Ra khỏi sân bay, nhìn thành phố xa lạ trước mặt, những đám người khác màu da đi tới đi lui, trong nháy mắt, Mễ Tiểu Nhàn lại có cảm giác mờ mịt mất phương hướng. Nhưng thật ra, trước khi sang nước ngoài, tuy em cực kỳ lưu luyến thành phố A, trong lòng cũng có mâu thuẫn trước ý nghĩ phải rời khỏi đây. Bởi vì, ở lại vùng đất ấy, rất dày vò, hai năm thời gian ở căn phòng mà nơi nơi đều có dấu vết của Tần Hàm Lạc từng sống, thời thời khắc khắc bị nỗi nhớ nhung và hồi ức tra tấn, hết lần này đến lần khác thất vọng, cảm giác này, thật sự rất không chịu nổi.
Trường học rất lớn, khung cảnh rất đẹp, tất cả so với dự đoán càng khiến người ta vừa lòng. Sau khi thu xếp ổn thoả ở khu ký túc dành cho nghiên cứu sinh, Mễ Tiểu Nhàn liền gọi điện về nước đơn giản báo cáo tình hình với người nhà và bạn bè, sau đó liền dùng toàn bộ thời gian để thích ứng với hoàn cảnh mới và trên phương diện trao đổi với mọi người. Từ nhỏ em đã độc lập, tiếng Anh cũng rất giỏi, hơn nữa thông minh chăm chỉ, chẳng bao lâu sau đã có thể nói tiếng Anh lưu loát. Trong trường, học sinh du học người Hoa cũng không ít, cô gái xinh đẹp xuất sắc như em đương nhiên cũng thu hút ánh mắt người khác, không lâu sau em quen biết được không ít bạn bè, có gì không hiểu, mọi người đều vui vẻ giúp đỡ, cũng không cô đơn.
Mấy tháng sau, thích ứng được với cuộc sống tha hương ở trường học rồi, Mễ Tiểu Nhàn cảm giác được thả lỏng một chút, lên mạng trao đổi nhiều hơn với bạn bè trong nước, sáng sớm mỗi ngày, việc em thường xuyên làm nhất chính là mở máy tính lên MSN hoặc QQ. Trương Tử Toàn là cú đêm, trừ thỉnh thoảng đi bar hoặc ăn đêm ra thì mười lần hết tám lần có mặt trên mạng. Cái vòng tròn nhỏ hẹp cuộc sống của bọn họ có chuyện gì xảy ra, qua lời kể của Trương Tử Toàn, Mễ Tiểu Nhàn dù cách một Thái Bình Dương cũng đều có thể biết.
Ví dụ như, phòng tranh của Diệp Dĩ Huyên làm ăn rất tốt, sau khi Triệu Dĩnh chia tay bạn gái, không ngờ lại quen bạn trai, lần trước Trương Tử Toàn có ý tốt ôm Tần Hàm Lương, lại bị thằng bé cào làm mặt bị thương...Khiến Mễ Tiểu Nhàn vui vẻ nhất là việc Giản Hân Bồi sinh con gái, tin tức này cũng do Trương Tử Toàn nói cho em biết đầu tiên. Từ khi đứa trẻ ra đời đã chụp một vài bức ảnh, Mễ Tiểu Nhàn đều được xem qua. Đứa bé kia càng lớn càng xinh đẹp đáng yêu, trắng trẻo mũm mĩm, mặt mày rất giống Giản Hân Bồi, khiến biết bao người tranh cướp làm mẹ nuôi.
Lúc ấy Mễ Tiểu Nhàn hỏi Trương Tử Toàn, đứa bé kia tên gì, ngón tay Trương Tử Toàn hơi khựng lại trên bàn phím một chút, sau đó mới nói cho em biết, tên là Triệu Tư Đồng.
Triệu Tư Đồng, Tư Đồng......Mễ Tiểu Nhàn nhìn màn hình máy tính, trầm mặc một lúc lâu, Giản Hân Bồi chung quy cũng không quên được Tần Hàm Lạc, nhưng mà, cô đã đi đâu? Vì sao còn không trở về......
