Vị Cách Vách Muốn Ăn Chực

Chương 5




Edit: Zịt cac cac cac

Beta: Yam

“Lão Quý? Lão Quý!”

Cố Khúc gõ gõ cửa, muốn gọi lớn tiếng nhưng lại không dám làm như vậy, chỉ có thể hạ giọng nhận sai: “Tôi không nên ăn cơm thịt gác bếp của cậu, cậu mở cửa cho tôi vào trước đi, vào rồi nói chuyện đàng hoàng nè.”

Anh ta là nhân vật công chúng, nếu như bị người ta nhận ra, ngày mai chắc chắn sẽ lên đầu đề. Không, có thể lên hotsearch weibo luôn trong đêm nay ấy!

Vừa nghĩ như vậy, Cố Khúc lại nhìn xung quanh, kéo cổ áo lên che mặt, tiếp tục nài nỉ người trong phòng mở cửa: “Lão Quý, tôi không biết cơm thịt gác bếp này quan trọng với cậu như vậy, nhưng bây giờ tôi biết rồi. Cậu cho tôi vào trong trước đi, đợi chút nữa tôi đặt trên mạng cho cậu mười phần cũng được!”

“Cậu cho rằng đây là thứ có thể dùng tiền là mua được hay sao!” Qúy Sơ Đồng oán hận trả lời một câu, anh khoanh hai tay trước ngực, hừ lạnh một tiếng: “Cậu vẫn không biết cơm thịt gác bếp này quan trọng biết bao nhiêu đối với tôi!”

Anh đã mơ cả đêm, trong mơ không ăn được thì cũng thôi đi, dù sao đó chỉ là mơ. Thế nhưng tỉnh lại cũng không ăn được! Hơn nữa thế nào cũng không ăn được nữa!

Nghĩ đến việc không ăn được cơm thịt gác bếp nóng hừng hực thơm phức mà cô gái nhỏ đối diện nấu nữa…

Quả thật không thể chịu đựng được!

Người ăn cơm thịt gác bếp của anh, càng không thể tha thứ!

Cố Khúc không biết sự phẫn nộ giờ phút này của Quý Sơ Đồng, anh ta vẫn che mặt đứng ở ngoài cửa cầu xin anh mở cửa: “Lão Quý, cậu mau mở cửa… Không xong, có người tới rồi! Là một nữ sinh… Cô ta đứng đó nhìn tôi, có phải là nhận ra tôi rồi hay không? Cậu mau mở cửa đi mà…”

Vẻ mặt Quý Sơ Đồng lạnh lùng.

Có nhận ra hay không, chuyện đó liên quan gì đến anh.

Từ từ!

Nữ sinh?

Quý Sơ Đồng chợt nhận ra, căn hộ này nằm ở phía trong cùng của tầng này, nữ sinh phải đi tới đây, vậy chỉ có…

Quý Sơ Đồng dùng cả hai tay mở cửa, không đợi Cố Khúc phản ứng lại đã kéo anh ta vào nhà, nhốt anh ta vào trong, còn mình thì đứng ở ngoài cửa.

Nhìn thấy Dụ Noãn đứng ở bên kia đang sợ hãi không biết phải làm sao, trông thấy cái túi mua hàng ở trong tay cô, Quý Sơ Đồng nở nụ cười: “Ra ngoài mua đồ à?”

Nhìn thấy Quý Sơ Đồng xuất hiện, Dụ Noãn không kích động như thế nữa.

Cô gật đầu, hôm nay là chủ nhật, nhân viên thu ngân trong cửa hàng tiện lợi là một em gái làm thêm, cho nên mỗi lần cô tới cửa hàng tiện lợi mua đồ đều sẽ chọn ngày chủ nhật. Hơn nữa buổi sáng cũng không có nhiều người lắm.

Nghĩ tới “Người đàn ông kỳ lạ” đứng ở cửa ban nãy, Dụ Noãn chỉ chỉ vào cánh cửa, nhỏ giọng hỏi: “Ừm vừa nãy…”

“Đó là bạn của anh.” Quý Sơ Đồng sợ cô hiểu lầm, anh giải thích trước: “Em yên tâm, anh ta không phải là người xấu.”

