Edit: Zịt cac cac cac
Beta: Yam
Đã mấy ngày Quý Sơ Đồng không gặp Dụ Noãn.
Từ sau lúc anh không cẩn thận dọa đến cô, hình như cô cứ luôn cố tình trốn tránh anh.
Không thấy cô xuống lầu mua đồ, không thấy cô ra ngoài đổ rác.
Vì để không làm lộ địa chỉ của mình, anh bảo thẳng cửa hàng chính thức gửi Dâu tây 8 qua bưu điện cho người trúng giải, còn lén dùng acc phụ theo dõi acc phụ của cô.
Nhưng mà ngay cả lúc chuyển phát nhanh gửi tới, cô cũng trốn ở bên kia cánh cửa, từ trong cánh cửa mà ký nhận, nhất định không đi ra.
Cô gái nhỏ này, người thì nhỏ xíu, lại còn trốn thật. Giống như là chơi trốn tìm, chuyên môn chọn thời gian anh không biết mà ra ngoài.
Ngay cả một cơ hội để anh xin lỗi đàng hoàng cũng không cho, làm anh cực kỳ đau lòng.
Mấy ngày không gặp cô, cũng làm anh cực kỳ nhớ nhung.
Giống như với suy nghĩ của Quý Sơ Đồng, quả thật Dụ Noãn đang trốn anh.
Nhưng lại không giống với suy nghĩ của anh, Dụ Noãn không phải đơn thuần trốn anh bởi vì sự kiền lần trước kia, lại bởi vì những lời mà bác sĩ Lăng nói với cô.
Cô đang rối rắm xem có nên như bác sĩ Lăng nói, thử tiếp xúc nhiều hơn với Quý Sơ Đồng, chữa khỏi chứng sợ đàn ông của cô hay không.
Cô muốn hồi phục, muốn trở lại mình của lúc đầu, nhiệt tình sáng sủa, với ai cũng có thể cởi mở nở nụ cười.
Nhưng nếu như làm như vậy, cô sẽ cảm thấy hổ thẹn với Quý Sơ Đồng. Cô sẽ cảm thấy mình đây là đang lợi dụng anh, lương tâm khó yên ổn.
Ví dụ như hiện tại, cô còn chưa làm bất cứ điều gì, chỉ mới nảy sinh chút ý nghĩ như vậy, đã cảm thấy hổ thẹn đến nỗi không dám đối mặt với anh.
Mấy ngày nay vì để không gặp phải anh, ngay cả rác cô cũng chọn lúc hai ba giờ sáng để đi vứt, đặt đồng hồ báo thức gọi cô dậy đi vứt rác.
Chuyện ảnh hưởng đến giấc ngủ không quan trọng, quan trọng nhất là, bình thường cô dậy rất sớm theo thường lệ, đi siêu thị mua đồ ăn có thể ăn tới mấy ngày.
Nhưng mà tuần này, cô còn chưa ra ngoài lần nào, đồ ăn trong tủ lạnh sắp hết, đồ ăn vặt trong ngăn tủ cũng ăn hết sạch từ lâu rồi.
Thứ còn lại duy nhất, là mấy viên kẹo trong cái túi nào đó bị cô bỏ quên rất lâu.
“Đói quá…”
Dụ Noãn xoa bụng, lấy điện thoại ra xem giờ, mới 5h30 sáng.
Đồng hồ sinh học cũng bị cơn đói làm rối loạn. Buổi tối không ngủ được, nghe bao tử kêu ục ục. Buổi sáng bị cơn đói làm tỉnh, bụng vẫn đang kêu ục ục.
Cô từ trên giường đứng dậy, định đi đánh răng rửa mặt, nhìn thấy cái hộp đựng Dâu tây 8 kia trên tủ đầu giường, tâm trạng lập tức tốt lên.
Đây là phần thưởng mà hai ngày trước nam thần đã gửi sang đây, ngay cả vỏ cô cũng không nỡ mở ra.
Đồ nam thần tặng, sao cô nỡ lòng dùng? Đương nhiên phải cúng, đặt ở trên tủ đầu giường, mỗi ngày tỉnh giấc hay đi ngủ đều nhìn một cái, lập tức trở nên mĩ mãn.
Cơn đói cắt ngang sự u mê của cô, cô bò xuống giường đi đánh răng rửa mặt, sau đó đi qua cách vách chuẩn bị đồ ăn cho Yêu Yêu. Chỉ làm hết những việc này, cô đã cảm thấy không còn chút sức lực nào.
Không thể cứ như vậy mãi được!
Dụ Noãn nghiến răng, quay về phòng ngủ thay đồ, kiểm tra kỹ càng đồ muốn mang theo trong túi một lần, sau đó ở cửa ra vào, quan sát động tĩnh bên ngoài thông qua mắt mèo.
