Giản Hân Bồi đứng đó, nhìn hai người thân thiết đùa giỡn đi tới từ xa, nháy mắt liền đau đớn, thì ra trong thời gian chiến tranh lạnh này chỉ có nàng nhớ thương, có nàng khó chịu mà thôi. Cô bé bên cạnh Tần Hàm Lạc thanh thuần như nắng, lúm đồng tiền sáng lạn tựa ánh bình minh, đó chắc là cô em gái mà mẹ kế của cô mang đến. Hai người mặc quần áo giống nhau, đều áo phông màu trắng cổ chữ V, trên cổ tay...còn đeo chuỗi phật châu sáng lấp lánh giống nhau như đúc.
Giản Hân Bồi theo bản năng nhìn chiếc lắc bạc trên tay mình, ngực như bị tắc nghẹn, một cỗ chua xót xông thẳng lên đầu, khiến nước mắt ứa ra, nàng liền vội vàng cúi đầu.
Tần Hàm Lạc trông thấy nàng, cũng ngẩn người, tâm tình không hiểu sao lại thấy khẩn trương, cô và em đều phải đi qua chỗ nàng để tới bến xe, không thể tránh được, chỉ đành cắn răng bước tiếp. Đối với Giản Hân Bồi, cô hiện tại trên cơ bản là dùng tâm tính giống đà điểu để đối mặt, tận lực không nghĩ tới nàng, không cho mình biết sự tình của nàng, nhất là chuyện của nàng và Cố Minh Kiệt. Cho dù có lúc không kiềm chế được bản thân thì cũng muốn dời lực chú ý sang chuyện khác.
Cô vốn định đi chậm một chút, nhưng Giản Hân Bồi vẫn đứng đó bất động, cô chỉ đành rảo bước chân, đến khi lướt qua người Giản Hân Bồi, lại vẫn ngừng lại một chút, tận lực giả bộ tươi cười, dùng thái độ như với bạn bè bình thường mà giả dối chào: "Hi, Bồi Bồi, tới trường ha."
Giản Hân Bồi không có phản ứng gì, ngay cả đầu cũng không cử động một chút, Tần Hàm Lạc thở dài nhẹ nhõm một hơi, lại không hiểu sao có chút mất mát. Lúc lướt qua người nàng, cô nhịn không được kéo tay Mễ Tiểu Nhàn. Bàn tay Mễ Tiểu Nhàn thực mềm mại, rất thon nhỏ, ngón tay hơi lạnh, nụ cười trên mặt em dần biến mất, trên mặt lại khôi phục thành bộ dáng đạm mạc như xưa. Lòng bàn tay Tần Hàm Lạc hơi đổ mồ hôi, đi được tầm chục bước, bỗng nhiên cúi đầu nói thầm bên tai em: "Tiểu Nhàn, hôm nay cứ để tôi đưa em tới trường đi."
Đúng vậy, cô muốn đưa Tiểu Nhàn tới trường, vô luận thế nào hôm nay cô cũng không muốn cùng Giản Hân Bồi chung một chiếc xe tới trường.
Xe bus tới Bát Trung từ từ lăn bánh, Mễ Tiểu Nhàn ngồi dựa vào cửa kính, mắt nhìn ngoài cửa sổ, không nói một lời. Tần Hàm Lạc tựa vào lưng ghế, nhớ tới bộ dáng cúi đầu làm như không biết của Giản Hân Bồi, lòng khó chịu dị thường, sao nàng lại đứng đó? Nàng đang chờ ai? Chờ Cố Minh Kiệt tới đón sao? Cuối tuần...có phải nàng sẽ đi núi Nam Tú với Cố Minh Kiệt không?
Ý nghĩ này vừa nảy lên trong đầu, cô liền vội vàng bấu chặt cánh tay, nhắc nhở bản thân không nghĩ tới chuyện của nàng nữa, cảm giác đau đớn truyền tới từ cánh tay khiến cô nhịn không được mà nhíu mày.
Xe qua được hai bến, Mễ Tiểu Nhàn bỗng nhiên nghiêng đầu, nhẹ giọng nói: "Bến tiếp theo chị xuống đi."