Nếu cô không trở về, em cũng sẽ mất đi dũng khí để quay về mất thôi!
***
Đồng hồ báo thức phát ra tiếng "đinh đinh" chói tai, Trương Tử Toàn nhắm mắt lại xoay người, "bíp" một cái tắt đi, sau đó lại quay trở về tư thế cũ tiếp tục ôm Diệp Dĩ Huyên ngủ.
"Tử Toàn, dậy đi, hôm qua chị đã chỉnh đồng hồ báo thức, nói hôm nay phải dậy sớm một chút đến nhà dì Mễ chúc mừng sinh nhật bà mà, sao lại ngủ tiếp?" Diệp Dĩ Huyên bị đánh thức, có chút bất đắc dĩ lay lay cô.
"Hả?" Trương Tử Toàn dụi dụi mắt, bỗng la to một tiếng ngồi bật dậy, vỗ vỗ đầu: "Đúng thế! Sinh nhật!" Diệp Dĩ Huyên bị cô doạ sợ, nhịn không được véo cô một cái.
Trương Tử Toàn không để ý tới nàng đang hoa chân múa tay, vội vàng nhảy xuống giường, vừa lấy quần áo, vừa lầm bầm làu bàu: "Tắm rửa, thay quần áo, đi tới tiệm bánh để lấy bánh sinh nhật đã đặt hôm qua, đúng rồi, còn có hoa tươi...Aish! Tiểu Nhàn bất hiếu quá đi, ra nước ngoài cũng sắp hai năm mà một lần cũng không về, thời điểm thế này vẫn là đứa con gái nuôi như tôi có ích một chút." Thì ra sau khi Mễ Tiểu Nhàn đi du học không bao lâu, Mễ Tuyết Tuệ liền nhận Trương Tử Toàn làm con gái nuôi, sau đó cô vẫn gọi Mễ Tuyết Tuệ là "mẹ", cũng thường xuyên đi tới nhà họ Tần.
"Dì Mễ còn không hy vọng Tiểu Nhàn về ý chứ, sợ làm chậm trễ việc học của nàng. Có điều em thấy Tiểu Nhàn không về là vì Hàm Lạc vẫn chưa có tin tức, chắc sợ trở về thấy cảnh mà đau lòng." Diệp Dĩ Huyên đoán.
Nhắc tới tên Tần Hàm Lạc, Trương Tử Toàn kiền nổi giận: "Miễn bàn tới đồ khốn kiếp đó đi, nó không liên quan gì đến chữ 'hiếu' hay 'nghĩa' cả, đi biền biệt bốn năm trời, như thể biến mất khỏi thế giới vậy! Cũng không biết người khác bao năm qua lo lắng đi tìm nó! Nhắc tới nó lại phát hoả! Tiểu Nhàn tìm nó thật sự quá mệt mà!"
Nói xong, cô nổi giận đùng đùng cầm quần áo vọt vào phòng tắm, Diệp Dĩ Huyên nhịn không được thầm le lưỡi sau lưng cô.
***
"Mẹ, sinh nhật vui vẻ!"
"Dì Mễ, sinh nhật vui vẻ!"
Thấy Mễ Tuyết Tuệ, Trương Tử Toàn và Diệp Dĩ Huyên đồng thời mở miệng, Mễ Tuyết Tuệ mặt mày rạng rỡ, đứng ở cửa đón lấy bánh gato và hoa tươi, lắc đầu nói: "Đến là được rồi, mấy đứa trẻ các con đó, chỉ để ý mấy thứ này thôi, mau vào đi."
"Chị Tử Toàn, chị Huyên Huyên!" Một tiếng trẻ con thanh thuý vang lên, Tần Hàm Lương hơn ba tuổi vung cánh tay nhỏ bé mũm mĩm nhào tới, mặt mày hớn hở, Đô Đô đi theo sau, cũng rất vui vẻ, cứ chạy vòng vòng quanh các nàng.
