Vị Cách Vách Muốn Ăn Chực

Chương 10




Edit: Coco

Beta: Yam

Quý Sơ Đồng chắc chắn là thiên sứ mà ông trời phái xuống để cứu vớt cô, chính vì vậy anh mới xuất hiện đúng thời điểm cô khó khăn và hoảng loạn như vậy.

Giây phút này, Dụ Noãn đang nghĩ vậy khi ngồi trên ghế sô pha nhà Quý Sơ Đồng.

Vừa rồi cô phải đứng ngoài cửa vì quên chìa khóa, còn không cầm điện thoại theo người. Cô không thể liên hệ được người với Hà Thanh Thanh, người cầm chìa khóa dự phòng nhà mình, nên chẳng biết phải làm thế nào.

Quý Sơ Đồng đột nhiên đi tới từ phía sau, như thể biết rõ hoàn cảnh lúng túng của cô, anh rất thân thiết hỏi cô có cần anh giúp liên lạc với thợ sửa khóa không, sau đó còn mời cô vào nhà anh ngồi chờ.

Khi cô đang rối rắm vì không yên tâm, không dám vào nhà anh, anh rất thân thiết mở cửa nhà ra, giống như lần trước đến nhà cô. Từ đầu đến cuối anh đều giữ khoảng cách ba bước để cô yên tâm.

“Ngại quá, nhà anh chỉ có rượu và cà phê. Sáng ra không nên uống những thứ này, em uống tạm nước lọc nhé.”

Quý Sơ Đồng bê cho cô một cốc nước ấm, sau đó nói: “Bây giờ anh sẽ gọi điện cho thợ sửa khóa, nhưng sớm thế này có khả năng họ chưa mở cửa. Em ngồi xem TV một lúc vậy.”

Nói xong, anh đặt điều khiển TV xuống cái bàn trà ở trước mặt cô, sau đó cầm điện thoại chuẩn bị gọi đi.

Dụ Noãn khẽ nói lời cảm ơn, nhìn theo bóng anh cầm điện thoại đến bên cửa sổ sát đất để gọi, trong lòng lại cảm thán một lần nữa…

Đúng là một người tốt…

Trong lúc cô còn đang cảm khái trước sự nhiệt tình và chu đáo của Quý Sơ Đồng thì đương sự đã kết thúc cuộc điện thoại, nhưng vẫn cầm điện thoại úp vào tai, giả vờ đang gọi, thực chất là…

Quý Sơ Đồng nhìn ra ngoài cửa sổ, hai mắt mất đi tiêu cự.

Sắc mặt anh hết sức bình tĩnh nhưng trong lòng thì đang mừng như điên.

Nỗi buồn ngày hôm qua vì chuyện Dụ Noãn chỉ follow mỗi Cố Khúc mà không follow anh đã sớm tan thành mây khói. Có chút follow này thì tính là gì chứ?

Bây giờ cô đang ngồi ở nhà anh, trên ghế sô pha! Anh muốn làm gì thì làm… Khụ khụ…

Quý Sơ Đồng, mày không thể bỉ ổi như thế được.

Quý Sơ Đồng kịp thời ngăn chặn suy nghĩ không biết xấu hổ trong lòng mình lại, âm thầm cảnh cáo bản thân.

Anh đưa nắm tay lên che môi, ho khù khụ để che giấu cảm xúc, sau đó xoay người đi về phía Dụ Noãn đang ngồi trên sô pha, nở nụ cười thân thiết, nói: “Một tiếng nữa thợ sửa khóa sẽ đến, hay em ăn sáng ở đây luôn nhé?”

Câu nói này như đang nhắc nhở Dụ Noãn về một điều gì đó. Trong phút chốc cô càng trở nên mất tự nhiên hơn vừa nãy, hai tay nắm chặt quần áo: “Không, không cần đâu, cảm ơn anh…”

“Em không cần thật à?” Quý Sơ Đồng ngồi xuống sô pha, chỗ cách xa cô nhất, hỏi: “ Hay là sợ anh nấu ăn không ngon hả?”

“Không phải thế…” Cô cúi đầu, mái tóc dài che khuất khuôn mặt khiến anh không nhìn rõ biểu cảm của cô, cất giọng nhỏ như tiếng muỗi vo ve: “Tôi, tôi chưa rửa mặt…”

Quý Sơ Đồng không nghe rõ lời cô nói, gần như là đoán một phần, mới biết cô đã nói gì.

