Vị Ảnh Vệ Này, Ngươi Mở Mang Đầu Óc Chút Đi

Chương 72: Hòa thân




Editor + Beta-er: ToruD

Trên lâm triều, Hình Thần Mục tuyên bố sẽ cùng Thương Xuyên quốc hòa thân, hỏi: “Về phần chọn người, trước mắt trong cung không có công chúa thích hợp để gả đi, không biết trong nhà các ái khanh có ai thích hợp không.”

Lấy con của trọng thân làm người hòa thân vốn là chuyện thường, chỉ là mọi người đều rõ, trước mắt mặc dù hai nước tạm thời ngưng chiến nhưng không thể cam đoan sau này sẽ thế nào. Một khi hai nước khai chiến, người được đưa đi hòa thân chắc chắn sẽ là người đầu tiên gặp họa, lại có ai chịu cho khuê nữ nhà mình đi đến dị quốc tha hương chứ, bất cứ lúc nào cũng có thể là họa sát thân.

Hình Thần Tu đợi một hồi lâu, xác định không có ai đứng ra, y mới nghiêng người tiến tới giữa cung điện: “Thánh thượng, vi thần có một sư muội, là con gái của cựu Thái y viện Chính sử Hoa Tân. Nàng là người tri thư đạt lễ (học rộng và cư xử đúng lễ nghi)huệ chất lan tâm (người mang khí chất của hoa huệ, tâm của hoa lan, thường là những người cao quý, thanh khiết). Hiện giờ vừa lúc tới tuổi gả đi, không biết có phân ưu (giúp đỡ, chia sẻ) cho Thánh thượng không.”

Vốn Chu Kì Hựu đang đứng khoanh tay, nghe thế thoáng cái ngẩng đầu nhìn về phía Hình Thần Tu. Hắn biết ngoại trừ đại ca Hoa Bạch Vi còn có một vị sư huynh luôn yêu thương cưng chiều nàng, nhưng hắn vạn lần không ngờ tới vị sư huynh đó thế mà lại chính là Phụ chính vương đương triều Hình Thần Tu.

Người Hình Thần Tu đề xuất tất nhiên Hình Thần Mục sẽ yên tâm. Huống chi hôm qua Hình Thần Tu cũng nói qua, sư huynh mình có quan hệ với Hoàng đế Thương Xuyên. Hách Liên Thuần Phong để tâm nhất là Hoa Bạch Tô. Hôm nay thấy Hình Thần Tu đề nghị để Hoa Bạch Vi đi hòa thân, Hình Thần Mục đoán ra hẳn là bọn họ đã thương lượng qua đối sách. Cứ thế là tốt nhất, có thể cho Hách Liên Thuần Phong một ân huệ, cũng không nên liên lụy người khác.

Vì thế Hình Thần Mục không để ai có cơ hội phản đối, cứ vậy định ra người đi hòa thân.

Hiện giờ trên dưới triều đình đều biết Thái hậu vô cùng yêu thương Hình Thần Tu, để Thái hậu nhận sư muội y làm nghĩa nữ (con gái nuôi) cũng coi như hợp tình hợp lý. Hình Thần Tu lệnh cho Lễ bộ đi chuẩn bị lễ sắc phong, phải xong lễ sắc phong trước khi sứ thần Thương Xuyên tới.

Còn với việc hộ tống người xuất giá đã được định từ trước, Bộ binh Thượng thư đề cử Vệ Diễn. Hình Thần Mục chấp nhận lời đề nghị này.

Chu Kì Hữu tinh thần hoảng loạn, vừa tuyên bố chấm dứt lâm triều thì hắn đã chạy ra đến cửa cung, ngăn Hình Thần Tu đang chuẩn bị lên xe ngựa lại.

“Vương gia, xin dừng bước!” Chu Kì Hữu quỳ gối trước xe ngựa, chặn đường đi của Hình Thần Tu.

Hình Thần Tu lạnh lùng cúi đầu nhìn hắn một cái: “Chu đại nhân làm cái gì vậy?”

Đầu óc Chu Kì Hữu trống rỗng, không biết phải mất bao lâu mới có thể cất giọng khàn khàn: “Hạ quan biết Vương gia cực kì yêu thương cưng chiều sư muội này, nhưng đường xá đi hòa thân xa xôi lại gian nguy vạn phần, sao Vương gia có thể cam lòng để Tiểu Vi đi chịu khổ được.”