"Hả?" Tần Hàm Lạc không hiểu ra sao.
"Em nói, bến sau chị xuống xe đi." Mễ Tiểu Nhàn phi thường kiên nhẫn lặp lại một lần.
Tần Hàm Lạc khó hiểu hỏi: "Vì sao?"
"Bởi vì nếu chị xuống bến sau sẽ không phải lo cô gái vừa rồi đã đi mất." Mễ Tiểu Nhàn mặt không chút thay đổi nói: "Nếu chị muốn đưa em đi, vậy phải thành tâm thành ý, giả tâm giả ý như vậy, em không thích!"
Tần Hàm Lạc xấu hổ không thôi, cô nhìn mọi người ngồi chung quanh, lắp bắp nói: "Tôi...tôi...không phải..."
"Không phải cái gì?" Ánh mắt Mễ Tiểu Nhàn hơi nghi ngờ: "Hừ! Bổn tiểu thư chỉ dùng để chị làm lá chắn thôi sao? Làm thế thật đáng xấu hổ!"
Tần Hàm Lạc có cảm giác như trước mặt em mình biến thành hoàn toàn trần trụi, mặt xoạt cái đỏ bừng: "Tiểu Nhàn, tôi...tôi..."
Đang lúc nói thì xe đã dừng lại.
"Tôi cái gì mà tôi?!" Mễ Tiểu Nhàn hơi liếc nhìn cô, không chút lưu tình nói: "Chị xuống xe cho em, sau đó đổi xe trở về trường mình đi."
"Ừ ừ...tôi xuống đây..." Tần Hàm Lạc thứ nhất là hết cách, thứ hai là thật sự cũng không muốn tiếp tục đề tài này, chỉ đành khúm núm từng bước quay đầu xuống xe.
Xe ngừng lại trong chốc lát rồi lại tiếp tục lăn bánh, Mễ Tiểu Nhàn lén nhìn về phía Tần Hàm Lạc qua cửa kính xe, thấy cô đứng ven đường nhìn chung quanh, đang chờ xe, vẻ mặt đầy bất đắc dĩ, liền không nhịn được mà lộ ra một tia mỉm cười, rồi đảo mắt như nghĩ đến cái gì, lại nhẹ nhàng thở dài.
***
"Thúy Nhi, nếu người cậu thích đã thích người khác, vậy cậu sẽ thế nào?" Mễ Tiểu Nhàn gục lên bàn, ánh mắt nhìn quyển sách, miệng lại nói những câu không liên quan.
"Những lời này của cậu thực khó nha." Chung Thúy Nhi dừng bút, cố gắng nhíu mày suy nghĩ, nhẹ nhàng nói: "Tớ sẽ rất rất khó chịu."
"Ừ, sẽ khó chịu." Ánh mắt Mễ Tiểu Nhàn hơi ảm đạm xuống, im lặng một lát, lại bồi thêm một câu: "Nếu người mà người đó thích lại không thích người đó, vậy thì cậu sẽ có cảm giác gì?"
"A!" Chung Thúy Nhi vừa nghe thế, lập tức mặt mày hớn hở; "Vậy thì đương nhiên sẽ vui vẻ, rất vui vẻ, hì! Đối với tớ mà nói thì thế rất có lợi! Trong tình cảm chỉ sợ không có khe hở để tiến vào thôi, không thể tốt hơn được!" Dáng vẻ của nàng nghiễm nhiên như thể là một cao thủ tình ái tự phong vậy, tuyệt không đỏ mặt, lúc này đã quên sạch chuyện mình thầm mến người khác mà không dám nói ra.
"Phải không? Nhưng mà vì sao người ta còn viết những lời đó, còn có vẻ mặt hôm nay, tớ chỉ cảm hấy trái tim thực đau thực đau...Một chút cũng không thấy vui vẻ." Mễ Tiểu Nhàn vô tâm tự giễu, nhỏ giọng than thở, lại nhớ tới câu "Tôi chỉ có thể tô điểm cho thanh xuân của em thêm đẹp, hắn lại khiến cuộc đời em trở nên vẹn toàn." Em gần như có thể khẳng định, người Tần Hàm Lạc thích là con gái, nhưng mà, phát hiện này lại không khiến em vui mừng nhiều lắm, chỉ vì em đồng thời biết được, trong lòng cô đã có người khác.
