Vì Chàng Từng Phụ Ta

Chương 20: Sa mạc là nỗi hiểm họa




"Asisu đừng ép buộc ta, ta sẽ không nghe theo lời nàng đâu!"

Hassan cau mày, nắm chặt tay Asisu không cho cô nói tiếp, kéo tay nhỏ ôm cô vào lòng.

Bị kéo giật về phía trước, cơ thể liền mất thăng bằng, cảm giác đau nhức trên cánh tay lang tỏ, một nỗi đau ở ẩm trên trán lại bắt đầu phát tán. Khi định thần, tôi đã chôn vào ngực của anh rất lâu rồi. Hassan cứ ôm tôi thế không cho tôi cử động. Nhưng nếu không nói thì mọi kế hoạch đều bỏ hết. Tôi đẩy Hassan ra, cách xa anh một chút, cau mày.

"Hassan đừng quá thất lễ!"

"...Vâng thưa nữ hoàng..."

Hassan chợt khựng người nhìn cô gái trước mắt, ánh mắt kia đã lạnh lùng và sắc bén. Asissu không nhìn anh nữa lại ngoái mắt ra phía chân trời, môi mỏng khẽ mấp máy.

"Nhân nô nơi này đa số là đem đi từ xa, một số người gần nhà đã nhanh chóng trở về, một số người khác cũng không thiếu người bị thương. Như vụ nữ nô vừa rồi, kéo dài không biết bao thời gian của cả đoàn. Hassan, ta sẽ không sao, anh đem họ về Thượng Ai Cập tránh làm họ làm cản chân trở về của ta"

"....Asisu, nàng phải biết tự bảo vệ mình"

"Được!"

Tôi nhìn thấy chân mày của người trước mặt dãn ra một chút, tôi lại cười nhẹ với hắn. Hassan nhìn nàng ôn nhu, dễ chịu. Đem tay vuốt nhẹ lên mái tóc xinh của nàng, cúi người thở vào vàng tai nàng

"Ta sẽ đi rồi trở về, không cần đợi!"

"Được"

Hassan ôm cổ cô từ phía sau riết chặt, nếu không đi kếu bọn nô lệ thì hắn đã mất không biết bao nhiêu thời gian đưa cô về, vì trận bị răn cắn vừa rồi lại khiến hắn mất thêm một quãn để đưa cô về trước kế hoạch.

"Phải cẩn thận khi quân lính có chuyện gì thì phải biết tự mình bảo toàn"

"Được rồi, ta lớn rồi mà"

Tôi cười nhìn anh, tôi biết một khi đã đưa Carol đến Thượng Ai Cập để cô gặp Memphis, là tôi hoàn toàn hết nhiệm vụ. Tôi sẽ không khuyên nhũ bất kì ai, dù sao đó cũng không phải là do cô bày ra mọi chuyện cho câu chuyện này, tính lại từng vế. Và Asisu cũng không muốn mọi chuyện lại tiếp diễn như câu truyện nguyên tác từ kiếp trước gì đó của cô nữa. Carol đã đến, cuộc đời cô không kể đến bất hạnh đến mức nào, bao năm qua cô chăm lo cho Hạ Ai Cập cũng một phần vì sợ cái quá khứ ác độc kia lại tiếp diễn và tức đoạt hết tất cả lại từ cô. Ngay cả tình yêu, lòng tin của thần dân, và cả quyền lực. Asisu hôm nay chỉ câu mong cái chết không thể đến với cô không quá nhanh, để cô nhìn lại những lỗi lầm mình đã phạm phải và sửa sai, còn Carol, cuộc đời của cô ta sẽ tiếp tục ở nơi này, vì một lời nguyền nào đó, và nếu có thể sẽ là hạnh phúc bên Memphis. Nhưng chắc chắng, Asisu sẽ không bao giờ đem quyền lực và sinh mạng thần dân của mình dân cho cô ta một lần nào nữa.

Ngay sau Carol tỉnh dậy, Asisu rời khỏi lều, Hassan ra lệnh cho quân lính đi gấp tránh cái nắng của buổi trưa của quãng đường sa mạc. CÒn anh lại dẫn một toáng quân đem các nô nhân, trong đó có cả Carol quay về Thượng Ai Cập, giao cho Memphis xử lý, còn anh phải cấp tốc quay về cùng đi với Asisu. Từ đầu con đường đến giờ, trong tâm anh luôn lo lắng, không biết vì chuyện gì, mối nguy hiểm luôn rình rập nàng mọi nơi, nữ hoàng của anh lại chưa bao giờ nói mình có thể chống cự lại những tình huống xấu nhất được hay không. 