“Chu đại nhân có lập trường gì để nói với bổn vương những lời này?” Hình Thần Tu thấy khóe mắt Chu Kì Hữu đỏ hoe, chỉ cảm thấy buồn cười. Lúc trước thì cự tuyệt Hoa Bạch Vi, hiện giờ thấy nàng phải gả sang Thương Xuyên quốc mới biết hối hận sao?

“Trong nhà hạ quan không có trưởng bối, vốn định hôm nay muốn xin Thánh thượng nghỉ, tự mình tới Kì Linh cầu hôn…”

“Thật à? Nhưng cả nhà sư phụ đã tới Loan thành này mấy tháng trước rồi, đang ở Quý phủ của bổn vương. Ngay cả chuyện này ngươi cũng không biết thì có thể thấy vốn chẳng để tâm gì đến Tiểu Vi, cần gì phải miễn cưỡng.” Hình Thần Tu dừng một chút, lại nói, “Trên đời này không có thuốc hối hận, ta nghĩ trong lòng Chu đại nhân cũng nên hiểu. Nếu Tiểu Vi không tự nguyện đi hòa thân, sao bổn vương lại có thể mở lời được. Người khiến nàng quyết định gả đi Thương Xuyên quốc không phải ai khác, mà chính là ngươi.”

Hình Thần Tu nói xong cũng không cho Chu Kì Hữu thêm cái liếc mắt nào, phất tay áo đi qua hắn lên xe ngựa, cứ thế rời đi.

Chu Kì Hữu lại quỳ một lúc lâu mới đứng dậy dưới sự hỗ trợ của gia đinh trong nhà. Hắn không hồi phủ ngay mà xoay người đi vào lại, đi cầu kiến Hình Thần Mục.

Đối với việc người trong lòng của Chu Kì Hữu là Hoa Bạch Vi, Hình Thần Mục cũng không ngờ tới. Nhưng hắn đã quyết định chuyện này lúc lâm triều rồi, hiện giờ cũng không có người nào khác tốt hơn, không thể thu hồi mệnh lệnh đã ban.

Hắn không thể giải thích nội tình với Chu Kì Hữu, dù sao đây cũng là chuyện riêng của huynh muội Hoa Bạch Vi. Hắn chỉ có thể an ủi Chu Kì Hữu mấy câu rồi đuổi người đi.

Chu Kì Hữu tâm loạn như ma, cũng không định rời đi, cứ thế quỳ ngoài Hiên Minh điện hết một ngày. Mãi cho tới khi Hình Thần Mục đã dùng xong vãn thiện (bữa tối), tính cùng Trác Ảnh hồi Thừa Ương điện nghỉ ngơi thì thấy hắn vẫn quỳ gối ở ngoài, lúc này mới có hơi bất đắc dĩ tiến tới nói: “Trẫm phái ngươi theo đoàn hộ tống xuất giá tới Thương Xuyên. Chỉ là sau đó thế nào thì không phải chuyện trẫm có thể nắm trong tay.”

Hộ tống xuất giá… Đây là đang muốn để hắn tận mắt nhìn Hoa Bạch Vi xuất giá sao? Trong lòng Chu Kì Hữu khó chịu nhưng lại nghĩ đến việc nếu đi theo hộ tống xuất giá thì ít nhất dọc đường có thể gặp Hoa Bạch Vi thêm vài lần nữa, hắn lập tức cúi đầu tạ ân.

Lần này Hình Thần Mục không cho hắn bất kì cơ hội nào nữa, gọi vài tên ảnh vệ tới trực tiếp áp giải hắn hồi phủ.

Sau đó, Chu Kì Hữu lại đứng chờ bên ngoài phủ Phụ chính vương mấy ngày, muốn một lần gặp mặt Hoa Bạch Vi. Nhưng có Hình Thần Tu ở đây sao có thể để hắn như ý nguyện được.

Ngày hôm đó hắn vẫn như thường lệ đứng chờ ngoài Vương phủ, vẫn chưa thấy được Hoa Bạch Vi nhưng có thể vừa lúc gặp được Hoa Bạch Tô xuất môn xử lý việc.

Vị này là huynh trưởng của Hoa Bạch Vi. Khi còn ở chân núi Kì Linh, Chu Kì Hữu đã có duyên gặp qua vài lần. Vốn định cầu y hỗ trợ mình gặp Hoa Bạch Vi nhưng khi Hoa Bạch Tô nhìn thấy hắn thì tựa như còn kích động hơn cả Hình Thần Tu nữa, không nói hai lời đã bắt đầu đánh hắn.