Chung Thúy Nhi không nghe rõ lời em nói, cẩn thận ngẫm lại đoạn đối thoại vừa rồi, sau đó kinh ngạc nói: "Cái gì! Chẳng lẽ ý cậu là, người cậu thích đã thích người khác rồi? Không phải chứ? Ai mà không có mắt vậy?! Mắt hắn bị mù à?! Bị đứa con gái khác từ chối, lại có được lòng quan tâm của cậu, chính là đánh mất hột mè lại có được quả dưa mà, đấy chính là mười tám đời tổ tông đại đại tích đức mới có được phúc lớn như vậy! Nếu tớ là con trai thì chắc chắn sẽ chết mê chết mệt cậu. Là tên con trai trường khác kia phải không? Lần sau dẫn tới cho tớ gặp, tớ chắc chắn mắt hắn có vấn đề mà. Là bạn tốt của cậu, tớ kiên quyết phản đối cậu kết giao với kẻ ánh mắt có vấn đề!"
Mễ Tiểu Nhàn lắc đầu nói: "Được rồi được rồi, người ta tùy tiện nói vài câu với cậu, cậu lại xả ra một đống linh tinh gì đó làm gì. Không để ý tới cậu nữa, tớ học đây."
Chung Thúy Nhi căn bản còn muốn nói gì đó, thấy em quả nhiên tỏ vẻ nghiêm túc đọc sách, đành phải ngậm miệng lại, tiếp tục làm đề bài của mình. Ai ngờ Mễ Tiểu Nhàn lại sâu kín thốt lên một câu: "Aish! Nếu có thể lập tức tốt nghiệp trung học thì tốt rồi, tớ càng ngày càng chán cuộc sống buồn tẻ lại không có tự do này."
"Đúng đúng!" Nhắc tới lời nói khiến cho mình phải đồng tình như thế, Chung Thúy Nhi gật đầu như gà mổ thóc, cái đề bài lúc trước đã lại sớm bị nàng vứt lên chín tầng mây.
***
Buổi tối lại tới giảng đường ngồi học khoảng hai tiếng, Tần Hàm Lạc cùng Trương Tử Toàn liền cùng nhau về Viện Văn học.
Trên đường, Tần Hàm Lạc nhịn không được kỳ quái nói: "Tử Toàn, mày có biết là lúc nãy khi mình học, phía trước có một cô bé rất kì lạ không?"
"Làm sao mà kì?" Thần sắc Trương Tử Toàn có chút chột dạ.
"Tao phát hiện người ta cứ quay đầu nhìn mày, còn cười cười nữa, mà ánh mắt đó...cực mờ ám." Tần Hàm Lạc vừa nói, vừa nhớ lại dáng vẻ cô bé kia, khuôn mặt tròn tròn, lúc cười rộ lên có hai lúm đồng tiền nho nhỏ, không thể nói là cực kì xinh đẹp, nhưng đúng là phi thường đáng yêu.
"Đúng rồi, tao nhớ ra rồi, cô bé đó hình như cũng học cùng Viện với chúng ta, trước kia trên đường tới căn tin tao còn gặp vài lần, bất quá không để ý cho lắm." Tần Hàm Lạc vỗ đầu nói.
Trương Tử Toàn vẻ mặt cầu xin, rốt cục nhịn không được nói: "Đúng là cùng Viện với chúng ta, năm thứ hai, tên Triệu Dĩnh, cùng họ với tên ngốc Triệu Văn Bác kia."
"Cái gì?" Tần Hàm Lạc kinh ngạc: "Thì ra mày quen hả? Thế mà lúc nãy tao nhắc tới lại còn giả bộ."