Nói xong anh lại bổ sung thêm một câu: “Nhưng cũng không phải là người tốt lành gì.”

Nghe được là bạn anh, Dụ Noãn tạm yên tâm. Bỗng nghĩ đến cái gì đó, cô nhỏ giọng thử thăm dò một câu: “Anh ăn cơm xong rồi à?”

Nếu ăn xong rồi là có thể trả hộp lại cho cô rồi.

Vừa nhắc đến cơm thịt gác bếp, Quý Sơ Đồng lại nghĩ tới thằng cha ăn hết sạch phần cơm thịt gác bếp quý giá đang ở trong phòng kia của anh. Anh liếc nhìn Dụ Noãn, trông thấy ánh mắt dò hỏi của cô, anh thở dài một hơi: “Ăn thì hết rồi, nhưng không phải là anh ăn hết.”

Anh chỉ chỉ vào cánh cửa nhà mình, biểu cảm mất mát, ý tứ rất rõ ràng.

Dụ Noãn khẽ “À” một tiếng: “Như thế à…”

Giống như đang ra quyết định quan trọng nào đó, cô cắn cắn môi: “Vậy hôm nay tôi làm cho anh một phần nữa, có được không?”

Có thể có thể, đương nhiên là có thể!

Câu trả lời ở trong lòng Quý Sơ Đồng rất vang dội, nhưng trên thực tế anh lại đặt nắm đấm ở bên môi, che giấu mà ho khụ khụ: “Như vậy có được không? Không phiền em chứ?”

“Không phiền.” Dụ Noãn xua tay, nở nụ cười nhẹ: “Bởi vì tôi muốn cảm ơn anh mà.”

Đây vẫn là lần đầu tiên Quý Sơ Đồng thấy cô cười, không khỏi có hơi sửng sốt.

Như cây hoa nhỏ thẹn thùng, thừa dịp lúc người ta không chú ý tới mà lặng lẽ bung ra, thấy người đến lại lập tức thu hồi cánh hoa.

“Vậy cám ơn em nhé.”

Quý Sơ Đồng nhìn cô, cong môi, trong mắt mang theo ý cười.

Tạm biệt với Dụ Noãn, nhìn theo cô vào nhà, Quý Sơ Đồng cũng xoay người mở cửa vào nhà.

Vừa vào cửa đã trông thấy Cố Khúc nghiêng người tựa vào cạnh cửa, mang theo vẻ mặt đã hiểu rõ tất cả mà nhìn anh, trong mắt lộ vẻ trêu ghẹo.

“Tôi nói chứ chỉ ăn của cậu có một phần cơm thịt gác bếp, mà đã đuổi người anh em tốt đồng cam cộng khổ là tôi đây ra ngoài rồi. Hóa ra lý do thật sự là đây ha.”

Quý Sơ Đồng lạnh lùng liếc anh ta: “Tôi còn chưa tha thứ việc cậu ăn cơm thịt gác bếp của tôi đâu.”

“Đừng nhắc nữa, không phải vừa nãy cô gái nhỏ kia đã đồng ý làm cho cậu bữa nữa đấy thây?”

Cố Khúc theo sau anh, Cố đại minh tinh ở ngoài lạnh lùng mặt than, giờ phút này vẻ mặt như đang buôn chuyện: “Thằng nhóc cậu không tệ nha, mới dọn tới mấy ngày, đã dụ dỗ được cô em đối diện rồi. À mà cô em đấy tên là gì thế? Có muốn người anh em đây mai mối giới thiệu giúp cậu không?”

“Cậu đừng đi trêu cô ấy!”

Quý Sơ Đồng đang đi phía trước bước chân đột nhiên dừng lại, xoay người trừng mắt Cố Khúc.

Bị cảnh cáo như vậy, Cố Khúc cũng không cảm thấy không vui, trái lại còn huýt sáo một tiếng như một tên lưu manh: “Ô, chuyện còn chưa tới đâu mà đã che chở cho con người ta như thế rồi à?”

Quý Sơ Đồng không để ý tới anh ta, đi đến trước bàn trà lấy hộp cơm màu hồng nhạt đến phòng bếp rửa sạch.

Mắt nhìn Cố Khúc lười biếng nằm trên ghế sofa với vẻ mặt đắc ý, anh ghét bỏ chậc một tiếng.