Chu Kì Hữu theo bản năng chặn lại mấy chiêu nhưng sau đó lại đứng yên để quyền cước của đối phương nện lên người mình.

Cũng may Hoa Bạch Tô vẫn còn nhớ hắn là mệnh quan triều đình, không đánh vào mặt cũng không hạ thủ quá tàn nhẫn, sau mấy chiêu mới nói: “Ngươi còn có mặt mũi tới gặp Tiểu Vi à, cút!”

Chuyện đưa Hoa Bạch Vi đi hòa thân, cho dù là Hình Thần Tu hay là Hoa Bạch Vi cũng đều không nói với Hoa Bạch Tô tiếng nào. Mãi cho tới khi thánh chỉ hạ, Hoa Bạch Tô mới biết chuyện, khi đó đã không kịp ngăn cản nữa rồi.

Hoàng đế Thương Xuyên đột ngột băng hà, Đại hoàng tử lại chết trên sa trường, thoắt cái Hách Liên Thuần Phong đăng cơ, tất nhiên không thể lập tức thu phục lòng người, có thể nói nội loạn cực kì căng thẳng.

Lúc này trước mặt hay sau lưng Hách Liên Thuần Phong đều có địch, một khi quan hệ của hắn với Hoa Bạch Tô bị bại lộ, những kẻ đứng ở phe đối lập hắn nhất định sẽ nắm lấy cơ hội này kích động dân chúng, thúc đẩy phản loạn. Còn những đại thần vốn luôn ủng hộ hắn sẽ vì chuyện này mà mất lòng tin với hắn, thậm chí còn có thể diệt trừ hắn để ổn định nhân tâm.

Hoa Bạch Tô hiểu Hách Liên Thuần Phong bất đắc dĩ lắm mới phải rời xa mình, hòa thân là lựa chọn tốt nhất với thế cục hiện giờ cho nên y vẫn chưa ngăn cản. Dù sao theo y thấy, phải sống sót trước thì hai người mới có tương lai. Còn hơn để Hách Liên Thuần Phong vì y mà mất mạng, để đối phương thú người khác cũng không phải chuyện khó chấp nhận.

Nhưng điều này cũng không đại biểu cho việc y nguyện ý để muội muội ruột của mình bị cuốn vào trận phân tranh này, hủy hoại cả đời của nàng. Thế nên đối với tên đầu sỏ đã gây ra mọi chuyện tất nhiên y không thể hòa nhã được nữa.

Chu Kì Hữu liên tiếp vấp phải trắc trở, cũng không còn cách nào khác, chỉ có thể tạm thời từ bỏ.



Sứ thần mà Hách Liên Thuần Phong phái đến Nhiễm Dĩnh là thân tín của hắn. Trước mắt, tình thế ở Thương Xuyên quốc quá mức cấp bách, sứ thần không dám trì hoãn lâu, nhanh chóng quyết định chi tiết chuyện hòa thân với Hình Thần Mục.

Lúc Chu Kì Hữu lại được thấy Hoa Bạch Vi là lúc nàng đã được phong làm Thường Nhạc công chúa.

Trước khi đoàn hòa thân rời Loan thành một ngày, Hình Thần Mục tổ chức tiệc trong cung, mở tiệc chiêu đãi sứ thần Thương Xuyên và các trọng thần trong triều cùng tiễn Thường Nhạc công chúa.

Hoa Bạch Vi đi sau Hình Thần Mục nhập điện. Nàng mặc một chiếc váy dài màu lam, trên eo thắt một mảnh vải trắng để lộ dáng người duyên dáng, trên vai choàng một tấm vải voan màu trắng sữa khiến cho bờ vai mảnh khảnh như ẩn như hiện dưới lớp voan mỏng.

Hôm nay nàng trang điểm xinh đẹp, hoàn toàn không giống với dáng vẻ tươi đẹp khi nàng không dùng son phấn. Đẹp tới mức khiến người ta phải lóa mắt nhưng trái tim Chu Kì Hữu lại đau nhói.

Hoa Bạch Vi đã gầy đi rất nhiều, nụ cười rạng rỡ luôn hiện diện trên môi nàng lúc này chẳng thấy bóng dáng đâu. Nàng chỉ hơi cong khóe môi, có vẻ lễ phép mà đoan trang.

Nàng và Trác Ảnh ngồi hai bên trái phải của Hình Thần Mục. Tiệc đã qua một lúc, một giọt nước Chu Kì Hữu cũng chưa uống, lực chú ý của hắn luôn dán chặt trên người Hoa Bạch Vi. Mà Hoa Bạch Vi chỉ nhàn nhạt đảo mắt nhìn lướt qua hắn, sau đó cũng không nhìn hắn cái nào nữa.

