Rất nhanh đã tới Trung thu, Tần Trọng cùng Mễ Tuyết Tuệ rất coi trọng dịp lễ lần này, đã sớm tỉ mỉ chọn lựa bánh Trung thu, cũng mua rất nhiều đồ ăn về nhà. Tần Trọng còn tự tới thành phố B, muốn đón ông ngoại Tần Hàm Lạc về đây cùng đón tết đoàn viên, kết quả lại vô ích mà về.
ĐH A cùng Bát Trung đều được nghỉ, Tần Hàm Lạc và Mễ Tiểu Nhàn trước sau về nhà, Trương Tử Toàn cũng về nhà đón tết cùng cha mẹ.
Trong phòng khách nhà họ Tần, người một nhà ngồi cùng uống nước hoa quả, Mễ Tuyết Tuệ nhìn Mễ Tiểu Nhàn cùng Tần Hàm Lạc, vẻ mặt tươi cười: "Thời gian này mẹ học được vài món mới, ngày mai tết đoàn viên sẽ làm cho mọi người nếm thử. Hai đứa thấy chưa? Đồ ăn trong tủ lạnh đều là do ba mẹ mua hôm nay, tất cả đều là đồ hai đứa thích ăn nhất."
Tần Hàm Lạc không buồn hé răng, gặm quả táo, bỗng nhiên giương mắt nhìn về phía Tần Trọng: "Ba, con không định đón Trung thu ở nhà, con sẽ đón xe đến thành phố B, con muốn đón tết với ông ngoại."
"Cái gì?!" Sắc mặt Tần Trọng hơi trầm xuống: "Mấy năm trước mày bỏ mặc ba để tới chỗ ông ngoại còn chưa tính, năm nay dì Mễ và Tiểu Nhàn cũng ở đây, chẵng lẽ mày cũng không quan tâm tới suy nghĩ của họ, chạy tới chỗ ông ngoại đón tết sao?"
"Ah, bác Tần, con không nghĩ gì đâu, con cảm thấy đón tết cùng ông là chuyện nên làm." Mễ Tiểu Nhàn nhìn chằm chằm tivi, ngữ khí cùng vẻ mặt đều có vẻ như không chút nào để ý.
Mễ Tuyết Tuệ nhịn không được nhẹ kêu: "Tiểu Nhàn!" Bà không muốn Mễ Tiểu Nhàn đáp trả Tần Trọng như vậy, trong lòng đã có chút sốt ruột.
Mễ Tiểu Nhàn quay đầu, lại dùng ánh mắt vô tội nhìn về phía bà. Mễ Tuyết Tuệ bất đắc dĩ thở dài, chuyển hướng sang Tần Trọng: "Anh à, có chuyện gì thì cứ từ từ nói, Hàm Lạc là hiếu thuận nên mới vậy, anh đừng trách nó."
Tần Hàm Lạc đảo mắt nhìn về phía bà, cười cười xin lỗi: "Dì Mễ, con xin lỗi, nhưng con nhất định phải tới chỗ ông ngoại."
Mễ Tuyết Tuệ hơi thất vọng, lại vẫn cười cười: "Không sao."
Ngữ khí Tần Trọng hơi dịu xuống: "Mấy hôm trước ba đã đặc biệt tới thành phố B để đón ông con, nhưng ông lại không muốn tới đây, ta cũng không có cách nào, đành phải gọi cho mấy đứa cháu chắt của ông, họ sẽ tới đón ông cùng đón Trung thu, cho nên con cứ yên tâm đi. Dì Mễ con đã rất tốn công cho ngày này, ta cũng hy vọng một nhà mình hôm nay có thể hảo hảo bên nhau đoàn viên, lần này con đừng tới thành phố B, được không?"
"Con không yên tâm chút nào cả! Con không muốn để ông ngoại với họ, bọn họ cũng có bậc trưởng bối của mình, ông ngoại ở nhà người khác, nhìn nhà người ta đoàn tụ, sẽ lại càng thấy buồn." Bình thường Tần Hàm Lạc tuy không thân thiết với ba mình, nhưng cô cũng coi như nghe lời Tần Trọng, chỉ duy nhất những chuyện liên quan tới ông ngoại thì cô lại rất bướng bỉnh.