Anh biết Dụ Noãn dám bước vào nhà mình là đã mất rất nhiều dũng khí rồi, chắc chắn cô sẽ không đồng ý rửa mặt nhờ phòng tắm của anh. Quý Sơ Đồng không tiếp tục chủ đề này nữa.

Hai người không ai lên tiếng nữa, phòng khách nhất thời trở nên yên ắng kì lạ.

Vẻ mặt của hai người vẫn bình thường như cũ, nhưng trong lòng ai nấy đều có một trận “Gió tanh mưa máu”.

Dụ Noãn cắn môi, lại chìm vào vòng tuần hoàn hối hận một lần nữa.

Tại sao hôm nay lúc cô ngủ dậy lại không đánh răng rửa mặt trước…

Tại sao hôm nay cô lại quên mang chìa khóa lúc ra khỏi nhà…

Tại sao tối qua cô không ngủ thật ngon…

Xấu hổ quá, làm thế nào bây giờ…

Mà ở đầu bên kia sô pha, Quý Sơ Đồng thì nghĩ…

Không được, anh không thể để một cơ hội ở chung tuyệt vời như này yên lặng trôi qua được!

Anh muốn nhanh chóng tìm ra một chủ đề, nhưng nói cái gì đây?

Nói về truyện tranh? Anh vẫn chưa kịp đọc xong.

Nói về âm nhạc? Vừa nhìn Dụ Noãn cũng biết cô không phải người quan tâm đến giới giải trí hay giới âm nhạc, gọi 50 xu cũng không thấy đâu*!

(*Gọi 50 xu: Ngôn ngữ mạng, ý chỉ muốn nói chuyện với người khác.)

Nói… Nói…

“Em có muốn chơi trò chơi không?”

Quý Sơ Đồng đột nhiên lên tiếng khiến Dụ Noãn giật mình.

Dụ Noãn hơi ngẩn ra, nhìn thấy ánh mắt mong đợi của anh, ma xui quỷ khiến thế nào cô lại không từ chối, hỏi: “Chơi, chơi trò gì?”

Thấy cô không từ chối, ánh mắt Quý Sơ Đồng sáng lên: “Em chờ anh một chút.

Vừa nói vừa chạy vào phòng ngủ, lúc ra thì cầm theo laptop và một con chuột không dây, đặt xuống trước mặt Dụ Noãn.

Dụ Noãn cứ tưởng anh muốn chơi mấy game mạng quy mô lớn nào đó, vừa định bảo mình không biết chơi thì thấy anh cười nhe răng bảo: “Em có biết chơi dò mìn không?”

Dụ Noãn: “…”

Dụ Noãn: “…”

Vì vậy, một nam một nữ ở chung một phòng, ngồi một trái một phải trên sô pha, vui vẻ chơi một trò chơi kinh điển mà tất cả các máy tính đều có – Dò mìn.

“Click vào một ô vuông bất kỳ, sẽ xuất hiện ô vuông trống và ô vuông được đánh số. Số đó là bao nhiêu, lấy nó làm trung tâm xung quanh 9 ô sẽ có số mìn như vậy.”

“Đúng, đúng, xác định được vị trí quả mìn thì cắm cờ vào đó.”

“Nếu con số nằm ở ô vuông bên rìa, vẫn lấy ô đó làm trung tâm, phạm vi được thu nhỏ lại thành 5 ô mà nó tiếp xúc.”

Quý Sơ Đồng ngồi khá xa máy tính. Anh đành phải nheo mắt lại nhìn mắt hình và hướng dẫn Dụ Noãn dò mìn.

Tuy rằng khoảng cách xa nhau nhìn hơi kỳ, chơi game này trong tình huống như vậy cũng kỳ nhưng ai ngờ hai người lại chơi rất nhập tâm?

“Ê Dụ Noãn, em đừng đừng đừng di chuyển.”

Quý Sơ Đồng bỗng to tiếng ngăn cô lại, giọng nói vang dội đến nỗi khiến Dụ Noãn hết hồn.

Dụ Noãn quay đầu lại nhìn anh: “Sao, sao thế?”

Quý Sơ Đồng cách khoảng không chỉ về phía màn hình máy tính, cả mặt đều là sự tập trung và nghiêm túc: “Chỗ kia, ô ở giữa là số 2. Em cắm 3 cờ nhỏ vào, chắc chắn sẽ có một ô sai, em kiểm tra nhanh lên.”