Sáng sớm hôm sau, đoàn hòa thân đã chầm chậm xuất phát từ hoàng cung, người dẫn đoàn là Tướng quân Quan vệ quân Vệ Diễn. Hình Thần Tu là Phụ chính vương, thay Hình Thần Mục tiễn đoàn người cách Loan thành 10 dặm, thể hiện thái độ coi trọng lần hòa thân này.

Còn Hình Thần Mục ở lại trong cung đứng ngồi không yên, Trác Ảnh thấy thế tiến tới khuyên nhủ: “Chuyện đã tới nước này rồi, Mục nhi đừng lo lắng.”

“Sao lại không lo chứ. Cho tới giờ ta cũng không biết rốt cục là đang giúp Vương huynh hay đang hại y nữa. Ngươi nói xem, lỡ như… Vệ Diễn trở về ta làm sao ăn nói với hắn?”

Trác Ảnh ngồi xổm xuống bên cạnh Hình Thần Mục, tựa đầu gối lên đùi hắn: “Vương huynh sẽ không sao đâu.”

“Chuyến đi này của Vệ Diễn cũng cực kì nguy hiểm, chỉ hi vọng nội loạn Thương Xuyên đừng liên lụy đến nhân tài Nhiễm Dĩnh phái tới.” Hình Thần Mục nhớ tới Hình Thần Tu đã có thai mấy tháng nhưng lại gầy tới mức cứ như không mang thai vậy, ngoại trừ lo lắng cũng chẳng thể làm gì thêm cho y nữa, một lát sau lại nói, “Còn Hoa Bạch Vi kia nữa, mới mấy ngày ở chung ngắn ngủi, ta thấy nàng là một cô nương cá tính thẳng thắn. Mong sau chuyện này bọn họ có thể giải quyết vấn đề để Chu Kì Hữu có thể thành thân với người mình yêu.”

Trác Ảnh lại khuyên mấy câu nữa. Hình Thần Mục như nhớ tới gì đó, đột nhiên hỏi: “A Ảnh, ngươi nói thử xem, con nối dõi thực sự quan trọng với Vương huynh vậy sao? Đáng giá tới mức y phải mạo hiểm tính mạng của mình. Cho dù có thể bình an sinh hạ hài tử, chẳng lẽ khi Vệ Diễn trở về lại không cảm thấy tức giận sao? Nếu đổi thành ta, e là ta sẽ không thể chấp nhận cách làm của Vương huynh.”

“Vương huynh có quyết định của mình. Về phía Tướng quân Vệ Diễn, sau này nhất định hắn có thể hiểu được…” Trác Ảnh không dám nói hắn biết mình cũng từng có ý định uống dược. Tất nhiên y hiểu được nguyên nhân Hình Thần Tu làm thế, chẳng sợ quá trình quá gian khổ, chỉ cần hài tử có thể bình an chào đời thì y đoán Hình Thần Tu sẽ chẳng cảm thấy hối hận khi bản thân làm vậy.



Sau khi Vệ Diễn rời khỏi Loan thành, cứ cách mười lăm ngày sẽ phái người hồi cung bẩm báo hành tung. Mọi chuyện rất thuận lợi, mặc dù Thương Xuyên đúng là có nội loạn nhưng có vì có binh mã Nhiễm Dĩnh tương trợ nên chiến loạn đã nhanh chóng được bình ổn.

Hách Liên Thuần Phong thông cáo với bên ngoài rằng trong khi nội loạn diễn ra, Thường Nhạc công chúa đã bị trọng thương. Thái y của Thương Xuyên cũng bất lực, chỉ có thể tạm thời giữ lại tính mạng của nàng. Chuyện xảy ra quá khẩn cấp, Vệ Diễn vốn là đặc sứ của Nhiễm Dĩnh đưa người xuất giá quyết định mang Thường Nhạc công chúa đang trọng thương hồi Nhiễm Dĩnh.

Mà hắn vốn là Hoàng đế Thương Xuyên, cảm thấy vô cùng hổ thẹn. Vì để cả hai nước có thể tiếp tục hòa thuận ở chung, lại biết được ở Nhiễm Dĩnh có phong tục nam tử cũng có thể trở thành thê tử thì lập tức hạ lệnh thú Huynh trưởng của Hoa Bạch Vi là Hoa Bạch Tô làm Hậu. Điều này cho thấy quyết tâm chiêu cáo thiên hạ, Thương Xuyên và Nhiễm Dĩnh sẽ không khai chiến nữa.