Người này ở bên ngoài bày ra dáng vẻ người lạ chớ gần người quen chớ quấy rầy, đến chỗ anh thì bày ra cái vẻ ngốc nghếch mặt dày mày dạn. Thật sự là phiền đến không thể nào phiền hơn.

Dụ Noãn trở về nhà, đầu tiên là tới nhà bếp dọn đồ nấu cơm thịt gác bếp, cô sắp xếp đồ mua được trong thời gian rỗi lúc nấu nướng, tiện thể quét dọn phòng khách quy mô nhỏ.

Chờ cô làm xong việc, cơm cũng nấu xong rồi.

Cô bật nắp nồi cơm điện lên, hơi nóng xen lẫn hương thơm thịt gác bếp phả ra ập vào mặt.

Thịt gác bếp nửa nạc nửa mỡ chen lấn bên trong hạt cơm căng mọng, xung quanh hiện vẻ bóng loáng.

Thịt gác bếp thẫm màu và cơm tẻ màu trắng xen lẫn vào nhau, tác động của sự giao thoa của màu sắc với mùi vị ngọt ngào thơm ngát, làm cho ngón trỏ của người ta bật lên.

Trong nhà đã không còn hộp cơm, Dụ Noãn đã lấy một cái đĩa cô dùng để ăn cơm rang lúc bình thường.

Cái đĩa hoa văn hoạt hình màu lam, bên cạnh cái đĩa còn có một con thỏ nhỏ bằng gốm nằm úp sấp, đây là cái đĩa mà Dụ Noãn đã mua riêng ở trên mạng, từng cái bát và chén đĩa trong nhà đều là do cô tỉ mỉ chọn.

Đây cũng coi như là một trong những sở thích đặc biệt của cô, cho dù là ăn mì tôm hai ba tệ một gói, cũng phải dùng cái bát đựng thức ăn xinh đẹp, dường như như vậy ăn sẽ ngon hơn.

Dọn cơm xong xuôi rồi, cô chuẩn bị đi đưa cho Quý Sơ Đồng.

Đã trải qua một lần “Đưa cơm” lúc trước, cô có kinh nghiệm hơn, đứng ở ngoài cửa, không xoắn xuýt giống như hôm qua, chỉ hít thở sâu hai cái rồi ấn chuông cửa.

Cô mới thu tay từ cái chuông trên cửa về, cánh cửa lập tức được mở ra.

Quý Sơ Đồng đứng ở cửa, trên mặt còn mang theo vẻ kinh ngạc: “Em đã làm xong rồi à?”

Sẽ không phải là vừa về đến nhà đã bắt đầu nấu cơm cho anh đó chứ?

Dụ Noãn gật đầu, nhỏ giọng nói: “Sợ anh chưa ăn sáng sẽ chờ…”

Quý Sơ Đồng có chút ngượng ngùng, cô thật sự nói đúng, đúng là anh không định ăn sáng, cứ đợi cô làm cơm thịt gác bếp. Chỉ có điều anh nghĩ đối phương hẳn là sẽ làm cơm trưa, không ngờ bây giờ cô đã làm xong và đưa sang.

“Cảm ơn em.” Nhận lấy cái đĩa cơm từ trong tay cô, Quý Sơ Đồng chợt nhớ đến cái hộp cơm của cô còn đang ở chỗ anh, vì thế bèn nói: “Em ở đây đợi anh một chút.” Sau đó lập tức phi nhanh bưng đĩa cơm về phòng bếp lấy hộp cơm.

Lần này sợ Cố Khúc lại tới ăn vụng, trước tiên anh giấu cơm thịt gác bếp đi, lại cầm hộp cơm đã rửa sạch ra cửa.

Động tác của anh đã rất nhanh, nhưng có người còn nhanh hơn so với anh.

Lúc Quý Sơ Đồng cầm hộp cơm đi tới cửa, đã trông thấy Cố Khúc mang khẩu trang đứng ở ngoài cửa, đang chào hỏi Dụ Noãn.

Mà Dụ Noãn ngoài cửa rõ ràng là đã rất căng thẳng, hai tay xoắn chặt vạt dưới cái áo, sắc mặt hơi tái, trong mắt đều là cảnh giác và đề phòng.