"Rầm" một tiếng, Tần Trọng hung hăng ném thẳng quyển sách lên bàn, sắc mặt ông dị thường khó coi: "Mày nhất định phải tới thành phố B chứ gì? Mày chỉ nghĩ tới ông ngoại mày, còn không thèm nghĩ tới cảm nghĩ của chúng ta, mày cứ phải để cho tao khó chịu mới được à?!"
Tần Hàm Lạc không chút yếu thế, đáp trả: "Con không thể không đi!"
"Vậy về sau khỏi cần về căn nhà này! Mày cứ đến mà ở với ông mày!" Thấy cô như thế, Tần Trọng nổi cơn thịnh nộ.
"Anh à!" Mắt thấy xung đột giữa hai người hết sức căng thẳng, Mễ Tuyết Tuệ nhịn không được kéo tay Tần Trọng.
"Không về thì không về." Tần Hàm Lạc thấp giọng nói, Tần Trọng lại vẫn nghe được.
"Mày!" Tần Trọng tức đến không nói được câu gì, đứng lên, rảo bước tới trước mặt Tần Hàm Lạc, "chát" một tiếng, trên gò mà trắng nõn của Tần Hàm Lạc đã có thêm năm dấu tay hồng hồng.
"Mày còn dám cãi!"
Biến hóa lần này bất ngờ không kịp đề phòng, Mễ Tuyết Tuệ cùng Mễ Tiểu Nhàn đồng thời quay lại, kinh ngạc nhìn. Mễ Tuyết Tuệ sợ hãi đứng lên, đẩy Tần Trọng một phen: "Anh điên à! Vì việc này mà đánh con làm gì! Có cái gì không thể từ từ nói?"
Tần Trọng nhìn dấu tay trên má Tần Hàm Lạc, lòng có chút hối hận vì đã đánh nặng tay, nhưng vừa thấy vẻ mặt bình tĩnh của cô, lại nổi giận.
Mễ Tiểu Nhàn cắn chặt môi, ánh mắt tràn ngập phẫn nộ nhìn về phía Tần Trọng, Tần Hàm Lạc uể oải đứng lên, như không có việc gì cười cười với Mễ Tuyết Tuệ và Mễ Tiểu Nhàn, rồi đứng dậy trở về phòng.
Cô cầm chiếc ba lô thể thao của mình, nhét vài đồ thiết yếu quan trọng vào, chỉ lát sau đã thu thập thỏa đáng, đang chuẩn bị rời đi lại nghe được một âm thanh dịu dàng vang lên phía sau: "Haizz! Em thật hâm mộ chị..."
"Hâm mộ cái gì? Hâm mộ tôi bị tát?" Tần Hàm Lạc bật cười xoay người, nhìn thần sắc phức tạp của Mễ Tiểu Nhàn.
Mễ Tiểu Nhàn dựa vào cửa, lắc lắc đầu: "Hâm mộ chị có thể đi đón tết với ông ngoại mình, em muốn tới thăm bà nội, nhưng nhà bà ở quê, rất xa so với thành phố B. Em không muốn ở lại với họ...muốn cùng đón Trung thu với hai người đó."
Tần Hàm Lạc ngẫm nghĩ, bỗng nhiên lớn mật nói: "Em có thể đi cùng tôi tới chỗ ông ngoại, chắc chắn ông sẽ rất vui."
Mễ Tiểu Nhàn sửng sốt, không thể tin được nói: "Thật sao?" Ánh mắt lại ảm đạm xuống, em lắc đầu: "Ông ngoại chị...sẽ không thích em đâu."
"Ai nói!" Ngữ khí Tần Hàm Lạc thập phần chắc chắn: "Chỉ cần là người tôi thích thì ông cũng sẽ thích!"
Mễ Tiểu Nhàn cắn môi, trong mắt lại tỏa sáng quang mang hưng phấn khác thường.