Trương Tử Toàn liền ôm bổng thằng bé lên: "Ôi! Cậu nhóc này nặng lên không ít nhỉ." Cô bế chưa được hai phút, hôn hôn rồi liền đưa qua cho Diệp Dĩ Huyên: "Cho em ôm này." Đem củ khoai lang phỏng tay này nhẹ nhàng chuyền tay, Diệp Dĩ Huyên mím môi cười, biết hôm nay cô mới làm tóc, sợ Tần Hàm Lương nghịch hỏng.
Khuôn mặt Tần Hàm Lương hồng hồng, căng mịn, cực kỳ đáng yêu, Diệp Dĩ Huyên cũng nhịn không được hôn nhẽ hai má nó: "Tiểu Lương, có nhớ chị không?"
"Nhớ!" Tần Hàm Lương dài giọng, dùng thanh âm non nớt đáp.
"Ngoan quá." Diệp Dĩ Huyên cười đến đuôi mắt cũng cong lên, cố ý chọc thằng bé: "Vậy có nhớ chị Tử Toàn không?"
"Cũng nhớ."
"Thế giữa hai chị, em nhớ ai nhất?"
Tần Hàm Lương tròn xoe đôi mắt, không chút do dự nói: "Nhớ chị Huyên Huyên nhất."
Trương Tử Toàn ngồi bên cạnh nhịn không được nhíu mày, không vui nheo mắt nói: "Vì sao? Dựa vào cái gì chứ?"
"Bởi vì chị Huyên Huyên thường xuyên dẫn em đi KFC ăn, còn dẫn em đi công viên chơi."
Trương Tử Toàn tức giận đến cắn răng, bật dậy vỗ nhẹ lên ót thằng bé, thấp giọng gầm rú: "Lần nào chị đây cũng ở bên cạnh, hơn nữa vẫn là chị chi tiền, chị trả tiền đó! Bạch nhãn lang! Đồ vô lương tâm!"
"Chị nói gì?" Diệp Dĩ Huyên cũng không vui, hừ một tiếng, nói: "Chị chi tiền? Có cần em trả lại cho chị không, hả?"
"Không cần, cái gì của tôi cũng là của em cả." Trương Tử Toàn vội vàng chủ động nuốt cục tức này vào bụng, thừa dịp Mễ Tuyết Tuệ và Tần Trọng đang nói chuyện trong nhà ăn, lại lộ vẻ mặt nịnh nọt, bồi thêm một câu: "Người cũng là của em nốt."
Trương Tử Toàn và Diệp Dĩ Huyên ở trong phòng khách chơi đùa vui vẻ với Tần Hàm Lương, hơn nữa có Đô Đô ở bên cạnh chơi cùng, phòng khách náo nhiệt cực kỳ. Mễ Tuyết Tuệ ở trong bếp nghe được thanh âm thỉnh thoảng truyền đến từ bên kia, trên mặt không khỏi lộ nụ cười sung sướng, trong nhà đã lâu rồi không náo nhiệt như thế, nếu Hàm Lạc và Tiểu Nhàn cũng ở đây thì không biết mọi người sẽ còn vui vẻ đến đâu, nghĩ đến đây, bà vốn đầy mặt tươi cười lại pha nhạt đi nhiều.
Một lát sau, Giản Hân Bồi và Triệu Văn Bác cũng mang quà tới, Mễ Tuyết Tuệ liền vội vàng để họ vào.
"Ơ, Đồng Đồng đâu? Sao không đưa con gái nuôi của tôi đến?" Trương Tử Toàn thấy vợ chồng bọn họ liền lập tức đứng lên hỏi.
"Không tiện dẫn theo thôi, để ở chỗ mẹ tôi rồi." Nhắc tới con gái, vẻ mặt Triệu Văn Bác có chút ngốc nghếch, chỉ cười.
"Nên dẫn tới đây chứ, đã lâu rồi dì không nhìn thấy con bé." Mễ Tuyết Tuệ vừa cười, vừa dẫn bọn họ vào phòng ăn: "Đều đến ăn cơm đi, đồ ăn đã dọn sẵn cả rồi."
