75: Ân Ái
6 giờ tối hôm sau, sau khi Trác Viễn Phong đi làm về thì thấy Diệp Dĩ Hiên đang ngồi trang điểm ở trong phòng.
Hôm nay cô còn ăn mặc rất s3xy, chiếc đầm body hai dây ôm sát cơ thể.
" Em chuẩn bị đi đâu sao? "
Trác Viễn Phong quăng cặp táp xuống sofa, tay thì cởi áo vest và cavat.
" Em có hẹn với Y Tịnh, em lấy xe của anh đi nhé "
Diệp Dĩ Hiên xoay sang mỉm cười với anh.
Trác Viễn Phong nhíu mày, gương mặt không vui.
Thật ra anh không có vấn đề gì với cách ăn mặc của Diệp Dĩ Hiên nhưng hôm nay cô mặc quá s3xy, vòng 1 của cô cứ lồ lộ ra bên ngoài.
" Ừm, bảo vệ sĩ theo em "
Diệp Dĩ Hiên mỉm cười gật đầu rồi quay sang tiếp tục trang điểm.
Trác Viễn Phong khó chịu đi vào phòng tắm.
Sau hơn 20 phút anh đi ra thì thấy cô đã chuẩn bị đi, tiểu Viên Viên cứ bám lấy chân cô đòi đi theo.
" Ngoan, mẹ đi một lát rồi về "
" Mẹ, mẹ cho Viên Viên đi theo đi mà.
Con sẽ ngoan."
" Viên Viên, để mẹ đi.
Con ở nhà chơi với ba và anh hai "
Trác Viễn Phong đi lại bế tiểu Viên Viên lên.
Anh muốn cô thoải mái vì hơn 4 năm qua cô đã thiệt thòi rồi.
Tiểu Viên Viên câu cổ, dụi vào ngực của Trác Viễn Phong miếu máo.
Nào giờ mẹ không bao giờ bỏ cô đi như vậy.
Nếu có đi cũng dẫn cô theo.
Đến hơn 9 giờ tối Trác Viễn Phong vẫn không thấy Diệp Dĩ Hiên đi về, tiểu Viên Viên thì cũng đã ngủ say.
Trác Viễn Phong lấy điếu thuốc ra ban công đứng hút, theo anh được biết thì Diệp Dĩ Hiên là người không thích ăn mặc hở hang nhưng hôm nay cô ăn mặc rất hở hang.
Lúc Diệp Dĩ Hiên đi về thì đã hơn 10 giờ tối, đúng ra cô về không đến 10 giờ nhưng cô đã bảo tài xế lái xe chậm để cô nhìn ngắm đường phố xung quanh.
Cô biết Trác Viễn Phong có đủ khả năng để chăm hai đứa trẻ và ở nhà có người làm nên cô mới làm như vậy.
Cô đi vào phòng thì thấy Trác Viễn Phong đang ngồi ở sofa, ánh mắt cứ đăm đăm vào một hướng.
" Anh chưa ngủ à?"
Diệp Dĩ Hiên bỏ túi xách xuống bàn, lại ngồi gần anh.
" Em đi gặp Tạ Minh Khải à? "
Trác Viễn Phong nét mặt lạnh lùng, ánh mắt như muốn thêu đốt cô.
Diệp Dĩ Hiên mím môi muốn cười.
" Chỉ là tình cờ gặp nhau ở nhà hàng thôi "
Diệp Dĩ Hiên vừa nói, vừa gỡ bông tai ra.
Hôm nay cô và Lâm Y Tịnh hẹn gặp nhau tại nhà hàng để ăn uống, tâm sự.
Trùng hợp là Tạ Minh Khải và Nhiếp Giai Giai cũng đưa cậu con trai đi ăn và gặp nhau.
Vì đã xem nhau như bạn bè nên Diệp Dĩ Hiên mới đề nghị ngồi ăn chung để nói chuyện, hỏi thăm lẫn nhau.
Trác Viễn Phong thì không biết rõ mọi chuyện chỉ nghe vệ sĩ của mình thông báo là Diệp Dĩ Hiên đang ngồi cùng với Lâm Y Tịnh và có cả Tạ Minh Khải.