Quý Sơ Đồng vội vàng đi tới kéo Cố Khúc về, lại nhốt anh ta trong phòng lần nữa. Đóng cửa lại, mình thì đứng ở ngoài cửa, xin lỗi Dụ Noãn: “Xin lỗi em, Husky nhà anh chạy ra hù người rồi, em không sao chứ?”

Nhìn thấy Quý Sơ Đồng trở lại, giọng nói Dụ Noãn khe khẽ, cố rất thành thật mà trả lời đúng sự thật: “Cũng hơi có sao, thiếu chút nữa tôi định báo cảnh sát.”

Quý Sơ Đồng bị cô chọc cười: “Có phải em trông thấy đàn ông là đều muốn báo cảnh sát không?”

Nói xong, anh tự phản ứng lại trước, anh cũng là đàn ông…

Lần đầu tiên lúc Dụ Noãn nhìn thấy anh, có vẻ cũng là phản ứng này…

Cho nên lần đó cô suýt chút nữa cũng đã báo cảnh sát hả?

Quý Sơ Đồng đột nhiên có hơi không cười nổi nữa.

Anh đưa hộp cơm cho cô, ý đồ nhảy qua cái chủ đề nói chuyện này: “Cảm ơn cơm thịt gác bếp của em.”

Dụ Noãn khoát tay bày tỏ không cần cảm ơn, cô nhận hộp cơm, dường như là nhớ đến điều gì đó, cô ngẩng đầu nhìn về phía Quý Sơ Đồng, cắn cắn môi, cố lấy dũng khí nói: “Anh là người tốt… Tôi sẽ không muốn báo cảnh sát…”

Nói xong, cô liền xoay người giẫm bước nhỏ lộn xộn chạy về nhà.

Để lại Quý Sơ Đồng đứng yên tại chỗ nghĩ lại lời cô vừa nói, anh hơi sững sờ.

“Anh là người tốt… Tôi sẽ không muốn báo cảnh sát…”

Câu này nghe có cảm giác rất vui, lại có chút không sao nói rõ được, nhưng anh… Sao lại vui vẻ như vậy chứ?

Còn làm người ta vui vẻ hơn so với việc có thể ăn được cơm thịt gác bếp ngon lành.

Vừa nghĩ đến cơm thịt gác bếp, Quý Sơ Đồng đột nhiên phản ứng lại, không xong!

Đặt Cố Khúc và cơm thịt gác bếp ở cạnh nhau, với đặt Husky và thịt ở cạnh nhau, có gì khác biệt đâu!

Quý Sơ Đồng vội chạy về, chạy về nơi cơm thịt gác bếp “Ẩn thân”, thấy nó vẫn vẹn toàn không tổn hao gì như cũ, lúc này anh mới thở phào nhẹ nhõm.

Anh bưng cơm trở lại phòng khách, cố tình di chuyển cái ghế dựa của bàn ăn thật vang, giống như khoe khoang mà liếc người trên sofa, lúc này mới bắt đầu ăn cơm.

Cố Khúc “Xì” một tiếng: “Trẻ con.”

Anh ta chuyển chương trình TV, tựa vào ghế sofa, bắt chéo chân, miễn cưỡng mở miệng: “Cô gái nhỏ nhà đối diện kia có hơi kỳ lạ nha, hình như rất sợ đàn ông à?”

Quý Sơ Đồng nuốt cơm trong miệng xuống, nhấp một ngụm nước, bấy giờ mới trả lời anh ta: “Mang khẩu trang đi chào hỏi người ta, cậu mới kỳ lạ ấy.”

Cũng càng giống như biến thái, thảo nào người ta muốn báo cảnh sát.

Đương nhiên nửa câu sau anh không hề nói ra.

Cố Khúc không biết ý nghĩ này của Quý Sơ Đồng, chỉ lắc đầu: “Tôi nói không phải là cái loại kỳ lạ này.”

Anh ta đột nhiên như là nhớ đến điều gì đó, dời ánh mắt từ trên TV, nhìn về phía Quý Sơ Đồng trước bàn ăn, hỏi: “Cậu từng nghe nói tới chứng sợ đàn ông chưa?”