Trong phòng khách, Mễ Tuyết Tuệ đang trách cứ Tần Trọng: "Anh sao thế? Hàm Lạc đã hai mươi mốt tuổi rồi, có việc gì thì cứ từ từ nói thôi, sao lại nói đánh là đánh vậy? Con nó có lòng tự ái của mình, anh không thể cứ mãi coi nó là đứa trẻ con được!"
"Em cũng thấy thái độ của nó vừa rồi đấy thôi! Nó nói chuyện với ba mình kiểu đấy đấy!" Tần Trọng vẫn chưa nguôi giận.
"Hàm Lạc nói chuyện có phần nóng nảy, nhưng anh không có trách nhiệm sao? Động một chút là đổi sắc mặt, trước kia hai người sống chung vậy à? Chẳng trách con bé lại thân thiết với ông ngoại như thế." Mễ Tuyết Tuệ gấp đến độ đứng ngồi không yên, bà khẽ thở dài: "Anh ấy à, em biết trong lòng anh cũng thương Hàm Lạc, chuyện gì cũng đều nghĩ đến con, nhưng không chỉ không dùng lời nói biểu đạt, mà ngược lại vừa có mâu thuẫn liền động tay động chân, như thế sao được, aish! Để em đi khuyên Hàm Lạc."
Nói còn chưa xong, Tần Hàm Lạc đã lưng khoác ba lô, cùng Mễ Tiểu Nhàn đi ra.
Mễ Tuyết Tuệ kinh ngạc nhìn hai người: "Hai đứa đây là..."
"Mẹ, con và Hàm Lạc cùng tới chỗ ông ngoại đón tết, chúc mẹ và bác Tần Trung thu vui vẻ!" Mễ Tiểu Nhàn cười khẽ.
"Hai đứa...hai đứa..." Tần Trọng thở hổn hển, nhất thời nói không ra lời.
Hai người đã đi tới cửa đổi giày.
"Tiểu Nhàn!" Mễ Tuyết Tuệ đuổi theo gọi một tiếng, như là muốn ngăn cản.
Nhưng Mễ Tiểu Nhàn không quay đầu lại, cửa rất nhanh đã khép lại sau lưng em.
Mễ Tuyết Tuệ nhìn cánh cửa đóng lại, lại nhìn Tần Trọng ngồi trong phòng khách, thật sâu thở dài: "Tết Trung thu này đón sao đây?"
***
Chiếc xe đò đã lên đường cao tốc, Tần Hàm Lạc ngơ ngẩn nhìn cảnh vật lướt qua như bay bên ngoài cửa sổ, vẻ mặt đờ đẫn.
"Nghĩ gì thế?" Mễ Tiểu Nhàn nhẹ giọng hỏi.
"Cái gì cũng không nghĩ." Ngữ khí của cô có điểm mất mát.
"Hôm nay chị khiến em được thấy một mặt khác của chị."
"Hả?"
Ngữ khi Mễ Tiểu Nhàn còn thật sự chân thành: "Em nhìn thấy một mặt kiên trì nguyên tắc, có gan phản kháng, còn có một mặt quật cường. Ba đánh chị, thế mà chị vẫn còn tươi cười."
"Là tôi giả bộ thôi, ông ấy đánh tôi, tôi thực muốn khóc, nhưng muốn tôi yếu thế trước mặt ông ấy, tôi sẽ không để như vậy." Ngữ khí Tần Hàm Lạc thực bình tĩnh, cô ngẫm nghĩ, bỗng nhiên cười khổ nói: "Tôi rất thích đọc tiểu thuyết của Cổ Long, khi xem quyển 'Danh kiếm phong lưu', có một đoạn mà tôi nhớ rất kỹ, 'Người khác đánh ngươi, nếu ngươi không thể đánh trả, vậy tốt nhất vẫn nên quên chuyện đó đi, miễn khiến cho lòng khó chịu'. Mỗi lần ông ấy đánh tôi, tôi đều cố gắng quên đi, nhưng mà...có đôi khi trí nhớ của tôi thật sự quá tốt."
"Ông ấy thường xuyên đánh chị sao?"
