Vị Cách Vách Muốn Ăn Chực

Chương 18




Edit: Zịt cac cac cac

“Anh nói chỉ là trùng hợp, em tin không?”

“Được rồi, em sẽ không tin.”

Quý Sơ Đồng nhìn Dụ Noãn ngồi trên sofa không có biểu cảm nào, anh lầm bầm như tự hỏi tự đáp hai câu.

Từ lúc anh đi tắt live, giúp cô sửa cầu chì, mãi đến hiện tại, cô cũng chưa từng nói câu nào.

Điều này làm cho anh rất bất an đấy.

Bé đáng yêu tức giận, cũng có hơi đáng sợ…

Quý Sơ Đồng thoáng tủi thân, anh thở dài một hơi: “Anh vốn định nói cho em, nhưng mà vẫn luôn không có cơ hội thích hợp…”

Kỳ thật anh muốn nhìn nhiều hơn một chút bộ dạng cô si mê Ngô Đồng Hướng Noãn ở trước mặt anh, sau đó thích thầm trong tim.

Được rồi, anh quả thật là tội lỗi.

Quý Sơ Đồng tiếp tục nhận sai: “Dụ Noãn, anh sai rồi, em muốn xử anh như thế nào cũng được, nhưng mà đừng giận anh được không? Nói chuyện với anh đi được không? Nhìn anh đi được không?”

Có thể là giọng điệu của anh quá tủi thân, lúc anh nói “được không” ở cuối câu, Dụ Noãn vậy mà thật sự ngẩng đầu nhìn về phía anh.

Chỉ là trên mặt không có biểu cảm gì.

Nhưng với người dễ đắc ý như Quý Sơ Đồng mà nói thì như vậy là đủ rồi.

Anh lập tức nở nụ cười lấy lòng: “Em cũng ngẩng đầu nhìn anh rồi, vậy có thể tiếp tục nói chuyện với anh không?”

Nghĩ cũng khỏi cần nghĩ, mẫu câu tiếp theo của anh sẽ là “Em cũng nói chuyện với anh rồi, có thể tha thứ cho anh lần này hay không?”.

“Quý Sơ Đồng…”

Dụ Noãn khẽ gọi tên của anh.

Quý Sơ Đồng vội vàng đáp: “Dụ Noãn, anh đây anh đây!”

Dụ Noãn giơ tay chỉ ra phía cửa.

Quý Sơ Đồng: “… QAQ”

Gần như là cưỡng chế, “tiễn” Quý Sơ Đồng tới cửa.

Trước khi đóng cửa, Dụ Noãn lại nói câu thứ hai với anh: “Cảm ơn anh đã giúp tôi sửa cầu chì, chúc anh ngủ ngon mơ đẹp.”

Nói xong thì không chút lưu luyến mà đóng cửa lại.

Bị phong cách dữ dội dọa, Quý Sơ Đồng chỉ cảm thấy… Đêm nay có thể anh sẽ nằm mơ bị Dụ Noãn truy sát.

Trên thực tế, anh cũng nằm mơ bị người ta truy sát thật.

Chẳng qua là, người truy sát anh không phải là Dụ Noãn, mà là Cố Khúc.

Cho nên hôm sau, vào lúc Cố Khúc nhớ tới chính sự và gọi điện cho Quý Sơ Đồng, phát hiện sau QQ và Wechat, cả điện thoại cũng bị Quý Sơ Đồng cho vào danh sách đen.

Theo như miêu tả của anh ta sau này khi nhớ lại, có lẽ là dượng cả của đối phương đến rồi.

Đương nhiên đây đều là chuyện sau đó.

Dụ Noãn khóa cửa trở về phòng ngủ.

Ngủ ở trên giường, nhưng mãi chẳng nhắm mắt.

Dù cho nhắm mắt lại, cô cùng không hề buồn ngủ chút nào.

Dụ Noãn thở dài nặng nề, nhìn trần nhà trắng bóc phía trên đến xuất thần.

Đột nhiên phát hiện nam thần mà cô thích hai năm nay chính là hàng xóm đối diện của cô, lực chấn động này không khác gì phát hiện thần tượng trưởng thành mình luôn say mê kỳ thực là một học sinh tiểu học mười tuổi, cả thế giới đều sụp đổ.