Giản Hân Bồi đứng trong phòng khách, ánh mắt lơ đãng nhìn về căn phòng ngủ ở giữa hành lang, lòng bỗng trào dâng cảm giác chua xót. Hàng năm đều phải nhờ sinh nhật của Tần Trọng và Mễ Tuyết Tuệ để đến nơi này, rõ ràng biết sẽ gợi lên chuyện xưa khiến người ta tan nát cõi lòng...Trong mắt nàng xẹt qua một tia bi thương sâu đậm, nước mắt lập tức trào lên hốc mắt, một bàn tay bỗng nhiên vươn tới đúng lúc giữ lấy nàng: "Bồi Bồi, ra ăn cơm đi thôi, không phải cậu vẫn muốn ăn đồ ăn mẹ nuôi tôi nấu sao?"
Giản Hân Bồi quay đầu, đón lấy đôi mắt mang theo ý cười chân thành của Trương Tử Toàn, nàng lại theo bản năng nhìn Triệu Văn Bác, chỉ thấy hắn đang ở phía sau trò chuyện gì đó với Tần Trọng, Trương Tử Toàn vừa vặn đứng chặn tầm mắt hắn, Giản Hân Bồi không khỏi có chút cảm kích, gật gật đầu, theo mọi người cùng vào phòng ăn.
Trên bàn cơm, tất cả mọi người rất ăn ý không hề nhắc tới tên Tần Hàm Lạc, chỉ dùng bữa uống rượu, nói chuyện phiếm. Từ sau khi sinh Tần Hàm Lương, có lẽ là rèn luyện ở nhà càng nhiều, kỹ năng nấu nướng của Mễ Tuyết Tuệ càng công phu, mọi người ăn mà miệng khen không dứt.
Mễ Tuyết Tuệ vừa dùng đũa gắp thức ăn cho mọi người, vừa không ngừng khuyên nhủ: "Hiếm khi đến nhà dì, ăn nhiều một chút, đặc biệt là Bồi Bồi, gầy quá, aish, con đừng chỉ lo cho tiểu Lương thế, cứ để kệ nó."
Giản Hân Bồi ngồi cùng Tần Hàm Lương, gần như liên tục đút thức ăn cho thẳng bé, còn mình thì không hề động đũa. Nàng vẫn rất thương yêu Tần Hàm Lương, vừa nhìn thấy nó, tựa hồ nghĩ đến Tần Hàm Lạc. Nàng đút một miếng thịt vào miệng Tần hàm Lương, lại lấy khăn giấy lau lau miệng nó, rồi mới nghiêng đầu cười nói với Mễ Tuyết Tuệ: "Dì Mễ, con ăn đây."
"Chị Hân Bồi, Đô Đô cũng đói, chị có đút cho nó ăn không?" Tần Hàm Lương miệng vừa nhai, vừa chỉ Đô Đô ở bên cạnh bàn, lùng bùng nói gì không rõ.
Giản Hân Bồi vuốt vuốt đầu thằng bé, chỉ cười, Trương Tử Toàn ở bên cạnh tức giận trừng mắt: "Trước đút cho Lương Lương, sau mới đút cho Đô Đô."
Tần Hàm Lương đúng là quỷ nhỏ, không biết có hiểu lời của Trương Tử Toàn không, dĩ nhiên cũng đáp trả một câu: "Trước đút chị Tử Toàn, sau đó mới đút cho Đô Đô."
Trương Tử Toàn vung tay muốn tóm nó, Diệp Dĩ Huyên cười đến run rẩy cả người: "Nhìn xem chị còn vòng vo mắng thằng bé không."
"Dì, rốt cuộc bao giờ Tiểu Nhàn mới về? Lâu thế rồi." Triệu Văn Bác và Tần Trọng uống một ly từ chai rượu hắn mang tới, sau đó hỏi Mễ Tuyết Tuệ.
