Chap 38 -
Một năm sáu tháng sau...
Nó ngồi ở cạnh cái bàn đặt trong vườn trong căn nhà ấm áp của nó ở Mỹ. Nhâm nhi tách trà. Chợt Jun từ trong nhà bước ra. Kéo cái ghế ngồi xuống cạnh nó...
- Nghĩ gì mà đăm chiêu vậy?
Nó hơi giật mình khi thấy Jun ngồi cạnh lúc nào không biết. Nó đang bận suy nghĩ. Nó nhìn Jun mĩm cười. Miệng khẽ giật giật như chuẩn bị nói ra điều gì đó...
*Sau cái đêm tàn khóc đó. Jun và Bi được đưa vào bệnh viện.
Jun bị mất máu khá nhiều nên phải truyền máu. Nó cũng hiến máu của nó vì bệnh viện không đủ loại máu đó. Jun đã nằm mê man suốt hai ngày mới tỉnh lại. Vì một phần cây đập vào đầu nên anh hôn mê. Và phải mất hơn tuần lễ anh mới có thể xuất viện vì nó không cho.
Sau đó không lâu nó bị ba mẹ bắt về Mỹ vì phát hiện nó gặp nhiều chuyện ở Việt Nam. Nó trở về Mỹ và chỉ đợi ba mẹ nó giải quyết nó thật đẹp. Nhưng may cho số nó, nó đã không có dịp "thưởng thức" những hình phạt của ba mẹ nó vì có sự góp mặt của Jun trong chuyến về Mỹ của nó. Khỏi nói thì cũng biết ba mẹ nó mừng đến mức nào. Đứa con những tưởng đã mất từ lâu nay được gặp lại. Còn trở thành một bác sĩ giỏi nữa. Và công lao của nó cũng không nhỏ trong chuyến về Việt Nam tìm gặp lại anh nó. Vì thế nó không bị phạt. Lúc nó trở về Mỹ, ai cũng buồn. Nhất là Ken. Nhưng cậu không tỏ vẻ buồn trước mặt nó. Cậu luôn cố tỏ ra tự nhiên nhất dù nó biết cậu đang rất buồn. Cậu hứa nhất định sẽ sang thăm nó trong một ngày gần nhất. Nó cười và nghéo tay với cậu.
Sun và Min đã chính thức bắt đầu quen nhau. Tuy Sun cũng phải trở về Mỹ nhưng cả hai vẫn đi du lịch thường xuyên. Ngay lúc này đây, cả hai đang vi vu ở Nhật Bản ngắm hoa anh đào. Ôi! Sao mà sung sướng quá không biết! Cả hai vừa gửi mail cho nó đây này. Cả đống hình chụp chung "tình củm" khiến nó ghen tị. Nhưng cũng may là có cả hình chụp quà cho nó nên nó tạm thời bỏ qua.
