêm dũng khí.
Không sợ! Cô còn mang theo sổ tiết kiệm ông ngoại cho, số tiền này đối với người khác không tính là gì, nhưng đối với đám sinh viên vẫn còn phải dựa vào cha mẹ như các nàng mà nói thì là một số tiền không nhỏ, mấy vạn đồng lận. Nghĩ đến đây, lòng Tần Hàm Lạc hơi có chút an ổn, nhưng lập tức, cô lại thấy xấu hổ vì ý nghĩ của mình. Nếu ông ngoại biết cô rời nhà trốn đi, học hành cũng không cần, không biết sẽ sốt ruột đến mức nào, ông...còn bị bệnh tim...
Lòng Tần Hàm Lạc bỗng nhiên đau thắt lại, nước mắt cô hồ rớt xuống. Không phải, cô thầm liều mạng nhủ, mình cũng không nói không cần ông nữa, chờ yên uổng xuống, mình và Bồi Bồi sẽ tới thành phố B thăm ông, mình chỉ là không cần ngôi nhà ở thành phố A mà thôi. Sớm hay muộn ba cũng sẽ biết chuyện của mình và Bồi Bồi, ông ấy sẽ không cho phép, sớm hay muộn thì mình cũng sẽ phải đi tới bước này, sớm hay muộn cũng sẽ không có cách nào đối diện với dì Mễ và Tiểu Nhàn. Nhưng ông ngoại thương mình như vậy, có lẽ mình có thể giải thích suy nghĩ của mình với ông, ông sẽ không không cần đứa cháu gái này, mình...mình cũng sẽ vĩnh viễn không bỏ rơi ông...
Cô một lần lại một lần lặp lại trong lòng những lời này, để giảm bớt cảm giác áy náy trong tâm.
"Hàm Lạc, cậu đang nghĩ gì thế?" Giản Hân Bồi bỗng nhiên từ trong lòng cô ngẩng đầu lên, nhìn cô.
Ánh mắt Tần Hàm Lạc chuyển qua khuôn mặt nàng, hít một hơi thật sâu, sau đó nói: "Bồi Bồi, mình là nghĩ, mình rốt cục có thể hoàn toàn có được cậu, không cần lo lắng sợ hãi nữa, không sợ bất luận kẻ nào cướp đi cậu."
Ánh mắt Giản Hân Bồi lóe lên tia nghi hoặc, kì quái hỏi: "Trước kia cậu luôn lo lắng mình sẽ bị ai cướp đi sao? Cậu cảm thấy mình không phải hoàn toàn thuộc về cậu?"
"Không phải." Tần Hàm Lạc né tránh ánh mắt dò hỏi của nàng, nhẹ giọng nói: "Mình chỉ sợ ba mẹ cậu biết được, sẽ cướp đi cậu từ bên mình."
Giản Hân Bồi ngây ngốc nhìn cô, nhớ tới những lời mẹ mình nói, ngực bỗng nhiên vừa khổ sở vừa đau đớn. Nàng thống khổ nhắm mắt lại, cúi đầu nói: "Hàm Lạc, ôm chặt mình, dùng cả hai tay."
Tần Hàm Lạc nghe lời dùng hai tay ôm chặt lấy nàng, vùi đầu vào mái tóc nàng, làn hương chanh ngọt ngào nhàn nhạt kia, quen thuộc như vậy, quen thuộc khiến cô an lòng.
"Mình là của cậu, mẹ mình sẽ không cướp được đâu." Giản Hân Bồi nhẹ giọng thì thầm bên tai cô, nhưng mà, như cảm thấy những lời này chưa đủ khích lệ, lại thầm bổ sung một câu: "Bà ấy không cướp đi được trái tim mình."
Tần Hàm Lạc hơi buông lỏng vòng tay, điều chỉnh tư thế ngồi một chút, để Giản Hân Bồi thoải mái tựa vào mình, lại lấy một chiếc áo trong túi xách ra, phủ lên người mình và Giản Hân Bồi: "Cậu nghỉ ngơi đi, đợi đến khi tới nơi mình sẽ gọi."
"Ừ." Giản Hân Bồi ngoan ngoãn đáp, sau đó lại dựa vào lòng Tần Hàm Lạc, bàn tay lại nắm tay cô dưới tấm áo khoác, mười ngón đan xen.
Trong nháy mắt lòng Tần Hàm Lạc ấm lại, lại chua xót ngọt ngào, ánh mắt cô lại lơ đãng trôi ra ngoài cửa sổ, chỉ là lần này có hơn một phần kiên định, ít đi một phần bất an.
Hết chương 64