Lúc tin tức truyền tới Nhiễm Dĩnh, Hình Thần Tu đã hoài thai hơn 8 tháng. Hình Thần Mục lấy cớ y bệnh nặng mà để y có thể an tâm ở nhà dưỡng thai, trong triều cũng không ai biết được tình hình thực sự của y.

Ngày hôm đó, biết tin đám người Vệ Diễn đang trên đường trở về, Hình Thần Mục lập tức dẫn Trác Ảnh tự mình tới phủ Tướng quân vấn an Hình Thần Tu.

Sau khi Vệ Diễn rời khỏi Loan thành, mặc dù Hình Thần Tu thường xuyên nhớ đối phương nhưng tâm lý cũng đã thả lỏng hơn trước nhiều. Hơn nữa có Hoa Tân giúp y điều dưỡng, lại có một đám hạ nhân lo lắng hầu hạ nên thân thể y đẫy đà hơn trước nhiều, bụng đã lộ rất rõ.

Thấy tầm mắt Hình Thần Mục dừng lại trên phần bụng đang hở ra của mình, Hình Thần Tu hỏi: “Thánh thượng có muốn tới sờ cháu ruột của ngươi không?”

Hiếm khi Hình Thần Mục cảm thấy hơi căng thẳng: “Có thể chứ?”

“Đương nhiên có thể. Trác đại nhân cũng tới đây đi?” Hình Thần Tu có thể nhìn ra vẻ hâm mộ không thể giấu được trong mắt Trác Ảnh, lại bổ sung nói.

Hai người cách một lớp y phục dán bàn tay lên bụng Hình Thần Tu, bảo bảo bên trong dường như có thể cảm nhận có người đụng vào nên vui vẻ đá đá chân đáp lại.

Trác Ảnh cảm thấy vô cùng ngạc nhiên, trong lòng lại khát vọng muốn có một hài tử cho chính mình.

Hình Thần Tu thấy thế đuổi Hình Thần Mục ra một lát, hỏi: “Còn chưa thuyết phục được Mục nhi sao?”

“Hắn sẽ ng đồng ý.” Trác Ảnh khẽ lắc đầu, cụp mắt che giấu đi sự mất mác.

Từ sau khi Hình Thần Tu có hài tử, cả người trông có vẻ dịu dàng hơn nhiều, nghe thế lại khuyên nhủ: “Đừng nản chí. Đợi sau khi ta bình an sinh hạ hài tử, có lẽ Mục nhi sẽ thay đổi tâm ý thôi.”

Trác Ảnh cắn cắn môi, một lát sau lại nhẹ giọng hỏi: “Vương huynh, thực sự không thể đưa dược cho ta sao? Nếu như.. Nếu như Mục nhi vẫn không đồng ý ——”

“Trác Ảnh.” Hình Thần Tu ngắt lời y, cười khổ, “Ta có thể đồng ý sẽ nỗ lực giúp ngươi thuyết phục Mục nhi. Nhưng người ngàn vạn lần đừng học ta làm chuyện điên rồ. Ta có thể để Mục nhi hỗ trợ đẩy A Diễn đi. Vậy còn ngươi, chẳng lẽ sau khi hoài thai thì trốn ra ngoài một mình sinh hạ hài tử rồi trở về à? Cho dù hiện giờ trước mắt ta sắp sinh, ta vẫn không biết nên đối mặt với A Diễn thế nào khi hắn trở về. Việc này không đơn giản như ngươi nghĩ đâu.”

“Ừm, ta hiểu…” Trác Ảnh có hơi chán nản đáp lời.

Hình Thần Mục nhanh chóng trở về. Hai người không ở lại trong phủ lâu lắm, quan tâm hỏi han thân thể Hình Thần Tu, sau khi xác định y không vướng mắc gì thì lập tức hồi cung.

Hoàn chương 72.

✤ Đôi lời của editor: Lúc edit tới chương này, tôi kiểu: xung quanh tôi là gay êi:vvv. Các cô đoán xem CP Hữu x Vi có về với nhau hong nhennnn. Mà với cái nư của bà tác giả thì tôi nghĩ các cô sẽ đoán ra dễ dàng thuiiii.

Với cả hôm nay tới đây thôi nhé mọi người, chắc mai tôi sẽ cố update nốt 3 chương còn lại. Còn ngoại truyện thì, ờmmmm, chắc mỗi ngày 1 chương nhé?