Hành lang vắng vẻ, đối diện rất yên tĩnh.
Rất tốt.
Dụ Noãn gật đầu, động viên tinh thần cho mình, đang định mở cửa, đột nhiên lại dừng động tác.
Cô lại trở về phòng ngủ, từ trong cái túi nhỏ không dùng đến kia, cất mấy viên kẹo trái cây còn sót lại kia vào trong túi, lại kiểm tra đồ trong túi và đồ báo động treo trên khoá kéo một lần nữa. Sau khi xác nhận từng cái, cuối cùng cô mới an tâm một chút, đi tới cửa ra vào lần nữa, cố lấy dũng khí mở cửa ra.
Gần như là khom lưng cả đường vọt tới thanh máy, ấn xuống nút lầu một, Dụ Noãn mới thở dài nhẹ nhõm.
Bây giờ vẫn còn rất sớm, với kinh nghiệm của cô, lúc này vẫn sẽ không có người ra ngoài.
Dụ Noãn dựa vào thành thang máy, lúc chờ cửa thang máy chậm rãi khép lại, cô móc ra một viên kẹo từ trong túi áo nỉ, thuần thục bóc vỏ kẹo, hé miệng đang định ném viên kẹo hình tròn vào trong thì giữa cửa thang máy sắp đóng lại đột nhiên có một cái chân chèn vào.
“Khụ khụ khụ…”
Thấy người ngoài cửa thang máy, Dụ Noãn ném kẹo bị lệch, kẹo còn chưa được ăn, mình đã bị sặc nước miếng rồi.
“Em không sao chứ?”
Quý Sơ Đồng lo lắng hỏi một câu, phát hiện hình như mình lại dọa đến cô, giọng điệu tràn ngập áy náy: “Xin lỗi, có phải anh lại dọa em sợ rồi không?”
Tối hôm qua anh ăn hơi mặn, sáng nay bị cơn khát làm tỉnh, uống nước xong thì cơn buồn ngủ cũng trôi đi. Anh nghĩ thôi dứt khoát dậy đi chạy bộ sáng, biết đâu ra ngoài sớm một chút còn có thể tình cờ gặp cô.
Không ngờ thật sự để anh tình cờ gặp cô.
Vừa đi ra ngoài thì đúng lúc thấy bóng dáng cô chạy tới thang máy bên này, anh nóng vội, không nghĩ tới điều gì khác, đóng sầm cửa xong là đuổi theo.
Không ngờ lại không cẩn thận dọa đến cô.
Dụ Noãn ho một lúc, ngẩng đầu thấy bộ dạng áy náy của Quý Sơ Đồng, cô vội vàng xua tay, nhỏ giọng nói: “Tôi không sao.”
Quý Sơ Đồng vào thang máy, biết điều đứng vào góc cách cô xa nhất.
Cửa thang máy mới thật sự đóng lại.
Hai người đều không nói gì, trong lúc nhất thời chỉ có thể nghe thấy tiếng thang máy vận hành.
“Ục~”
Bụng của Dụ Noãn lại rất không chịu để ý bầu không khí mà cố tình vang lên, điệu kêu còn lặp lại.
Cô lập tức che bụng, bất giác nhìn về phía Quý Sơ Đồng, thu khoé miệng hơi cong chưa kịp đè lại của đối phương vào mắt.
“Khụ, anh xin lỗi.” Quý Sơ Đồng khụ khụ che miệng, giống như không cố ý mà đề nghị: “Đúng lúc anh định đi ăn sáng, cùng đi nhé?”
“Không…”
“Ục ục~”
Ngay cả câu từ chối Dụ Noãn cũng chưa kịp nói hết, bụng lại vang lên rất đúng lúc, còn đổi nhịp điệu?
Dụ Noãn: “…”
Sợ là bụng của cô thành tinh rồi.
Quý Sơ Đồng bị biểu cảm 囧囧 của cô chọc cười, mặt mày anh cong lên: “Đừng lo lắng, hôm nay là cuối tuần, hơn nữa bây giờ còn sớm, sẽ không có nhiều người lắm đâu.”
Dụ Noãn suy nghĩ một chút, lại nhìn Quý Sơ Đồng, gật đầu thật nhẹ.
Cô rút một tờ khăn giấy từ trong túi ra, ngồi xổm xuống, gói viên kẹo vừa rơi xuống đất kia lên, cúi đầu gấp cái khăn tay bọc kẹo vô cùng gọn gàng, biến thành một hình vuông nhỏ có cái bụng phồng, nắm ở trong lòng bàn tay, chờ ra khỏi thang máy thì vứt đi.
Quý Sơ Đồng lẳng lặng nhìn cô làm chuyện này, trong mắt chỉ còn lại một mình cô.
