Vì Bồ Công Anh, Em Sẽ Chờ...!

Chương 5




“Em nghĩ là em cần thời gian.” tôi nhìn thấy anh có chút thất vọng.

“Được, để anh đưa em lên nhà.”

“Hôm nay còn sớm không cần đâu, chào anh.” tôi bước nhanh xuống xe, vì tôi biết anh định nói gì đó. Mặc dù khá bất lịch sự.

Đêm hôm đó tôi không ngủ được, suy nghĩ mãi. Ngày thứ nhất, ngày thứ hai, ngày thứ ba, ngày thứ tư. Tôi thích anh thật rồi, bốn ngày mà tôi chả nhận được tin nhắn nào từ anh. Tôi quyết định gọi cho anh, nói rõ. Chưa đến hồi chuông thứ hai, anh đã bắt máy.

“Alo! anh nghe”

“Ờ… ờ…”

“Ờ gì?” anh khó hiểu hỏi tôi, tôi không biết nói gì.

“Em nghĩ là em cũng thích anh mất rồi, hì hì”

“Chuẩn bị đi, anh qua đưa em đi ăn” anh vui vẻ nói.

“Vâng!” tôi nhảy xuống chọn quần áo. Là một cái áo sơ mi đen, một cái váy trắng, vớ cao, đôi giày búp bê. Đi tắm rồi ra thay đồ, đeo một cái túi nhỏ, cái áo khoác màu trắng.

“Ping... pong”

“Tới liền”

“Xong chưa, cô bé?”

“Xong rồi đi thôi!” tôi khóa cửa quay ra khoác tay anh.

“Đi ăn nhá?”

“Ok”

Sau khi ăn xong tôi và anh đi dạo dọc cái hồ lớn, nơi này như một thiên đường. Rất đông người, tôi và anh nói rất nhiều chuyện cùng đi bên nhau như thế, cho đến lúc chân tôi tê ra, kéo anh đến ghế ngồi.

“Sao hôm nay mặc vái có biết lạnh không, áo khoác thì mỏng thế này.”Anh chỉ xuống váy tôi. “Cởi áo khoác ra đi!” Anh cời chiếc áo khoác lớn ra, trùm lên người tôi,

“Còn anh thì sao?” tôi nghe theo cởi áo khoác của mình ra, vội hỏi.

“Anh có ao len rồi, còn một áo sơ mi ở trong rồi” anh lấy áo khoác của tôi buộc quanh eo che bớt phần chân. Anh thẳng người dậy, “Lần sau, nhớ mặc đồ cho ấm đấy!” anh gõ nhẹ vào đầu tôi. “Đi thêm chút nữa rồi về. Không sẽ cảm đấy”

“Vâng”

“Anh đưa em lên nhà nhé!” anh đề nghị khi đến nhà tôi.

“Vâng”

“Lyn!” đến trước cửa nhà tôi. Anh gọi tôi quay lại, mặt nghiêm túc.

“Hửh?”

“Anh yêu em.” nói xong anh hôn nhẹ vào trán tôi, ôm tôi vào lòng. “Ngủ ngon, lát nữa anh gọi cho em”

Tôi ngay chân ra, rồi bước nhanh vào nhà. Xác định anh đã đi tôi nhảy cẩn lên vì vui sướng. 1 tiếng sau anh gọi cho tôi, như anh nói.

“Đang làm gì thế?”

“Đang nghĩ”

“Về anh sao?”

“Thông minh”

“Tại sao?”