Đương nhiên không phải là cô xem thường học sinh tiểu học, cũng không phải đang nói Quý Sơ Đồng là học sinh tiểu họ, mà là… Mà là… Thực ra nghĩ kỹ, Quý Sơ Đồng cũng thật sự giống một học sinh tiểu học.

Thích giúp đỡ mọi người, khăn quàng đỏ trước ngực tươi đẹp biết bao nhiêu.

Săn sóc chu đáo, thế giới trong mắt trẻ con càng tinh tế.

Mặt dày mày dạn, a đó là bé nghịch ngợm.

Dụ Noãn mò di động, vào Weibo phụ, chẳng biết là nghĩ đến cái gì, ma xui quỷ khiến, cô click mở list fans lên.

Một trong những Zombie fans* được Weibo đề cử, một acc clone từ mục Weibo tìm kiếm tên là “Ngô Đồng Nhỏ Của Noãn Dương” đặc biệt gây chú ý.

(*Fans ảo)

Khóe miệng Dụ Noãn giật giật, ngón tay click nhẹ mấy cái.

Chặn fans.

Lại suy nghĩ, cô sửa lại tên Weibo, đổi thành… “Muốn dùng lửa thiêu cây Ngô Đồng kia đi”.

Làm xong nhưng chuyện này, Dụ Noãn lại cảm thấy mình như vậy có hơi trẻ con.

Màn hình góc phải hiện đỏ làm cho cô không nhịn được mà click mở, mở ra thì phát hiện Weibo chính của mình đột nhiên có rất nhiều thông báo, nhiều hơn gấp đôi bình thường.

Dụ Noãn nhíu mày, ở trên giường trở mình, đổi thành nằm úp sấp, chuyển qua tài khoản chính xem thông báo.

Vào mới biết, hóa ra có người còn trẻ con hơn cô nữa.

Ngô Đồng Hướng Noãn (v): Bất ngờ có cơ hội hợp tác với @Noãn Dương, vì để bày tỏ sự chân thành của tôi, tôi quyết định chủ nhật này sẽ gặp mặt ăn một bữa cơm với đại thần @Noãn Dương. Hy vọng đại thần @Noãn Dương có thể đồng ý. Share Weibo này tag đại thần @Noãn Dương, nếu đại thần @Noãn Dương có thể đồng ý, tôi sẽ chọn ra 666 người tặng 666 bao lì xì tiền mặt. Tôi rất nghiêm túc!

Dụ Noãn: “…”

Dụ Noãn chỉ cảm thấy Quý Sơ Đồng đang ngại nhiều tiền, nhưng đúng là có tiền mua tiên cũng được, fans của anh đã đang điên cuồng bình luận rồi.

“Gặp mặt, gặp mặt, gặp mặt!? Nam thần của tui muốn gặp mặt nữ thần!? @Noãn Dương”

“Em nghe thấy mùi gian tình nhá… [Rớt nước mắt] @Noãn Dương”

“+1 Cảm thấy Ngô Đồng và Noãn Dương có vấn đề [Rưng rưng] @Noãn Dương”

“Đừng mà nam thần! Em mới là bé đáng yêu của anh!”

“Tôi tuyệt đối sẽ không vì tiền mà nhường nam thần nhá! Tôi muốn xem tiền như cỏ rác! @Noãn Dương”

Dụ Noãn: “…”

Comment thì comment đi, cả đám đều tag cô làm chi vậy!

Dụ Noãn tưởng như vậy là đã đủ khiến cô không biết làm sao rồi, nhưng mà cuộc sống lại dùng hiện thực dạy cô một lần, phàm chuyện gì cũng không thể dùng “nhất”, chỉ có thể dùng “hơn”.

Không biết từ góc nào chui ra, Cố Vô Khúc đột nhiên share bài Weibo của Ngô Đồng Hướng Noãn: Muốn gặp mặt với nữ thần của tôi!? Không được! Tôi không cho phép! @Noãn Dương, nữ thần, em tuyệt đối đừng đồng ý cậu ta! Chết cũng không thể đồng ý!

