Edit: Zịt cac cac cac
Beta: Lam
Dụ Noãn đứng ở cửa ra vào, luống cuống cấu môi.
Lúc này, chuông cửa bị người ta ấn vang lên một tiếng, sự kinh động bất thình lình khiến cho cô giật mình một cái.
Người bên ngoài dường như biết cô đang đứng ở sau cánh cửa, vì vậy lại gõ thêm hai cái: “Dụ Noãn? Chuyển phát nhanh của em quên ở trong thang máy này.”
Nghe thấy giọng nam ở bên ngoài cửa, tay Dụ Noãn càng dùng sức cấu môi, đến lúc bị cấu đau, cô lại vội vàng bỏ tay xuống, rồi lại không biết nên đặt tay ở đâu.
Cô phải làm sao đây?
Mở, mở cửa hay không…
Nhưng mà cô phải nói với anh cái gì đây?
Làm sao đây, làm sao đây…
Dụ Noãn còn đang khó khăn xoắn xuýt, thì ở phía bên kia cánh cửa, Quý Sơ Đồng đợi một lúc lâu vẫn không thấy đối phương trả lời, anh suy nghĩ một lúc rồi thoả hiệp: “Vậy anh đặt chuyển phát nhanh của em ở cửa, lát nữa em mang vào nhé.”
Nói xong anh mới phát hiện, hình như anh có thể đặt thẳng ở cửa luôn. Giúp cô mang chuyển phát nhanh lên lầu là đã rất nhân nghĩa rồi, căn bản không cần phải giằng co với cô ở chỗ này như bây giờ.
Nhưng chẳng biết tại sao anh lại muốn giúp cô mang vào trong, có thể là thấy dáng dấp cô gầy gầy nhỏ nhỏ, chỉ đơn thuần sợ cô khi mang đồ vào trong sẽ vô tình làm gãy tay nhỏ chân nhỏ.
Đặt chuyển phát nhanh ở cửa, ánh mắt anh rơi trên cái tên người nhận trên thùng hàng vài giây.
Anh vừa đứng thẳng dậy đang định đi thì dường như lại chợt nhớ tới điều gì đó, Quý Sơ Đồng nói với người phía bên kia cánh cửa: “Anh là Quý Sơ Đồng, người mới chuyển tới, sẽ sống ở đối diện nhà của em. Sau này có chuyện gì muốn giúp đỡ thì có thể tới tìm anh.”
Nghĩ đến phản ứng hoảng hốt của nữ sinh này khi trông thấy mình giống như thấy sói hoang hổ báo, anh dừng một chút, sau đó bổ sung thêm một câu: “Anh không phải là người xấu đâu.”
Nói xong lại thấy hơi buồn cười. Đây là lần đầu tiên anh nghiêm chỉnh thanh minh mình không phải là người xấu với người khác như vậy.
Lấy chìa khoá ra, anh xoay người mở khoá, cố ý khuếch đại âm thanh đóng cửa, để người trong phòng bên kia xác nhận được động tĩnh ở bên này.
Dụ Noãn dán người lên trên cửa, nghe được âm thanh mở đóng cửa, cô lại trợn mắt nhìn qua mắt mèo rất nhiều lần để xác nhận người ở bên ngoài đã không còn ở đó nữa, cuối cùng cô mới thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Cô cẩn thận vặn khoá cửa, chỉ sợ người ở nhà đối diện nghe được nên cố gắng không phát ra bất kỳ tiếng động nào, thấp tha thấp thỏm mở cửa.
Chỉ hơi hé cửa.
Từ trong khe cửa nhìn thấy cái thùng chuyển phát nhanh ở bên cạnh, cô ngẩng đầu liếc nhìn cánh cửa đang đóng chặt ở đối diện, vẻ mặt còn có hơi căng thẳng. Thấy phía đối diện thật sự không có động tĩnh gì, cô lập tức mở cửa kéo cái thùng vào nhà, sau đó lập tức đóng cửa lại rồi khoá trái cửa.
Làm xong những việc đó, cô liền thở phào nhẹ nhõm, tưởng chừng như đã dùng hết sức lực của mình.
Cô lại âm thầm vui mừng, cũng may là cũng không có chuyện gì xảy ra.
Cô không biết là, bộ dáng thận trọng giống như con sóc lúc kéo cái thùng kia của mình, đều rơi vào trong mắt người ở nhà đối diện cô.
Quý Sơ Đồng cong lưng, dán người trên cửa, quan sát động tĩnh ở phía đối diện thông qua mắt mèo.
