Vì Chàng Từng Phụ Ta

Chương 54: Trở lại




Asisu ngồi trên ghế đá ngoài hoa viên nhìn trời. Một ngày yên bình đối với cô, và thư giãn. Từ khi cô chuyển đến Thượng Ai Cập, ranh giới giữa Hạ - Thượng Ai Cập càng mở ra rộng lớn, kèm theo đó bắt đầu phát sinh nhiều vấn đề về ngoại nhập thương. Asisu không biết mình đã làm thay đổi lịch sử bao nhiêu lần, nhưng cô vẫn muốn duy trì nếp sống tốt cho người dân, dần dần ở các thương gia bắt đầu mau bán vũ khí với công sức mạnh như súng, pháo, đạn,... Những vũ khí cho chiến tranh, thứ làm cô lo sợ là một khi nước mình xây dựng không biết sử dụng súng đạn thì các nước khác sẽ diệt trừ, thời đại đi trước chính chúng ta cũng phải đi theo. Mặc khác còn một chuyện nữa, vũ khí tối tân sẽ dẫn đến càng nhiều người hiếu chiến. Cô cần mở một lớp dạy về súng các nhân phẩm của con người. Hiện nay các trường học khác lạ do cô mở về quân sự, hoặc về trách nhiệm, kiến thức bắt đầu đưa ra các thế hệ học sinh rất xuất sắc, dần Ai Cập trở nên một bộ mặt khác lạ đối với xã hội bây giờ, điều này càng lo lắng các nước khác sẽ xâm chiếm lây hoặc nganh tỵ cùng nhau phá hủy. Asisu muốn những thứ cô đem về từ hiện đại, do các tiền bối, mà cô mặt dày tự nhận họ là sư phụ của mình khi truyền tống hơn mấy thế kỉ trước, tất cả kiến thức được nổi bật, hữu ích, nhưng... cô không muốn quá nổi để gây ra nhiều phiền phức. Vì vậy, Asisu cùng Memphis nghĩ ra kế sách kiềm hãm về sự giao lưu về người dân với các thương gia bán vũ khí, bằng cách chỉ có quân đội mới được sử dụng vũ khí, khi sử dụng vũ khí cần có giấy phép công nhận của cấp trên, không được sử dụng súng vô tội vạ, nợ máu cũng phải trả bằng máu, đó là nguyên lý công bằng không ai chối cãi được trước luật lệ. Và bắt đầu sau đó một tháng, mùa đông đến, những cơn mưa rào không ngớt, với những đợt sấm chớp lóa cả mắt, gió lạnh thổi vào run người, rét buốt. Asisu được Ari choàng thêm một bộ áo lông, thắc dây tốt rồi mới lui ra ngoài, Ari được xem là những nô tỳ xinh đẹp, và hạnh phúc nhất ở hoàng cung, vì có Asisu làm chủ mình. Nhưng Ari không để điều đó làm bận tâm, nàng bắt đầu học cúi đầu, nhận nhịn khi vào trong cung và học làm nô tỳ, nhưng với Asisu không biết tại sao, dù chẳng bị đánh đến bao giờ, khác các chủ nhân khác đánh nô tỳ, đánh đến ngui cơn khát của chủ nhân mình,nô tỳ chẳng dám kêu ca, còn Asisu chỉ cần liếc mắt một cái thôi đã khiến Ari sợ đến lạnh sống lưng, tím tái mặt mày, cũng vì vậy vì sao Asisu nói gì cũng phải nghe, vì trong cặp mặt kia khi tức giận đều là một màu lạnh huyết bình thản, bên ngoài thì cười rất bình thản, vô hại như không có chuyện gì xảy ra, nhưng ai biết bên trong cô gái kia sẽ định làm gì. Asisu xem thời gian ước tính trêu Ari đã đủ, liền phất tay cho cô gái này rời đi, Ari nhận được dấu hiệu liền rời đi nhanh như gió cuốn. ALgon từ hai ngày trước độc được giải trở về nước, khi hắn đi Asisu còn nghỉ ngơi trong phòng, máu vẫn chưa phân tách lại, nên mỗi khi hoạt động cô luôn cảm giác mình sẽ ngã đến nơi, ALgon đến phòng cô nghe được tin tức vậy liền đưa cho cô túi nhỏ lớn, nói là vì người dân quốc gửi sang, nho kia đặt trên bàn, đến bây giờ Asisu mới mở mắt và cầm ăn được, những chùm nho không ăn kịp dần dần sẽ héo đi, và đem vứt. Asisu nghĩ ra đem một số ít cho người xung quanh, và cô đưa cho họ. Nho ở đất Assyria thật sự rất ngon, Asisu ăn đến rách môi vẫn muốn ăn, nhưng những nam nhân bên cạnh nàng sẽ không cho phép chuyện nàng ăn uống tùy tiện bỏ luôn cả cơm để ăn trái cây. Vậy nên khi phân phát xong, Asisu còn khá nhiều nhỏ cũng bị những nam nhân đó tách ra thu sạch không còn để lại cho cô một cài, dù cô có náo loạn như thế nào họ vẫn không trả là không trả. Cuối cùng Asisu đành bó tay.