Mấy ngày không gặp, hình như cô lại trở nên đáng yêu hơn một chút.
Bộ dạng ném kẹo lệch đáng yêu, bộ dạng che bụng ngượng ngùng đáng yêu, lúc nhặt rác cũng đáng yêu.
Không phải bởi vì làm những việc này mới đáng yêu, mà là bởi vì người làm những việc này là cô, mới làm cho anh cảm thấy đáng yêu.
Quý Sơ Đồng vô thức cong môi.
Anh biết, anh đã hoàn toàn thua dưới tay cô gái nhỏ này rồi.
Cũng có thể đã gục từ lâu rồi, lâu đến mức chính anh cũng không rõ rốt cuộc là lúc nào.
Quý Sơ Đồng dẫn Dụ Noãn tới một tiệm mì.
Gần như ngày nào anh cũng chạy bộ buổi sáng, cứ chạy dọc theo con đường một cách không kế hoạch, mấy ngày đó anh đều không làm gì, chỉ dò la kỹ càng tất cả các tiệm ăn sáng ở lân cận.
Vị trí tiệm mỳ này rất hẻo lánh, môi trường cũng đơn sơ, nhưng hương vị cực kỳ ngon. Quan trọng nhất là, trong tiệm chỉ có bà chủ.
Hơn nữa anh chú ý tới, có thể là bởi vì phần ăn nhỏ, đa số người đến mua ăn đều là phụ nữ dạ dày nhỏ. Còn đàn ông thì hay đến tiệm mỳ đối diện, tuy hương vị không ngon như vậy nhưng phần ăn lớn hơn.
“Xem đi, anh đã nói ở đây vẫn chưa có ai mà. Nếu như chúng ta ăn nhanh một chút, nói không chừng ăn xong cũng còn chưa có người đến ấy.”
Quý Sơ Đồng dẫn Dụ Noãn tới chỗ xó xỉnh nhất rồi ngồi xuống, giọng điệu hơi đắc ý.
Anh đặt menu trên bàn đến trước mặt Dụ Noãn: “Em muốn ăn gì?”
Dụ Noãn sợ hãi nhìn anh một cái, thấy anh ra hiệu cứ tùy ý gọi món, lúc này mới vươn ngón trỏ chỉ vào một hàng chữ trên menu: “Cái này.”
“Có ngay!” Quý Sơ Đồng cố tình dùng giọng phục vụ bàn trong tiệm trả lời cô một tiếng, đứng dậy đi đến chỗ bà chủ để gọi món: “Hai bát mì thịt bò, một bát đừng bỏ rau thơm.”
Anh lại rót hai ly nước, đặt một ly bên cạnh Dụ Noãn, sau đó ngồi xuống ở đối diện cô.
Thấy Dụ Noãn vẫn có hơi căng thẳng, Quý Sơ Đồng lên tiếng an ủi: “Đừng lo lắng, nếu như thật sự có người khác đến, cùng lắm thì anh mượn bà chủ một cái ô, che cho em.”
Dụ Noãn “Khì” cười ra tiếng, tiếp lời đùa của anh: “Vậy cũng che cả anh ở bên ngoài à?”
“Vậy sao mà được?” Giọng điệu Quý Sơ Đồng khoa trương, còn vừa dùng tay ra dấu: “Anh che ô cho em, anh phải đứng ở bên cạnh em mới có thể cầm chắc ô được, đứng ở góc ngoài che thì không dễ chút nào.”
Dụ Noãn lại bị dáng vẻ nghiêm túc của anh chọc cười, cô cầm lấy ly nước dùng một lần, nhấp một ngụm nước, nhuận giọng, nhẹ nhàng nói một câu: “Cảm ơn, còn có… Chuyện hôm đó, xin lỗi anh.”
“Người nên nói xin lỗi phải là anh.” Quý Sơ Đồng thu hồi vẻ cà lơ phất phơ, nghiêm túc nói: “Sau này anh nhất định sẽ chú ý, hy vọng em đừng giận anh nữa.”
Anh dừng một chút, lại bổ sung thêm một câu: “Tức giận lâu không tốt cho cơ thể.”
“Thật ra tôi…”
“Mì thịt bò đến rồi đây!”
Dụ Noãn đang định nói cái gì đó, lại bị bà chủ đang bưng mì thịt bò tới cắt ngang.
Quý Sơ Đồng vội vàng nói rõ với bà chủ: “Để bát không rau thơm bên cô ấy, cảm ơn.”
Nói xong lại đưa cho Dụ Noãn đôi đũa: “Mau ăn đi, ăn xong lại nói chuyện, mì để lâu sẽ không ngon.”