Cánh cửa đối diện, đầu tiên là thật cẩn thận mở ra một khe hở, sau khi đảm bảo an toàn rồi mới nhanh chóng mở ra, cô gái nhỏ mặc đồ đen cuối cùng ra khỏi cửa, chật vật kéo cái thùng chuyển phát nhanh vào trong. Sau đó lại không chút lưu luyến mà lập tức đóng cửa thật chặt.
Nhanh đến nỗi anh cũng không nhìn rõ được khuôn mặt của cô.
Vì điều đó mà Quý Sơ Đồng có chút tiếc nuối, nhưng ngay sau đó lại lập tức phản ứng lại, anh tiếc cái gì chứ?
Không đúng…
Quý Sơ Đồng cúi đầu nhìn tư thế hiện tại của mình, hai chân hơi cong cong khuỵu xuống, hai tay chống lên cửa, cả người dựa sát vào cửa, khoé miệng vẫn còn vô thức nhếch lên… Quý Sơ Đồng, mày là tên ngốc à?
Anh bị ý nghĩ của mình làm cho giật mình đến mức cả người nổi da gà, cơ thể của Quý Sơ Đồng run lên. Anh nhặt cái túi mua sắm bị mình ném xuống đất lên, nhìn thấy cái túi ướt sũng, anh hơi ngẩn ra, sau đó kêu rên một tiếng.
“Kem của mình!”
Trong lòng Quý Sơ Đồng còn đang than khóc vì cây kem đã tan kia của mình, thì ở trong nhà Dụ Noãn lại một lần nữa lâm vào thế khó xử.
Lí do là mười phút trước cô vừa nhận một cuộc điện thoại.
Là mẹ cô gọi tới, hỏi cô đã nhận được chuyển phát nhanh hay chưa.
Chính là cái thùng đang nằm dưới chân đã hại cô run như cầy sấy thật lâu hôm nay. Thật ra là mẹ cô gửi đặc sản quê nhà tới, là mấy cân thịt gác bếp.
Tuy cô đã nói với bà rất nhiều lần, cô muốn ăn cái gì thì có thể lên mạng mua, không cần làm phiền bà gửi mấy thứ này tới đây. Nhưng mà mẹ Dụ cứ cố chấp, thường xuyên gửi đồ này nọ lên cho con gái của mình.
Ví dụ như thịt gác bếp này nè.
Biết Dụ Noãn thích ăn cơm thịt gác bếp, mẹ Dụ đặc biệt làm chút thịt gác bếp, sau đó đóng gói gửi cho Dụ Noãn.
Ngay vừa rồi, nhẽ ra Dụ Noãn đang trò chuyện với mẹ mình rất vui vẻ, nhưng cô lại vô tình để lộ chuyện anh trai giao hàng không hề chuyển thẳng chuyển phát nhanh lên phòng, là hàng xóm mới ở đối diện mang lên giúp cô.
Vì thế mẹ Dụ bèn phấn khích dặn dò trước khi cúp điện thoại, nếu đã được người ta giúp đỡ, cho dù thế nào vẫn nên cảm ơn một chút, huống hồ đối phương còn là hàng xóm mới. Bà con xa không bằng láng giềng gần, càng phải tạo mối quan hệ tốt.
Mẹ Dụ cũng biết tình huống của con gái mình, bởi vì vụ dọa dẫm vào hai năm trước kia, khiến cho cô mắc chứng sợ đàn ông, sợ hãi bất cứ người đàn ông nào. Cho dù đã được điều trị tâm lý, nhưng cũng chẳng tốt hơn được là bao.
Lý do mà bà dặn dò như thế, chính là muốn để Dụ Noãn tự thử chấp nhận đàn ông.
Chướng ngại tâm lý, có đôi khi không phải chỉ dựa vào bác sĩ và thuốc thì mới có tác dụng. Quan trọng nhất là Dụ Noãn phải tự bước một bước đầu tiên trong chuyện này.
Tất nhiên là Dụ Noãn không biết dụng tâm sâu sắc này của mẹ mình. Bây giờ cô đang làm tổ trên ghế sofa, vừa vuốt ve “Quàng thượng” vừa khổ não, cô có nên đi cảm ơn người đàn ông ở đối diện kia không.
Cô mắc chứng sợ đàn ông, nhưng cô vẫn hiểu đạo lý có ơn thì phải trả, chỉ là…
Tại sao cứ phải là đàn ông cơ chứ…
“Yêu Yêu.” Dụ Noãn nâng con mèo Anh lông ngắn trong ngực lên, nhìn nó: “Nếu như anh ta là con gái giống như em thì tốt rồi.”