“Được!” Dụ Noãn vội vàng quay đầu lại kiểm tra, nhưng sau khi băn khoăn nhìn vào màn hình một lúc lâu, cô vẫn không tìm thấy vị trí mà Quý Sơ Đồng nói.

“Sang trái một chút, qua trái nhiều quá rồi, sang phải một chút!” Dụ Noãn nghiêm túc tìm, Quý Sơ Đồng cũng nghiêm túc chỉ huy: “Không phải, không phải, em đừng đừng đừng nhấp vào chỗ đó!”

Quý Sơ Đồng lòng gấp gáp, quên luôn tình huống đặc biệt của Dụ Noãn, anh gần như nhào đến gần, tay phủ lên bàn tay đang cầm chuột của cô, nhanh chóng đưa tay cô đến vị trí chính xác, sau đó loại bỏ cờ cắm sai.

“Được rồi đó.”

Hai người đều thở phào nhẹ nhõm.

Tuy nhiên, ngay khoảnh khắc hai mắt chạm nhau, bầu không khí trong cả phòng khách dường như đóng băng.

Quý Sơ Đồng phản ứng trước, anh lập tức buông tay ra, lùi về phía sau vài bước, còn vấp vào sô pha phía sau, ngã ngồi xuống đó, dáng vẻ hết sức chật vật.

Dụ Noãn cũng lập tức hoàn hồn, cô vội vàng thả con chuột ra, đứng dậy khỏi sô pha, lui về phía sau, đôi mắt tràn ngập sự hoảng loạn.

“Anh rất xin lỗi, xin lỗi em!”

Quý Sơ Đồng liên tục nói xin lỗi, ngày thường anh ăn nói rất khéo, nhưng đến lúc này lại chỉ biết dùng một câu để bày tỏ sự ăn năn của mình.

Dụ Noãn cúi đầu đứng im lại chỗ, lẳng lặng không lên tiếng.

Đúng lúc đó, ngoài cửa vang lên tiếng của người thợ sửa khóa: “Có anh Quý ở đây không?”

Qúy Sơ Đồng đáp lại rồi mau chóng bước qua đó. Lúc đi ngang qua Dụ Noãn, anh chú ý đến cô hơi co người lại. Tuy đã biết rõ tình huống của cô nhưng anh vẫn không khỏi cảm thấy mất mát.

Anh lại khẽ nói xin lỗi với cô một lần nữa.

Người thợ sửa khóa nhanh chóng phá khóa, sau đó thay cho Dụ Noãn một ổ khóa mới.

Cửa vừa mở ra, Dụ Noãn đã chạy về nhà.

Cô không hề quay đầu lại, y như một chú thỏ hoảng sợ.

Quý Sơ Đồng nhìn cánh cửa lại lần nữa đóng sầm vào, ảo não ôm trán.

Anh có bệnh à!

Đang yên đang thành tự dưng sáp lại làm gì!

Lại nhìn cánh cửa đóng thật chặt kia, Quý Sơ Đồng thở dài.

Thở dài lần nữa.

Vừa thở dài vừa đi vào nhà, ngồi trên sô pha, ngửa mặt nhìn trần nhà, rồi thở dài tiếp.

Giống một con cá muối*.

(*Trạng thái như người chết.)

Tiêu rồi, mất bao lâu mới kéo khoảng cách gần lại một chút, như vậy lại bị anh gây sức ép mà mất đi rồi.

Khi Quý Sơ Đồng chìm trong trạng thái cá muối, Dụ Noãn chạy như bay về phòng ngủ của mình, rất lâu sau đó cũng không thể bình tĩnh được.

Cô không bình tĩnh nổi vì chuyện vừa rồi, nhưng không phải chỉ mỗi thế.

Dụ Noãn đặt tay lên ngực, vừa nãy cái thứ bên trong lồng ngực thật sự đập rất nhanh, nhưng không nhanh bằng khi bị đàn ông tiếp cận trước đó.

Mặt không đỏ, tay không run, chân không nhũn, vẫn hô hấp được bình thường…

Dụ Noãn giơ tay ra, sờ vào khuôn mặt có nhiệt độ bình thường của mình, trong mắt tràn đầy sự không thể tin nổi.

Cô…

Chứng sợ đàn ông của cô, không phát tác sao?

Cô gần như nhào lên giường, lấy điện thoại dưới gối ra gọi cho Lăng Hi. Ngay khi giọng nữ đầu bên kia vang lên, cô nói như bắn rap: “Bác sĩ Lăng, em, em, em vừa bị đàn ông chạm, chạm, chạm, chạm vào.”