Dụ Noãn nhận đũa, nhìn thấy anh thổi mì phù phù, lặng lẽ nuốt lời định nói xuống, cũng cúi đầu ăn mì.
Quý Sơ Đồng ăn rất nhanh, ăn từng miếng lớn, nhưng lại không làm người ta cảm thấy tướng ăn khó coi. Chỉ cảm thấy anh ăn cực kỳ ngon miệng, giống như đang rất thèm ăn.
Trái ngược so với anh, Dụ Noãn ăn chậm hơn nhiều. Cô gắp từng miếng nhỏ vào miệng, chỉ nhét một chút, quai hàm đã phình lên, giống như con hamster nhỏ.
Quý Sơ Đồng rất nhanh đã ăn xong, cũng không giục cô, cứ đặt cánh tay lên trên bàn, kiên nhẫn đợi cô ăn xong.
Anh chú ý thấy, hình như cô có chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế nhẹ. Nếu như là anh, nếu không muốn ăn gừng, tránh nó ra là được rồi. Cô thì lại nhất định phải dùng đũa lựa nó ra tới một góc cố định nào đó trong bát.
Nhìn cô lựa vất vả, Quý Sơ Đồng có hơi hối hận. Biết trước như vậy thì anh đã nói với bà chủ đừng bỏ gừng vào rồi.
Sợ cô sẽ không được tự nhiên, anh không nhìn chằm chằm vào cô nữa. Anh lấy điện thoại ra, dáng vẻ giả vờ chơi điện thoại. Trên thực tế, ánh mắt anh luôn lén lút chạy qua chỗ cô.
Chờ Dụ Noãn cũng ăn xong, Quý Sơ Đồng đứng lên đi tính tiền.
Cũng giống như những lời anh nói ban nãy, bọn họ tới rất sớm, đến bây giờ trong tiệm cũng chỉ có vài người, có thể đếm được trên đầu ngón tay, còn đều là phụ nữ.
Quý Sơ Đồng theo sát phía sau Dụ Noãn, không xa không gần, còn nửa đùa nửa thật gọi cô: “Cu li miễn phí, em có muốn không?”
Dụ Noãn ở phía trước cúi đầu đi đường, không hề lên tiếng đáp lại.
Thật ra, bắt đầu từ lúc ở tiệm mì ban nãy, cô vẫn luôn rối rắm một chuyện.
Quý Sơ Đồng đối xử với cô càng tốt, cô càng rối rắm.
Dường như Quý Sơ Đồng cũng nhìn ra sự khác thường của cô, anh lách từ bên cạnh đến phía trước cô.
Anh vốn cao hơn rất nhiều so với Dụ Noãn, bây giờ cô lại cúi đầu, vì thế anh không thể không cúi lưng xuống, hai tay chống gối, nghiêng đầu quan sát biểu cảm của cô.
“Dụ Noãn, em sao vậy? Anh đi theo làm em không vui à?”
“Không phải, không phải…”
Dụ Noãn lắc đầu, ngón tay xoắn tới xoắn lui chỗ vạt áo. Một lúc lâu sau, dường như cô mới hạ quyết tâm, ngẩng đầu, đối mặt với Quý Sơ Đồng: “Tôi muốn nói thật với anh một chuyện.”
Thấy vẻ mặt cô nghiêm túc như vậy, Quý Sơ Đồng ngẩn ra: “Chuyện gì thế?”
“Tôi…”
Dụ Noãn cắn răng, nhắm mắt thốt ra: “Thật ra lần trước anh đột nhiên xông tới, tôi chỉ hơi bị dọa thôi, không có quá sợ…”
Một khi sự thật được thốt ra, những lời nói thật khác cũng sẽ không khó khăn nữa.
Giống như vò đã mẻ thì để cho sứt luôn, Dụ Noãn nói tất cả chuyện mà cô không phản ứng lại vào lần trước, nói ra đề xuất của Lăng Hi với cô cho Quý Sơ Đồng.
Sau khi nói xong, giống như đã trút được một gánh nặng ngàn cân.
Cô thở phào nhẹ nhõm một hơi thật dài. Nhưng vừa nhìn thấy Quý Sơ Đồng đực mặt ra ở đây, cô tưởng là anh tức giận, lại yếu ớt mở miệng: “Xin lỗi, tôi thật sự rất muốn khắc phục chứng sợ đàn ông. Nhưng mà tôi cảm thấy làm như vậy, là đang lợi dụng anh, tôi rất hổ thẹn…”
“Em không cần hổ thẹn.”
Quý Sơ Đồng vẫn luôn trầm mặc không nói gì đột nhiên mở miệng, anh cúi đầu, nhìn thẳng vào cô, cười đến mặt mày đều cong lên.
“Dụ Noãn, anh sẵn lòng được em lợi dụng.”