Nếu như vậy, cô nhất định sẽ không khó xử và rối rắm như vậy.
“Meo~”
Con mèo nhỏ giống như là hiểu được ý của cô, nghiêng đầu trả lời một tiếng meo.
Bộ dáng khôn ngoan, đáng yêu đến mức tâm can Dụ Noãn run lên: “Yêu Yêu, sao em lại đáng yêu như vậy hả, Yêu Yêu Yêu Yêu à!”
Cô áp mặt mình lên trên người con mèo nhỏ, sau đó cọ cọ một trận, chẳng mảy may để ý đến vẻ mặt trong nháy mắt trở nên lạnh lùng của con mèo nhỏ ngay khi nhìn thấy cô phát bệnh thần kinh.
Được quàng thượng của mình chữa khỏi, cuối cùng Dụ Noãn ra quyết định, cô chạy tới phòng ngủ, cầm tờ ghi chú bắt đầu “Múa bút thành văn”, viết thư cảm ơn.
Cảm ơn anh đã giúp tôi mang cái thùng lên phòng…
Vô cùng cảm ơn anh đã giúp tôi mang cái thùng lên phòng…
Tờ giấy ghi chú bị xé hết tờ này đến tờ khác, nhưng không có một lá thư cảm ơn nào vừa lòng.
Dụ Noãn khổ não gãi gãi đầu, ánh mắt thoáng nhìn qua những nét vẽ đơn giản trên bức tranh cô thường vẽ ở bên cạnh trong lúc giết thời gian, trong đầu chợt lóe lên tia sáng. Cô lại xé tờ giấy ghi chú mới viết kia đi, lại một lần nữa viết viết vẽ vẽ lên tờ giấy còn trắng phau kia.
Nhưng đến khi cô cầm tờ giấy ghi chú đến phòng khách, cô lại do dự.
Chỉ dùng một tờ giấy đi cảm ơn người ta, có phải có vẻ không có thành ý lắm hay không?
Anh ta giúp mình mang đồ nặng như vậy lên phòng, mình còn hiểu lầm anh ta là tên cướp. Chỉ dùng tờ giấy này đi cảm ơn và xin lỗi thì quả thật không có thành ý lắm ha?
Nghĩ đến cái thùng chuyển phát nhanh đó, Dụ Noãn lại nảy ra ý tưởng. Cô nhét cái tờ giấy ghi chú đã viết xong vào trong túi áo nỉ, sau đó xỏ dép lê lẹp bẹp chạy vào trong phòng ngủ, kéo cái thùng chuyển phát nhanh ra.
Từ việc viết thư cảm ơn đến dán tờ giấy ghi chú lên cửa nhà của Quý Sơ Đồng, Dụ Noãn đã tốn ròng rã ba tiếng đồng hồ. Trong đó phần lớn thời gian đều là do sự khó xử của cô.
Cô giống như kẻ trộm đặt đồ ở cửa nhà đối diện, sau đó lại lập tức trở về nhà rồi khóa trái cửa lại.
Dụ Noãn thở dài, chán chường nhìn con mèo nhỏ đang cuộn tròn nghỉ ngơi trên ghế sofa, một lần nữa rơi vào vòng tuần hoàn vô tận như ban nãy.
“Vì sao cứ phải là đàn ông chứ…”
“Nếu như anh ta giống Yêu Yêu, là con gái thì tốt rồi…”
“Hơ, ách xì——”
Quý Sơ Đồng xoa xoa cái mũi, vẻ mặt mù mờ, anh là ai? Anh đang ở đâu? Ai đang nhớ anh thế?
Nhìn thấy chương trình tống nghệ* đang phát ở trong tivi, đại não của anh mới từ từ phản ứng trở lại.
(*Mấy chương trình dạng Tỷ tỷ đạp gió rẽ sóng, running man…)
Hóa ra là xem tivi đến mức ngủ gật.
Liếc mắt thấy vị khách mời nổi tiếng đang cười một cách quá lố trong tivi, Quý Sơ Đồng bày ra vẻ mặt ghét bỏ. Vòng giải trí trong nước thật là càng ngày càng phù phiếm rồi.
Ca sĩ thì đi đóng phim, diễn viên thì đi show tống nghệ. Nói một cách dễ nghe là chim đậu nhiều cành, nói một cách khó nghe chút thì là vì nhân khí và tiền thù lao nên lịch trình nào cũng nhận. Còn lại chẳng được mấy người thật sự nghiêm túc làm âm nhạc.