Khóe miệng Dụ Noãn giật giật. Cô vốn định làm bộ như không phát hiện ra cái bài đăng Weibo này của Quý Sơ Đồng, nhưng mà Cố Vô Khúc xuất hiện làm lộn xộn như vậy, cô muốn lừa chính mình cũng không làm bộ được nữa.

Bởi vì thằng nhóc này… Không chỉ tag cô, mà còn điên cuồng spam tin nhắn của cô!

Dụ Noãn không thể không phản hồi. Cô nghĩ một chút, bình luận dưới bài Cố Vô Khúc vừa share.

Noãn Dương (v): Nhưng mà anh cũng share cũng tag tôi rồi _(:зゝ∠)_

Cô không ngờ tới, bình luận này của cô, thế nhưng lại kéo theo trend dưới Weibo của anh ta, tất cả cả bình luận sau đều là một câu tương tự “Nhưng mà anh cũng share cũng tag @nữ thần rồi”. Ồ đúng, còn đều chèn thêm một cái đầu chó.

Không thể không nói, thời điểm nào đó, sự ăn ý của cư dân mạng tốt cực kỳ.

Mà một cái comment không rõ ý tứ này của cô ở Weibo của Cố Vô Khúc, đến chỗ của Quý Sơ Đồng cũng đã biến thành đồng ý.

Quý Sơ Đồng đã bắt đầu spam cô trên tin nhắn QQ, hỏi cô ngày mai muốn đi đâu ăn cơm.

Dụ Noãn: … =.=

Kiểu gì cô cũng không lay chuyển được Quý Sơ Đồng mặt dày mày dạn, đi theo Quý Sơ Đồng ra ngoài.

Nhưng lần này Quý Sơ Đồng không dẫn cô tới quán lẩu của Kim Linh, mà là lái xe chở cô đến một nhà hàng cơm Tây trông rất đốt tiền.

Càng đốt tiền hơn chính là, anh bao cả một tầng.

Dụ Noãn không nhịn được mà hỏi một câu: “Anh thật sự không có đọc mấy loại tiểu thuyết ngôn tình gì kỳ quái chứ?”

Cô cảm thấy đây không phải là phong cách của Quý Sơ Đồng, đặc biệt là trước lúc ăn cơm, Quý Sơ Đồng lấy một cái hộp dài ra, mở ra đặt trước mặt cô. Một loạt YSL…

Cô càng thêm chắc chắn, đây tuyệt đối không phải là chiêu mà học sinh tiểu học Quý có thể nghĩ ra.

Quý Sơ Đồng cũng không giấu, há miệng trả lời sự thật: “Kim Linh dạy anh đấy.”

Dụ Noãn: “…”

Xem ra chị Kim đúng thật là rất ngứa mắt… Với tiền của Quý Sơ Đồng.

Chị Kim cũng thật cưng cô mà.

Nữ phục vụ bưng bò bít tết lên trên bàn, lúc ánh mắt vô tình đảo qua một hàng son môi kia, động tác cũng không khỏi khựng lại một giây.

Hai tay Quý Sơ Đồng đều đặt ở trên bàn, ngồi thẳng lưng, thân thể hơi nghiêng về phía trước, cứ như một học sinh tiểu học đang chờ cô giáo khen ngợi, đôi mắt chứa sự mong đợi: “Em thích không?”

Dụ Noãn thành thật gật đầu: “Thích.”

Quý Sơ Đồng tiếp tục mong đợi hỏi: “Vậy đã tha thứ cho anh chưa?”

Dụ Noãn cũng tiếp tục thành thật lắc đầu: “Chưa.”

Quý Sơ Đồng: “…”

Quý Sơ Đồng thoáng chán nản, định lớn tiếng chất vấn tại sao Dụ Noãn không theo quy tắc thông thường lãng phí tình cảm của anh, nhưng cuối cùng, đến miệng lại là một câu yếu ớt: “Dụ Noãn, giận lâu không tốt cho sức khỏe…”

Dụ Noãn nhìn anh, thấy dáng vẻ tủi thân này của anh, trong lòng tự nhiên trở nên mềm nhũn.