Còn về Bi và Jimmy. Tụi nó đã quyết định bỏ qua hết mọi chuyện để Jimmy có thể chăm sóc cho Bi. Mẹ Bi bệnh tim rất nặng và vào lúc "thập tử nhất sinh" Jimmy đã ra tay cứu giúp. Vì thế Bi phải phục tùng mọi chuyện mà Jimmy bảo với lí do Jimmy sẽ lo tiền chữa bệnh ẹ cậu. Thật ra Bi không phải người xấu, cậu không muốn hại ai. Nhưng đứng nhìn mẹ mình ra đi cậu không làm được...! Từ sau vụ tai nạn, Bi dù tỉnh lại sau ba tháng nằm hôn mê trên giường bệnh nhưng đã mất hết kí ức. Cậu không nhớ gì cả! Nhưng Jimmy đã không bỏ cậu. Jimmy đã ở bên cạnh chăm sóc cậu. Dành cả trái tim của mình cho cậu. Và đến tận bây giờ, Jimmy vẫn bên cạnh Bi từng giây, từng phút. Và Jimmy đã nhờ bác sĩ một lần nữa chỉnh lại khuôn mặt của Bi, khuôn mặt vốn có của cậu. Bi chấp nhận ngay khi Jimmy đưa ra vì có lẽ lòng tin của cậu đã đặt hết vào Jimmy rồi. Đó cũng là một trong những lí do tụi nó quyết định không tố cáo mọi chuyện mà Jimmy đã làm.*
Nhưng không phải chỉ nhớ đến chuyện xưa mà khiến nó phải suy nghĩ đến độ quên cả mọi thứ xung quanh như vậy. Chuyện là khi nó trở về Mỹ, nó và Ken đã thỏa thuận mỗi tuần sẽ gửi mail cho nhau vào ngày thứ bảy. Nhưng đã ba tuần rồi không thấy Ken đâu cả. Mở hộp mail lên chỉ đợi có cái tin của Ken mà ba tuần rồi chẳng thấy gì. Nó cảm thấy hụt hẫng buồn. Cả điện thoại cũng gọi không được. Thật đúng là cậu chỉ luôn làm nó phải lo lắng thôi.
Jun nhìn nó đăm chiêu thì phì cười khiến nó cảm thấy hơi bực mình. Jun đứng dậy xoa đầu nó rồi để lại một câu...
- Em sẽ có bất ngờ lớn đấy!
Nó cứ nghĩ đó là lời đùa của Jun nên cũng không để ý lắm. Nó thấy buồn quá! Nó nhớ Ken quá đi! Tự dưng đang yên lành lại biến đâu mất khiến nó khó chịu trong lòng. Nó mở cái màn hình laptop lên. Lướt qua lướt lại mấy cái web. Chán nó lại tắt. Nhìn vào cái đồng hồ trên màn hình. Tám giờ sáng. Cái giờ mà nó vẫn thường vào check mail. Và hôm nay là thứ bảy. Nó kéo con chuột click vào trang web. Bật mail lên. Một tin mới. Nó mừng rỡ click vào... "From Ken".
Sau gần chục giây lướt hết cái mail nó đứng bật dậy. Tay cầm cái điện thoại như một điểm tựa để chắc rằng mình sẽ không ngã. Nó chạy nhanh ra cổng.
Điện thoại trên tay nó rớt xuống nền cỏ xanh biếc dưới ánh nắng tươi sáng của buổi sớm mai. Đôi mắt nó mở to hết cỡ. Nó đứng như bị hóa đá.
Tiến lại gần một chút, một chút rồi một chút nữa. Đến khi cả hai chỉ còn một khoảng cách nhỏ bé. Nở một nụ cười thật tươi trên môi. Dang rộng vòng tay ôm chặt nó vào lòng...
Nó cũng đưa bàn tay lên mà ôm chặt con người mà nó yêu thương. Con người khiến tim nó lỗi nhịp. Con người khiến nó đau khổ, hạnh phúc. Khiến nó phải lo lắng. Khiến nó hi sinh tất cả để bảo vệ...
Nhẹ tách nhau ra. Ken dịu dàng nói từng chữ một như sợ nó không nghe rõ...
- Tuy tớ không nhớ những chuyện xảy ra lúc còn nhỏ. Nhưng bây giờ tớ sẽ thay Hoàng Anh thực hiện lời hứa lúc nhỏ. Có được không?
Hai đôi mắt chạm nhau. Hai ánh nhìn hạnh phúc hòa quyện vào từng cái chớp mắt. Nó khẽ gật đầu. Rồi cả hai lại ôm chặt nhau mà mĩm cười hạnh phúc...
Dưới ánh nắng ban mai rực rỡ dường như đốt cháy cả không gian trong lành của buổi sớm. Tình yêu đang rạo rực trong lòng hai con người hạnh phúc đang tận hưởng từng giây, từng phút được gặp nhau, ngắm nhìn nhau và ôm chặt lấy nhau!
END.
____________________________________