Nhìn thời gian, 10 giờ tối chính là lúc linh cảm của anh bùng phát.
Nhưng cái này chỉ là trước đây mà thôi.
Quý Sơ Đồng lười biếng duỗi eo, vặn vặn cổ hai cái, sau đó anh định đứng dậy đi tắm rửa rồi tiếp tục ngủ, nhưng lúc này điện thoại di động lại vang lên.
Không cần đoán cũng biết là ai, Quý Sơ Đồng nhận điện thoại, đầu dây bên kia truyền đến một giọng nam rất có từ tính.
“Nghe nói hôm nay cậu bị nhốt trong thang máy à?”
Quý Sơ Đồng “Ồ” một tiếng: “Cố đại minh tinh à, người thì không thấy đâu mà hóng tin tức lại nhanh thật đấy.”
“Hôm nay bên bất động sản đã gọi điện tới cho tôi.” Cố Khúc giả vờ như không nghe thấy giọng điệu âm dương quái khí* của anh: “Hai ngày nữa tôi sẽ trở về thành phố B, đến lúc đó tụ tập với nhau đi.”
(*Thần bí)
Quý Sơ Đồng không để ý lắm: “Lừa tôi về thành phố B, cậu cho rằng chỉ một bữa cơm là có thể tống tôi đi được rồi đó à?”
Vốn là một con cá bỏ đi, lại bị ánh mặt trời chiếu và bị gió của thành phố B hun nóng, anh sắp bị hun thành con cá khô rồi đấy!
Bỗng nhiên nhớ tới cái gì đó, Quý Sơ Đồng ngừng lại một chút, sau đó đột ngột hỏi một câu: “Lão Cố, tôi hỏi cậu chuyện này, bộ dạng tôi hung ác lắm à? Giống kẻ cướp lắm hả?”
“Đâu có.” Cố Khúc trả lời thành thật: “So với kẻ cướp, thì cậu càng giống lưu manh hơn nhiều.”
Quý Sơ Đồng: “… Hai loại này có gì khác nhau hả?”
“Đương nhiên là có rồi.” Cố Khúc nghiêm túc nói: “Cậu không khí phách giống kẻ cướp, nhưng còn lưu manh hơn cả bọn lưu manh đấy.”
Quý Sơ Đồng: “…”
“Thầy Cố, đạo diễn bên kia gọi thầy ạ!”
Quý Sơ Đồng còn chưa kịp mắng anh ta thì bên kia có người tới thúc giục Cố Khúc cúp điện thoại.
Cố Khúc trả lời một tiếng, nhanh chóng nói với người ở đầu dây điện thoại bên này: “Lão Quý, cậu ở nước ngoài suy sụp tinh thần lâu như vậy, cũng đã tới lúc cậu tìm lại cảm giác sáng tác nhạc rồi. Ra ngoài nhiều một chút và tìm ít linh cảm đi.”
Quý Sơ Đồng thấy quá phiền, anh trực tiếp cúp điện thoại.
Anh ném điện thoại lên trên giường, vừa đi lấy quần áo để đi tắm vừa căng giọng hát một bài hoàn toàn lệch tông: “Linh cảm không phải là cậu muốn đến, muốn đến là có thể đến…”
Một đêm ngon giấc.
Quý Sơ Đồng vui vẻ ngâm nga một bài hát trong lúc đi rửa mặt. Tối hôm qua anh đã mơ một giấc mơ đẹp.
Tuy là lúc tỉnh dậy đã không nhớ gì rồi, nhưng mà anh vẫn nhớ khi ở trong mơ, tâm trạng của anh rất tốt, cho nên bây giờ anh cũng rất vui vẻ.
Quý Sơ Đồng cạo sạch đám râu ria màu xanh đen đã nhú lên vào buổi tối ở trước gương, sau đó tùy tiện vuốt tóc hai cái, cuối cùng còn gật gật đầu với chính mình ở trong gương với vẻ mặt nghiêm túc: “Ừm, rất đẹp trai.”
Nhìn gương mặt đẹp trai của mình, Quý Sơ Đồng vui vẻ thay một bộ quần áo, chuẩn bị chạy bộ buổi sáng.
Cho dù là cá khô cũng phải là con cá khô có cơ bụng, không cầu tám múi hoàn hảo, miễn là đừng sa đọa đến nỗi chỉ còn một múi là được.
Nhưng anh vừa mở cửa ra, đã bị miếng thịt gác bếp treo trên tay nắm cửa dọa cho giật mình.
“Đậu… Cái thứ quái quỷ gì đây!?”