Trác Viễn Phong nhíu mày nhìn chiếc đầm của Diệp Dĩ Hiên đang mặc.
Anh định sẽ chơi trò để cô thèm khát anh nhưng hiện tại anh không thể nhịn được nữa rồi.
Cơ thể của cô như đang thêu chết anh.
Trác Viễn Phong ngay lặp tức đè Diệp Dĩ Hiên xuống sofa.
Anh mà nhịn nữa thì anh không phải là đàn ông.
" Phong, đừng.
Có Viên Viên "
Trác Viễn Phong lập tức vác Diệp Dĩ Hiên lên vai đi qua thư phòng.
Qua thư phòng Trác Viễn Phong đặt Diệp Dĩ Hiên lên bàn làm việc và hung hăn chiếm lấy môi của cô, tay thì tuột chiếc đầm trên người của cô xuống.
Nhiệt độ trong phòng càng nóng lên.
Cả hai đều ở độ tuổi sung mãn và đã xa cách nhau hơn 4 năm nên có cảm giác h@m muốn thể xác là đều không thể tránh khỏi.
Trác Viễn Phong càng hôn càng cuồng nhiệt, anh tự mắng mình ngu khi hôm qua Diệp Dĩ Hiên đã chủ động mở lời như vậy mà anh lại bỏ qua.
Diệp Dĩ Hiên ánh mắt mông lung nhìn Trác Viễn Phong.
Anh liền tiến xuống hôn vào chiếc cổ thơm tho, trắng ngần và xương quai xanh tuyệt đẹp của cô.
Sau đó anh ngay lặp tức tháo bỏ hết những thứ vướng víu trên hai thân thể của cô và anh quăng xuống đất.
Bởi vì sinh con nên ngực của cô rất dễ nhạy cảm, anh chỉ mới x0a nắn một chút là cô đã bắt đầu th ở dốc.
Trác Viễn Phong càng thích thú hơn ngậm lấy một b3n ngực của cô cắn m*t, day day như một đứa trẻ.
Trác Viễn Phong tách rộng hai chân của Diệp Dĩ Hiên ra.
Nơi thầm kín, xinh đẹp của cô cứ như thế mà lộ ra trước mặt anh.
Anh quỳ xuống, hôn vào nơi thầm kín của cô.
Cô không chịu nỗi mà ngã người về sau th ở dốc dữ dội.
" Đừng mà...ưm..
Phong "
Trác Viễn Phong đứng thẳng dậy, anh cảm thấy cô bé của Diệp Dĩ Hiên đã đủ ẩm ướt.
Vật n@m tính của anh đã ngẩng cao đầu từ lâu khiến anh cũng khó chịu nên anh ngay lập tức đâm mạnh vào bên trong chặt khít của cô.
" Aaaa...Phong..."
Diệp Dĩ Hiên hét lên trong sung sướng, thỏa mãn.
Có đau, nhưng cảm giác này thật sự rất tuyệt.
Trác Viễn Phong để tay lên eo của Diệp Dĩ Hiên hung hăn đăm mạnh vào.
Ở tư thế khiến cho anh đi vào rất sâu, mỗi lần anh rút ra đăm vào đều chạm lên thành tủ cung của cô.
Bên dưới nhịp nhàng ra vào, bên trên thì Trác Viễn Phong dùng tay chăm sóc cho bầu ng ực to tròn của cô.
Qua một lúc Trác Viễn Phong rút ra, để Diệp Dĩ Hiên đứng rồi xoay người cô lại đăm mạnh vào.
Ở tư thế này, khiến cho anh đi vào sâu hơn, cảm giác k1ch thích nhiều hơn.
Mỗi lần Trác Viễn Phong động thân là mông của Diệp Dĩ Hiên va chạm vào bụng dưới của anh, tạo ra âm thanh nghe rất xấu hổ.
" Phong...sâu quá...Ưm."
" Ưm...á..ưm"
" Phong....ưm...nhẹ..."
Qua một lúc lâu, cả hai đạt tới cao trào, Trác Viễn Phong xuất thẳng vào bên trong của Diệp Dĩ Hiên.
Cảm nhận được dòng nước ấm chảy vào, cô gục xuống bàn làm việc của anh th ở dốc.