Đoàn người chia về hai ngã, ngược chiều nhau, Hassan thúc ngựa đi gấp, quân lính theo sau anh cũng vội vả chạy chạy theo sau. Là quân lính của nữ hoàng, họ cần bảo vệ người lãnh đạo của mình chứ không phải đi hộ tống cho những người nô nhân này được an toàn trong đó nữ hoàng của họ có một lực lượng lính rất mỏng để giữ an toàn ngay bên cạnh. Con đường về Hạ Ai Cập rất xa, người họ chịu ơn thì không thể có chuyện gì. Trong lòng binh lính bây giờ đã đem Asisu lên một chức vị cao hơn không phải là con hay sứ thần, mà một vị thần đem cho họ cuộc sống này.

Tôi trên ngựa hướng về xứ Hạ Ai Cập trở về, quay đầu về phía sau, trên ngựa, tôi nhìn thấy bóng dáng của nam nhân cứ cỏi kia đi dần xa. Chính mình cũng tự hỏi tại sao trông rất giống cảnh chia tay hay không? Nhìn lại quân lính của mình và Ari, rồi lại nhìn lên bầu trời cao.

"Các ngươi có thể tăng tiến độ, nơi này không có ốc đảo mặt trời lên cao thì quá trình đi rất khó khăn"

"Rõ thưa nữ hoàng"

Tôi nhìn người lính đi đầu, bước chân đã bắt đầu trở nên nhanh hơn, tôi cũng thúc ngựa đi vội. Quân lính cứ thế đuổi theo sau. Tôi hướng thẳng về hạ Ai Cập với niềm vui mong chờ, đã bao lâu tôi không trở về đó rồi, tôi thật nhớ.

"Lộc cộc...lộc cộc...vù...vù...vù..."

Đi được một quãng đường, tiếng ngựa dồn dập, và các bụi mù mịt. Ở quân đội của tôi chỉ có đúng hai con ngựa, một con do tôi, một con do Ari cưỡi. Trước mặt bước chân dồn phía trước, bụi bay mù mịt, quân lính bắt đầu dồn về phía trước mặt, đúng lúc tôi cũng dừng ngựa lại nép sang một bên. Nheo mắt nhìn về phía trước, đoàn người kia mỗi lúc một gần, dường như đang nhắm về hướng này đi đến, chính người dần đầu đoàn lại bịp mặt đeo mặt nạ. Có cảm giác bất an, quân lính bắt đầu tuốt kiếm, tôi cũng thúc ngựa xoay người rời đi thật nhanh, nhưng không kịp. Một mũi tên bắt về phía đầu ngựa, gọt giày ngựa chạm tới mũi tên lạnh buốt liền dừng lại, lùi ra ngoài sau vài bước. Tôi rời ngựa, quân lính đã bao quanh tôi từ bao giờ, đoàn người bịp mặt kia lại tiếp tục tạo một vòng tròn xung quanh đoàn người chúng tôi. Ari vội xuống ngựa đứng sát bên tôi, đem gươm của mình tuốt ra, trong thời gian cô ở gần tôi, tôi đã nhờ Unas dạy võ cho Ari, anh chấp nhận, ngược lại đối với tôi anh chưa bao giờ chấp nhận, anh nói thể lực của tôi quá yếu để có thể dạy võ. Tuy vậy Hassan đã dạy tôi học chút độc dược, rồi chính mình lại lẻn ra thao trường để nhìn các chiêu thức, về nhà tự cầm khúc củi trong nhà bếp mà dùng. 

"Người có phải là nữ hoàng Asisu?"

"...."

Tôi không trả lời, người đầu đoàn kia, nheo mày, hắn mất kiên nhẫn, đem cuộn giấy trong túi giắt trên cổ ngựa ra, nhìn rồi lại quay sang nhìn tôi. Bất chợt hắn quát lên một tiếng.

"Đúng là nàng,bắt lấy!"

Tiếp đó những người phía sau hắn bắt đầu tiến tới, vũ khí như điện chạm vào leng keng, máu loang lỗ khắp một vùng đất, quân lính giao tranh quyết liệt, Ari vội kéo cô lẫn trốn, đi qua trận chiến mà chạy đi.

"Nữ hoàng, mau lên. Chúng ta cần rời đi ngay!"