Tần Hàm Lạc suy nghĩ, đáp: "Cũng không tính là thường xuyên, hồi nhỏ thì đánh nhiều hơn. Khi tôi đánh nhau với mấy đứa trẻ con khác mà ông ấy biết được thì sẽ đánh tôi, nếu tôi thi không đạt được thành tích ông ấy yêu cầu, ông cũng sẽ đánh. Vì chuyện này mà mẹ tôi thường xuyên nổi giận. Có đôi khi, là tôi sai, nhưng có đôi khi bị đánh rất oan uổng. Ông ấy là dạng người gia trưởng, khi ông ấy nói thì đều muốn mọi người phục tùng mà không phải là tranh luận. Nhưng ông ấy cũng không giống các trưởng bối khác cưng chiều con nhỏ, về việc này, tôi còn thấy cảm kích ông. Hồi nhỏ, tôi đi đường vấp ngã, ông cũng không đỡ dậy, chỉ đứng một bên, nhìn tôi cố sức đứng dậy, tôi có vấn đề gì không hiểu, cầm hỏi ông, ông cũng không kiên nhẫn dạy tôi, dùng ngữ khí cục cằn bảo tôi tự mình suy nghĩ, kết quả là tôi còn thật sự khổ sở tự nghĩ cho kì được đáp án mới thôi. Cho nên từ nhỏ đến lớn tôi rất độc lập, cho dù mẹ mất, tôi cũng tự chăm sóc cho mình, vẫn đỗ được đại học."
Nói tới đây, vẻ mặt Tần Hàm Lạc trở nên có chút ưu thương: "Hồi nhỏ rôi rất hận ba mình, đến khi trưởng thành lại phát giác mình vẫn rất yêu ông, nhưng...giữa chúng tôi luôn có khoảng cách, vĩnh viễn không thể thân mật khăng khít như bố con người khác..."
Cô đang nói, bỗng nhiên cảm giác được một bàn tay nhỏ bé nhẵn nhụi, dịu dàng xoa xoa nửa khuôn mặt bị đánh kia, cái vuốt ve nhẹ nhàng tinh tế. Cô theo bản năng nghiêng đầu, đã thấy đôi mắt xinh đẹp trong veo của Mễ Tiểu Nhàn rưng rưng lệ.
"Mặt chị...mặt chị sung lên rồi, còn đau không?" Thanh âm Mễ Tiểu Nhàn có chút run rẩy nhè nhẹ, trên gương mặt bóng loáng nhẵn nhụi như ngọc, một giọt nước mắt trong suốt như trân châu lặng yên rơi xuống.
"Ngốc, lâu thế rồi, sao còn đau được nữa?" Tần Hàm Lạc lắc đầu, lòng cực kì cảm động, một cỗ cảm giác vừa chua xót vừa nhức nhối lan tràn trong bụng, áp tay lên tay em, ôn nhu dỗ dành: "Tiểu Nhà, đừng khóc..."
Mễ Tiểu Nhàn nghẹn ngào gật đầu, trên thực tế, lúc nhìn thấy Tần Hàm Lạc bị Tần Trọng cho một cái tát, em cũng đau lòng muốn khóc, nhưng phải liều mạng nén nhịn đến tận bây giờ. Tần Hàm Lạc không biết, một khắc kia, em chán ghét Tần Trọng đến mức nào...
"Đừng khóc..." Tần Hàm Lạc nhắm mắt lại, nước mắt chảy xuống từ khóe mắt. Tần Trọng đánh cô, cô vốn không sao cả, nhưng bộ dáng Mễ Tiểu Nhàn thương tâm vậy, khiến cô thực sự cảm thấy đau lòng. Giờ khắc này, trước mắt cô lại tựa hồ hiện lên bộ dáng Giản Hân Bồi hai mắt đẫm lệ, cô thống khổ lắc lắc đầu, thì thào nói: "Tôi thật sự...không sợ bị đánh chút nào, nhưng tôi rất sợ...người khác rơi nước mắt vì tôi, thật sự..."
Hết chương 20