Thật sự rất mệt, nhưng cũng rất tuyệt.
" Thích không? "
" Mệt muốn..chết "
Trác Viễn Phong ôm Diệp Dĩ Hiên lại sofa trong thư phòng đặt cô nằm xuống.
Anh không đợi cô hiểu thì đã nhanh chóng đăm vào.
Đêm đó tiểu Viên Viên phải ngủ một mình vì ba mẹ đã bận công chuyện, phải thức cả đêm.
Diệp Dĩ Hiên rên muốn lạc giọng.
Hơn 4 năm ăn chay thì hôm nay Trác Viễn Phong đã hóa sói ăn thịt cô không thương tiếc.
Cô vì muốn bù đắp cho anh nên cũng không dám từ chối, cứ như thế mà chiều anh tới sáng..
Trưa hôm sau Diệp Dĩ Hiên mới có thể thức giấc được . Cô nhìn xuống cơ thể của mình thì thấy Trác Viễn Phong đã vệ sinh sạch sẽ và mặc đồ cho cô .
Diệp Dĩ Hiên ngồi dậy cười tủm tỉm . Thật sự tình yêu thì phải đi kèm với tình d*c , nếu không sẽ rất nhạt và nhàm chán . Cảm giác được người mình yêu ôm ấp , âu yếm, hôn hít và chăm sóc thật sự rất hạnh phúc .
Diệp Dĩ Hiên ngồi nhớ lại sự việc khi tối mà đỏ mặt không thôi .
" Aaa con ...tiểu Minh và Viên Viên đâu ? "
Diệp Dĩ Hiên hốt hoảng lên . Cô ngủ đến giờ này thì ai chăm sóc cho hai đứa nhỏ . Cô vội vàng tìm điện thoại gọi cho Trác Viễn Phong .
(" Alo , anh nghe . Em dậy rồi à ?")
Trác Viễn Phong đang làm việc thì thấy cô gọi đến . Anh ngay lập tức nghe máy .
" Con đâu rồi ? "
(" À , khi sáng anh định sẽ dẫn con đi lên tập đoàn nhưng ba mẹ qua chơi và dẫn con về Trác gia rồi . Chiều anh sẽ đến đón con về " )
Trác Viễn Phong ấp úng nói với Diệp Dĩ Hiên . Anh sợ cô không đồng ý cho hai đứa trẻ về Trác gia chơi .
Sáng hôm nay anh định sẽ dẫn tiểu Minh và tiểu Viên Viên đi lên tập đoàn cùng anh , nhưng đúng lúc đó ông bà Trác đi qua . Trác Viễn Phong thấy , nếu ở lại nhà chơi thì sẽ không tiện vì Diệp Dĩ Hiên đang ngủ . Vì thế nên anh mới đề nghị ông bà Trác dẫn cả hai về Trác gia chơi .
Diệp Dĩ Hiên nghe giọng của Trác Viễn Phong nói thì biết anh đang nghĩ gì .
" Vâng , vậy anh làm việc đi . Khi nào về thì đón con "
Diệp Dĩ Hiên không muốn làm cho người mình yêu phải khó xử . Nếu cô cứ ích kỹ thì đến khi nào mới được bình yên đây .
(" Ừm , em ăn uống rồi nghỉ ngơi đi . Đêm qua đã tốn nhiều sức rồi ")
" Xấu xa "
Diệp Dĩ Hiên mắng Trác Viễn Phong xong thì cúp máy . Cô đâu có ngu giữ máy để cho anh chọc ghẹo mình .
Diệp Dĩ Hiên nằm xuống giường suy nghĩ lại những chuyện đã qua . Năm đó khi cô lên máy bay , bay sang Mỹ thì cô đã dứt khoát rời xa Trác Viễn Phong , nhưng phải cảm ơn ông trời vì đã đưa hai người về với nhau .
Ở hiện tại cô ngộ ra rất nhiều điều và càng thấy thương Trác Viễn Phong nhiều hơn . Cô đã nợ anh rất nhiều .
Một năm theo đuổi chỉ nhận lại sự từ chối của cô .
Khi yêu nhau thì sóng gió ập tới , không ngày nào Trác Viễn Phong không muộn phiền .