“Dụ Noãn, em đừng vội, từ từ nói.” Lăng Hi ở đầu bên kia dịu dàng trấn an cô: “Có phải là vẫn có phản ứng lớn không?”

“Không ạ!” Dụ Noãn kích động đến nỗi giọng nói run rẩy: “Em… vậy mà em lại… không phản ứng…”

Hai năm qua, chỉ cần có bất kỳ người đàn ông nào đến gần cô một chút, cô sẽ cảm thấy vừa sợ hãi vừa lo lắng, có lúc sẽ nghiêm trọng đến độ khó thở.

Ngay cả em trai ruột của cô cũng phải giữ khoảng cách. Vậy mà hôm nay khi Quý Sơ Đồng đụng vào, cô lại không hề có phản ứng gì hết?

Quá kỳ lạ, thật sự quá kỳ lạ…

“Không có phản ứng gì ư?” Lăng Hi cũng cảm thấy khá ngạc nhiên, sau đó dường như cô ấy nghĩ đến chuyện gì đó, lại hỏi: “Người đàn ông đụng vào em là ai? Hàng xóm mới của em à?”

“Vâng, chính là anh ấy!”

Dụ Noãn gật đầu thật mạnh, sau đó lại căng thẳng hỏi: “Bác sĩ Lăng, tình huống của em là sao vậy?”

“Đây là chuyện tốt.”

Giọng nói của Lăng Hi nghe có vẻ vui mừng: “Dụ Noãn, em còn nhớ lần trước chị nói gì với em không?”

Dụ Noãn hơi ngẩn ra, vô thức đáp lại: “Chị nói… anh ấy sẽ là điểm đột phá của em…”

Lăng Hi cười biểu thị ý khẳng định: “Em thử tiếp xúc với anh ta nhiều hơn xem sao, chị tin chẳng bao lâu sau em có thể tìm lại bản thân mình lúc đầu.”

Dụ Noãn ngơ ngác đáp lại, cô vẫn cảm thấy chưa thể hoàn hồn, đến lúc Lăng Hi ngắt máy cô cũng không nhận ra.

Sau khi ngắt máy, Lăng Hi cất điện thoại vào túi, nở nụ cười vui vẻ chào hỏi người đi ngang qua: “Chào buổi sáng bác sĩ Trương.”

Vị bác sĩ nữ gần tuổi dịu dàng cười hỏi: “Chào buổi sáng, sao hôm nay nhìn bác sĩ Lăng có vẻ phấn khởi thế?”

“Vậy ư? Rõ ràng như thế à?”

Tuy cô ấy hỏi vậy nhưng khóe môi cong lên đã để lộ ra niềm vui của cô ấy.

Lăng Hi cười, bỗng cảm thán một câu: “Tình yêu chính là liều thuốc tốt nhất trên đời này.”

Bên này Dụ Noãn đang chìm trong sự hoang mang, con cá muối đang phơi trên sô pha nhà đối diện cuối cùng cũng xoay người ngồi dậy.

Quý Sơ Đồng vò tóc loạn lên, với lấy di động.

Trong cuộc sống thực, mối quan hệ với Dụ Noãn trở nên xấu hổ, weibo Noãn Dương cũng không bị ảnh hưởng bởi chuyện bốc thăm trúng thưởng hôm qua mà follow anh.

Đúng là tàn nhẫn.

Ngoài tàn nhẫn ra, còn bổ một đao cuối cùng vào tâm hồn mong manh yếu đuối đã vỡ nát của anh.

Anh còn chưa gửi mười bộ Dâu tây 8 đi.

Anh mở phần tin nhắn riêng tư loạn cào cào ra tìm địa chỉ của người trúng thưởng, sao chép từng tin vào trong note.

Lúc này, anh còn có tâm trạng cảm khái rằng fans của mình đúng là đến từ mọi miền tổ quốc.

Người xa nhất là ở ngoài đảo, người gần nhất là…

Quý Sơ Đồng nheo mắt lại, sao địa chỉ này quen vậy ta?

Anh nhìn chằm chằm vào một địa chỉ nào đó trên điện thoại hồi lâu, sau đó chậm rãi ngẩng đầu, nhìn về phía cánh cửa với biểu cảm phức tạp.

Gần nhất là… ở đối diện nhà anh?