"Đúng thế, có lần em ấy còn nói với con, nếu có cơ hội được nghỉ sẽ về, rồi dẫn tụi con đến nhà bà nội ăn cá hấp chanh mà, không giữ lời hứa gì cả." Trương Tử Toàn vẻ mặt bất mãn nói.
Mễ Tuyết Tuệ cười đáp: "Đang muốn nói với mấy đứa đây, tối qua Tiểu Nhàn gọi cho dì, nói giữa tháng bảy được nghỉ sẽ về nước một tháng."
"Hả? Sao không nói cho con biết?"
"Mới quyết định trước đó không lâu, bà nội con bé vốn hai năm qua ở cùng ba nó, nhưng không lâu sau thì xảy ra mâu thuẫn với mẹ kế của con bé, sau đó lại trở về nhà cũ ở. Chắc Tiểu Nhàn nghe chuyện từ người chị em họ bên kia, cho nên muốn về thăm bà nội, đến lúc đó mấy đứa đều cùng nhau đi chơi đi, nơi đó mùa hè mát lắm."
"Được, chúng ta nhất định phải đi, giờ cứ chờ Tiểu Nhàn trở lại đã, cũng không tới mấy tháng."
Triệu Văn Bác giơ ly lên: "Nào! Chuyện này đến lúc đó chúng ta lại tính, vì sinh nhật của dì Mễ, chúng ta chạm ly!"
***
Tháng bảy nhanh chóng tới, lại đã một mùa hè trong năm. Mỗi ngày mặt trời đều như hòn lửa trên đỉnh đầu, cả người như muốn bốc hơi.
Trương Tử Toàn chỉ hận không thể ngày nào cũng đều ở trong phòng có điều hoà không bước ra ngoài nửa bước, lại hận không thể vác theo cái điều hoà ra khỏi cửa. Nhưng sáng sớm thứ bảy tuần này, cô lại phá lệ dậy thật sớm, rửa mặt chải đầu xong, vẻ mặt sung sướng lẩm nhẩm một bài hát, đón một chiếc taxi đi thẳng đến sân bay Mặt Trời.
Thì ra hôm nay đúng là ngày Mễ Tiểu Nhàn về nước.
Trương Tử Toàn và một nhà Tần Trọng đến chờ ở sân bay, đến khi một cô gái đeo kính râm sáng màu, tay kéo vali, mặc một chiếc váy màu hồng cánh sen phiêu gật xuất hiện ở đại sảnh sân bay, lập tức thu hút không ít ánh mắt. Trương Tử Toàn dụi dụi mắt, nhìn cô gái phong thái yểu điệu đi về phía bọn họ, không nhịn được há hốc miệng.
Khoé miệng cô gái kia lộ ra nụ cười mơ hồ, chậm rãi tháo kính xuống, chỉ thấy khuôn mặt nàng thanh nhã tuyệt mỹ, đôi mắt sáng long lanh, nụ cười nhàn nhạt, không phải Mễ Tiểu Nhàn thì là ai.
"Tiểu Nhàn!" Mễ Tuyết Tuệ là người đầu tiên xông lên, ôm chầm cô gái kia, trên mặt nở nụ cười kinh ngạc vui mừng, giọng nói đã có chút nghẹn ngào. Tần Trọng đến gần đón lấy vali trong tay nàng.
Tần Hàm Lương ở bên cạnh kêu: "Mẹ! Mẹ!" Thằng bé đã không nhận ra Mễ Tiểu Nhàn nữa, thấy mẹ ôm người khác như vậy, lòng không khỏi ghen tị nóng ruột.
Mễ Tuyết Tuệ vội vàng buông Mễ Tiểu Nhàn ra, sau đó ôm Tần Hàm Lương: "Tiểu Lương, mau gọi chị." Mễ Tiểu Nhàn đưa tay sờ sờ hai má phúng phính của Tần Hàm Lương, không khỏi xuất thần vài giây.
Tần Hàm Lương chu cái miệng nhỏ nhắn làu bàu: "Sao chị của con lại nhiều thế..." Hình như có vẻ không vui.