Xa cách nhau hơn 4 năm , 4 năm Trác Phong sống trong cô đơn , đau khổ và còn không biết mình đã được làm ba .
Diệp Dĩ Hiên bước xuống giường đi vào phòng tắm thay đồ lên tập đoàn tìm Trác Viễn Phong . Cô nguyện cả đời này được ở bên cạnh anh , bù đắp những gì cô đã nợ anh .
Diệp Dĩ Hiên lái xe đến tập đoàn , cô đi thẳng lên phòng làm việc tìm anh . Cả tập đoàn này ai cũng biết cô là vợ sắp cưới của anh nên không ai dám ngăn cản .
Diệp Dĩ Hiên không gõ cửa mà tự ý đi vào phòng .
" Phong "
Trác Viễn Phong cong môi cười ngước lên nhìn Diệp Dĩ Hiên . Nghe tiếng mở cửa thì anh đã biết là cô vì không một ai dám làm như vậy .
" Nhớ anh rồi sao ? "
" Phải đó , em nhớ anh rồi "
Diệp Dĩ Hiên đi lại ngồi lên đùi của Trác Viễn Phong . Đàn ông ai chả thích nghe người phụ nữ của mình nói chuyện ngọt ngào , cô muốn giữ chồng thì phải ngọt ngào và biết chiều chồng thôi .
Trác Viễn Phong đưa tay vuốt v e gương mặt mịn màng của Diệp Dĩ Hiên . Anh biết cô đang rất mệt vì hôm qua đã chiều anh cả đêm .
" Còn đau không ? "
" Còn một chút thôi "
" Dĩ Hiên à , hôm qua là ngày an toàn không ? Anh lỡ xuất vào trong hết rồi , lần sau anh sẽ ngừa cho em "
Diệp Dĩ Hiên nghe anh nói mà đỏ mặt , đánh yêu lên ngực anh .
" Anh không muốn có thêm con à ? "
" Không , hai đứa đủ rồi "
" Nhưng em muốn thêm vài bảo bối nữa . Nhiều con thì sẽ vui hơn "
" Không phải em sinh khó sao ? Anh không nỡ "
" Lần đó là do em sinh đôi thôi . Viễn Phong , em chẳng làm được gì cho anh ngoài sinh con cho anh thôi ."
" Em lại như vậy nữa rồi . Anh cấm em nói như vậy nữa có biết không ? "
Trác Viễn Phong véo mặt cô . Diệp Dĩ Hiên lúc nào cũng tự ti về mình , nào là không xứng với anh , không làm được việc gì cho anh cả .... Nhưng cô đâu biết , anh chỉ cần cô ở bên cạnh , như vậy là đủ .
" Viễn Phong , em yêu anh "
Trác Viễn Phong bật cười , hôn chụt vào môi cô .
" Anh cũng yêu em , Dĩ Hiên "
Tình yêu là không phân biệt giàu nghèo , đẳng cấp . Một cô gái giàu sang , xinh đẹp nhưng không khiến cho trái tim của Trác Viễn Phong rung động thì cũng bằng không .
Tình yêu nào cũng có sóng gió , cải vã ... nhưng có cùng nhau vượt qua hay không mới là quan trọng .
Không phải cứ lạc nhau rồi thì sẽ tìm lại được . Không phải cứ buông tay nhau ra rồi thì sau này sẽ nắm lại được . Không phải ai cũng may mắn như Trác Viễn Phong và Diệp Dĩ Hiên .
Nếu thử thách phía trước quá lớn , hãy cùng nhau nắm tay vượt qua .
Quyết định chia tay khi cả hai đã không còn yêu nhau nữa , không còn cần nhau nữa , trái tim của cả hai đã không còn đập chung nhịp với nhau nữa .
Nếu còn yêu nhau , còn cần nhau thì làm ơn đừng buông tay nhau ra . Trái tim sẽ không cho phép chúng ta làm việc đó , nó sẽ rất đau khi thiếu một mảnh ghét hoàn hảo .
Khi yêu nhau phải nghĩ cho nhau , phải thông cảm cho nhau , phải chia sẽ với nhau và phải tin tưởng lẫn nhau ...
END ❤