Cô dời tầm mắt, dừng lại ở miếng bò bít tết trước mặt, nhìn chằm chằm vào nó, giống như nó có mỹ vị mê người biết bao nhiêu.

Thật lâu sau, cô như lẩm bẩm mà mở miệng nói nhỏ: “Thực ra cũng không phải là không thể tha thứ cho anh, nếu như anh giúp tôi làm một chuyện…”

Giọng của cô rất nhỏ, nhưng vẫn bị Quý Sơ Đồng nhạy bén tóm được, anh cười nói: “Chỉ cần em không giận nữa, làm cái gì anh cũng đồng ý!”

Chưa được mấy giây, anh lại bổ sung thêm một câu: “Nhưng mà, nếu như em bảo anh dọn ổ mèo, vẫn phải phiền em giúp ôm Yêu Yêu đi trước.”

Dụ Noãn giương mắt: “Yên tâm, không cần anh dọn ổ mèo.”

Nói xong, cô cầm lấy túi của mình từ trên ghế, bây giờ Quý Sơ Đồng cũng mới chú ý tới hôm nay túi cô mang theo phải to hơn nhiều so với bình thường, trông còn rất nặng.

Dụ Noãn lấy một cái túi giấy từ trong túi ra đưa cho Quý Sơ Đồng, vừa nói với anh: “Tôi cũng có thứ này muốn cho anh. Cái này mua về thì bị tôi làm rối, bây giờ còn chưa ghép lại được, hy vọng anh có thể giúp tôi làm nó trở về trạng thái cũ.”

“Thứ gì đây?” Quý Sơ Đồng nhận túi giấy, mở ra muốn xem là cái gì, kết quả phát hiện bên trong còn có một cái túi màu đen. Anh lại mở cái túi đen ra, kết quả lại phát hiện bên trong còn có một cái túi đen.

Quý Sơ Đồng: “…”

Quý Sơ Đồng trầm mặc vài giây, không hiểu sao lại sinh ra một linh cảm không tốt lắm, anh cười ngượng với Dụ Noãn: “Còn rất huyền bí ha.”

Dụ Noãn nhếch miệng cười cười: “Về anh hãy xem tiếp đi, bây giờ ăn cơm đã.”

“Được, ăn cơm, ăn cơm đã.”

Quý Sơ Đồng lập tức nghe lời đặt cái túi to bên cạnh, thuần thục cầm lấy dao nĩa nhanh chóng cắt miếng bít tết to thành những miếng nhỏ rồi nghiêng người bưng đ ĩa đến trước mặt Dụ Noãn: “Đây, em ăn phần này đi.”

Dụ Noãn dừng động tác, ngẩng đầu nhìn về phía anh, nở nụ cười với anh: “Cảm ơn.”

Quý Sơ Đồng thấy rốt cuộc cô cũng nở nụ cười với mình lần nữa, đang vừa vui vừa mừng, anh lại thấy cô tiếp tục cúi đầu, nói một câu: “Nhưng tôi muốn tự làm.”

Khóe miệng Quý Sơ Đồng mới vui vẻ cong lên lập tức cứng đờ tại chỗ, anh mất mát mà “Ò” một tiếng, giống như con cún to bị vấp, mang theo cái đuôi yên lặng bưng đ ĩa trở về.

Nhìn thấy Dụ Noãn đối diện nhíu mày loay hoay với miếng thịt bò, khóe môi Quý Sơ Đồng lại vô thức cong lên.

Thực ra bé đáng yêu dỗi cũng rất dễ thương.

So với trước đây, cô của hiện tại đã sinh động hơn rất nhiều, cũng hoạt bát hơn rất nhiều.

Cho dù là như thế nào, anh cũng thích hết.

Hệ hệ.

Quý Sơ Đồng cứ duy trì cái tâm trạng ngây ngốc ấy về đến nhà, sau khi vội vàng mở cái túi to bé đáng yêu nhà anh cho anh… Anh lập tức ngây ngốc.

Ai tới nói cho anh biết…

Ghép ba nghìn mảnh Đầu chó, phải ghép đến bao giờ!