Mễ Tuyết Tuệ dở khóc dở cười: "Đây là chị Tiểu Nhàn mà, con không nhớ à?"
"Tiểu Nhàn, đi nhanh nào, có rất nhiều người đang dùng ánh mắt chỉ hận không thể ăn em để nhìn em đó." Trương Tử Toàn ghé sát bên tai Mễ Tiểu Nhàn, vẻ mặt đáng khinh nhẹ giọng nói.
Mễ Tiểu Nhàn nhìn bốn phía, lắc đầu cười nói: "Có cần khoa trương như vậy không? Chị đúng là qua mấy năm vẫn như một, mồm mép lươn lẹo xấu xa."
"Nhưng em lại dần dần bỏ đi sự ngây ngô trước kia, càng ngày càng xinh đẹp động lòng người, Mễ tiểu mỹ nhân đã biến thành Mễ đại mỹ nhân rồi. Tôi mặc kệ, lâu lắm mới gặp, tôi cũng muốn ôm một cái!" Trương Tử Toàn dang rộng tay, tiến lên ôm chặt em, trên mặt lộ ra vẻ thực hiện được ý đồ, thừa dịp Diệp Dĩ Huyên không ở đây, cần phải chiếm được tiện nghi của Mễ đại mỹ nhân.
Rối loạn một phen, mọi người cùng nhau đi ra khỏi sân bay, Mễ Tiểu Nhàn ôm Tần Hàm Lương, đi song song với Trương Tử Toàn ở tuốt đằng trước, Mễ Tuyết Tuệ và Tần Trọng đi theo sau.
"Tiểu Nhàn, thật sự em đúng là không có cảm tình gì với tụi này cả, em đi chưa đến nửa năm tôi đã luôn miệng giục em ngày nghỉ trở về xum họp, vậy mà em không chịu. Lần này trở về, trước đó cũng không nói với tôi, tôi là nghe được thông báo từ mẹ của em đó. Nghe nói lần này trở về chỉ là để thăm bà nội của em, phải không?" Trương Tử Toàn bất mãn hừ hừ.
"Không chỉ vì việc này." Mễ Tiểu Nhàn hơi nhướn mày, trầm mặc một lúc lâu mới nhẹ giọng nói: "Tử Toàn, mấy tháng trước em thường xuyên nằm mơ, mơ thấy ngôi làng nơi bà nội ở, ngọn núi ấy, dòng sông đó, những bông hoa kia, rồi ruộng lúa, như thể trở về ngày trước, tỉnh lại cũng rất muốn khóc, rất nhớ bà nội, sau đó, liền một lần lại một lần nhớ lại những kỷ niệm với chị ấy khi cùng về nhà bà nội..."
Trương Tử Toàn đương nhiên biết "chị ấy" là ám chỉ ai, để tránh em càng khổ sở, đành phải không lên tiếng, chỉ nghe thấy em nói tiếp: "Sau đó có một ngày em gọi về cho ba mình, muốn nói chuyện với bà nội, ai ngờ ba quanh co nói co em biết, bà nội đã về nhà mình ở rồi."
"Cho nên em về?"
Mễ Tiểu Nhàn lắc đầu, bỗng nhiên khẽ thở dài: "Không, Tử Toàn, em nghĩ em biết chị ấy ở đâu...Em thật không dám tin, dĩ nhiên cũng có lúc em ngốc đến thế, trước kia sao em lại không nghĩ tới nhỉ..."
"Cái gì?!" Trương Tử Toàn không thể tin được cao giọng.
"Em nghĩ đến một cuộc đối thoại giữa hai đứa ngày trước, cho nên, em nghĩ em biết chị ấy đi đâu, hiện tại em chỉ hy vọng lần này đừng thất vọng nữa...Em nhất định phải tìm được chị ấy về!" Trong thanh âm Mễ Tiểu Nhàn có sự thương cảm nói không nên lời, vẻ mặt trong nháy mắt trở nên vô cùng kiên định.
Hết chương 122