"Tao lần này đúng là bị quỷ nhập mà, thứ bảy mày về nhà, tao một mình thấy chán quá nên tới chỗ quán bar les mới mở xem sao, nào biết lại gặp phải con nhóc kia. Tao vốn hơi có ấn tượng với người ta, chắc là do ánh đèn trong quán rất mờ ám, không khí lại ái muội, mà bộ dáng con bé cũng không tệ, tán tỉnh vài câu, ai biết nha đầu kia nói có biết tao, còn nói đã sớm chú ý đàn chị này, vẫn muốn làm quen nhưng lại ngại chủ động đến ngỏ lời, nói cái gì mà hôm nay thực có duyên, thì ra cả hai cùng một dạng người, nàng rất vui vẻ. Trời ạ! Lời nói khiến tao nghe như sấm nổ bên tai, khóc không ra nước mắt."
"Chẳng phải mày nói là tán chỗ nào cũng không tán gái ở Viện Văn học sao? Phải có nguyên tắc, không ăn cỏ gần hang, gây náo loạn gì ở trong viện thì sẽ ảnh hưởng không tốt, lần này...hắc!" Tần Hàm Lạc nhịn không được chế nhạo cô.
Trương Tử Toàn vẻ mặt đau khổ nói: "Chính thế đó! Lần này rất phiền ah, con nhóc đó đã bày tỏ tình cảm ái mộ với đàn chị tao đây, hôm nay ở căn tin cũng cười rất mờ ám, tối cũng cố ý đến giảng đường tự học."
Tần Hàm Lạc lắc đầu nói: "Chậc chậc! Thật sự là nghé con không sợ hổ nha! Mày chuẩn bị làm sao giờ?"
"Tao đang lo đây, nếu con bé không cùng Viện với mình, tao không ngại qua lại mấy tháng, nhưng giờ lại thành như vậy, thực khiến tao do dự, aish! Thật đúng là!" Trương Tử Toàn thở dài.
"Ừ, thế chủ nhật mày làm gì? Có gặp mặt con bé không?"
"Không, tao bị Triệu Văn Bác kéo tới quán bar nhà hắn uống rượu." Trương Tử Toàn cười khổ, thật cẩn thận nhìn Tần Hàm Lạc: "Hắn hình như lại đắc tội Giản công chúa."
Tần Hàm Lạc nhíu mày: "Sao hắn làm vậy?"
"Hôm chủ nhật hắn lừa Giản công chúa tới quán cà phê, nói mày ở đó, gọi cô ấy ra, kết quả là Giản công chúa sẽ không đi núi Nam Tú với Cố Minh Kiệt. Còn về chuyện khác, tao không cần nói chắc mày cũng đoán được..." Trương Tử Toàn thực không còn biết nói gì với Triệu Văn Bác.
"Hắn quả thực..." Tần Hàm Lạc ngẫm nghĩ cả nửa ngày cũng không biết nên dùng từ gì để hình dung Triệu Văn Bác nữa. Dù không muốn thừa nhận, nhưng nghe Giản Hân Bồi nói không đi núi Nam Tú nữa, trong lòng cô vẫn thật vui sướng.
Cô dừng cước bộ, yên lặng xuất thần, nhớ lại lúc Giản Hân Bồi xuất hiện ở cửa Nhất Trung, đầu tiên là nhìn chằm chằm mình, sau đó lại là cảnh nàng cúi đầu làm như không thấy mình, cô biết, Giản Hân Bồi lúc ấy là muốn giảng hòa, mà lúc ấy mình lại dùng thái độ chào hỏi như với bạn bè bình thường, khẳng định là khiến nàng khổ sở. Với tính cách kiêu ngạo tùy hứng lại cực kì sĩ diện của Bồi Bồi, thời gian này...chỉ sợ là sẽ không chủ động tìm tới cô nữa.
Bất quá như vậy cũng tốt, Tần Hàm Lạc nhẹ nhàng thở ra một hơi.
"Nghĩ gì thế?" Ánh mắt Trương Tử Toàn không khỏi lo lắng.
"Không có gì, chúng ta về đi."
Hết chương 19