Hơn cả năm nay, chuyện về vụ hạ độc, là người Jamall nên ở các tiền bối Assyria bên kia sẽ không nói được gì, bên cạnh còn có ALgon che chở đủ nguyên nhân cho cô, Asisu cũng tự nhiên thoát một kiếp tranh giành đất đai. Memphis bắt đầu quản lý luôn cả Hạ Ai Cập, cùng Asisu hỏi ý kiến rất nhiều vấn đề và luôn để nàng làm người quyết định mỗi chuyện có hoặc không. Memphis chăm sóc nàng, Hassan lại đứa thuốc cho nàng thường xuyên, Unas cùng Minue hay đem nhiều chuyện trên doanh trại về kể với cô. Và nhiều ngày khi cô bị bệnh, Izumiru gửi sang cho cô những món quà đặc biệt từ đế quốc họ, nói rằng là quà chúc nữ hoàng Ai Cập mau khỏe lại. Nhưng có một điều Asisu vẫn âm thầm tìm kiếm, đó là thật sự người đứng sau Jamall là ai? Hơn ai hết, mọi chuyện này như rõ ở ban ngày, Jamall là kẻ thế mạng cho âm mưu thất bại này. Nhưng trước giờ Jamall là con cáo, chưa bao giờ đặt niềm tin vào bất kì ai, vậy còn về người nào đó chịu im lặng, âm thầm phục vụ thì cô ta cũng không cần, hoặc là muốn cô ta, hai là đáp ứng đủ nhu cầu của cô ta. Người có năng lực đó chỉ là người có gan muốn chiếm đoạt ngôi vị, muốn nhắm vào cô, không phải là Memphis, mà là nhắm cuối cùng là vào cô. Thì có lẽ chỉ có một người là Imhotep, như vậy, Asisu vẫn có cái gì đó rất lạ về việc này, Imhotep mấy năm trở lại đây hắn ta rất hiền lành, nếu không tính về kiếp trước, Imhotep chắc chắn là vị thần trung thành nhất ở kiếp này của Memphis. Asisu cau mày, xoay mắt chợt dừng lại ở trên hành lang, ánh mắt chạy dọc theo bóng người đang đi đến gần cô. 

"Ari? Chuyện gì xảy? Có cần vội vàng như vậy không?"

"Nữ hoàng. Nữ quan Naptera đến gặp người"

"Naptera? Mẹ của Minue?"

"Vâng là bà ấy"

Asisu gật đầu ý bảo Ari gọi bà vào, cô ngồi nhìn khoảng không, môi nhẹ nhàng nhếch. Có thể Imhotep không phải là kẻ đứng sau, hoặc có một người khác. Naptera kiếp trước là người rất trung thành đối với Carol, nhưng bây giờ Carol trở thành nô tì, đối với bà, một nữ quan cao cao tại thượng như bà ta sẽ không đến gặp Carol vào khu  nhà nô tỳ hay nô lệ. Hôm nay lại tìm đến gặp cô, có biến không nhỏ đâu.