Vết Sẹo Cánh Thiên Thần

Chương 17




Mưa lạnh cả ngày thứ bảy, và tôi ngồi bên cửa sổ ngắm nhìn mưa tuôn tạo thành những vũng nước lớn dần trên bãi cỏ trước nhà. Tôi đặt cuốn Hamlet đã quăn mép trên lòng, bút gài sau tai, và một tách socola nóng đã uống hết cạn đặt dưới chân. Tờ giấy ghi những câu hỏi cho bài đọc hiểu vẫn để trắng như khi cô Lemon phát nó hai ngày trước. Luôn là một điều tồi tệ.

Mẹ tôi đã đến lớp yoga gần nửa tiếng trước, và dù tôi đã tập dượt vài cách khác nhau để thông báo về cuộc hẹn hò với Patch cho bà, cuối cùng tôi vẫn để bà ra khỏi cửa mà chưa thốt được một lời. Tôi tự nhủ điều đó cũng chẳng có gì là to tát cả, tôi đã mười bảy tuổi và có thể quyết định khi nào và tại sao mình ra khỏi nhà. Nhưng… thực sự tôi nên bảo mẹ là mình sắp đi chơi. Đúng. Giờ thì tôi sẽ phải mang mặc cảm tội lỗi suốt cả tối.

Khi chiếc đồng hồ quả lắc ở hành lang điểm chuông bốn rưỡi, tôi vui vẻ quẳng sách sang một bên và lên phòng ngủ. Tôi đã dành cả ngày cho bài tập cùng việc nhà, và điều đó đã ngăn tôi không nghĩ đến buổi hẹn tối nay. Nhưng giờ đây khi sắp đến phút chót, tâm trạng hồi hộp đã lấn át tất cả. Dù tôi có muốn nghĩ đến nó hay không, Patch và tôi vẫn còn có việc chưa hoàn thành. Nụ hôn lần trước của chúng tôi đã bị gián đoạn. Sớm hay muộn, nó cũng cần được giải quyết. Tôi chắc chắn rằng mình muốn nó, tôi chỉ không chắc mình có sẵn sàng cho nó tối nay hay không. Nhưng, thật không may, lời cảnh báo của Vee cứ đột ngột hiện ra như một tia sáng sâu thẳm trong tâm trí tôi. Hãy tránh xa Patch.

Tôi đến trước chiếc gương ở tủ và kiểm tra lại. Tôi trang điểm rất nhẹ, chỉ chuốt một chút mascara. Tóc quá bù xù như cây cỏ lăn, nhưng chuyện đó có gì là mới đâu? Môi có thể dùng chút son bóng. Tôi liếm môi, tạo cho nó một vẻ ướt át. Hành động này khiến tôi nghĩ nhiều hơn đến nụ hôn suýt thành của tôi với Patch, và mặt tôi vô tình nóng bừng lên. Một nụ hôn suýt thành còn có thể làm được như vậy, thì một nụ hôn thực sự sẽ làm được những gì nhỉ? Bóng tôi trong gương khẽ mỉm cười.

“Chẳng có gì to tát cả,” tôi tự nhủ khi thử hoa tai. Đôi đầu tiên lớn, hình vòng, và có màu ngọc lam… quá phô trương. Tôi gạt chúng sang một bên và thử một đôi gắn đá mắt mèo có hình giọt lệ. Khá hơn. Không biết tối nay Patch có dự định gì nhỉ? Ăn tối? Hay là xem phim? “Rất giống một buổi học nhóm môn Sinh,” tôi thờ ơ nói với bóng mình trong gương. “Mỗi tội… không có môn Sinh và chuyện học hành.”

Tôi mặc quần jean ống bó, đi đôi giày búp bê, quấn một cái khăn lụa xanh quanh eo rồi kéo lên thân mình và thắt nút sau cổ tạo thành một cái áo yếm. Tôi vuốt vuốt tóc, bỗng có tiếng gõ cửa.

“Mình đến đây!” Tôi nói vọng xuống từ trên cầu thang.

Tôi ngắm lại mình lần cuối trong tấm gương ở hành lang, rồi mở cửa trước và thấy hai người đàn ông khoác áo choàng đang đứng trên hiên.

“Nora Grey,” thám tử Basso nói, giơ huy hiệu cảnh sát lên. “Chúng ta lại gặp nhau.”

Tôi mất một lúc mới nói được. “Các chú đang làm gì ờ đây?”

Ông ta hất đầu sang bên. “Cháu nhớ đồng nghiệp của tôi không, thám tử Holstijic ấy? Cháu có phiền nếu chúng tôi vào nhà và hỏi cháu vài câu không?” Không có vẻ gì là ông ta đang xin phép. Nó nghe như một lời đe dọa.

“Sao thế ạ?” Tôi hỏi, nhìn cả hai người họ.

“Mẹ cháu có nhà không?” Thám tử Basso hỏi.

“Mẹ cháu đang đi tập yoga. Sao thế? Có chuyện gì ạ?”

Họ chùi chân và bước vào trong.

“Cháu có thể nói cho chúng tôi biết chuyện gì đã xảy ra giữa cháu và Marcie Millar ở thư viện vào chiều thứ tư không?” Thám tử Holstijic hỏi rồi ngồi phịch xuống ghế sofa. Thám tử Basso vẫn đứng, chăm chú nhìn những bức ảnh gia đình tôi trên mặt lò sưởi.

Mất một lúc tôi mới nghe ra những gì ông ta nói. Thư viện. Tối thứ tư. Marcie Millar.

“Marcie có sao không ạ?” Tôi hỏi, chẳng giấu gì việc mình không dành một chỗ ấm áp, trìu mến nào trong tim cho Marcie. Nhưng thế không có nghĩa là tôi mong nó gặp rắc rối, hay tệ hơn, gặp nguy hiểm. Tôi đặc biệt không muốn nó gặp rắc rối nếu điều đó rõ ràng có liên quan đến tôi.

Thám tử Basso chống tay vào hông. “Sao cháu lại nghĩ là cô ấy không ổn?”

“Cháu chẳng làm gì Marcie cả.”

“Hai người đã cãi cọ về chuyện gì?” Thám tử Holstijic hỏi. “Nhân viên bảo vệ thư viện kể lại rằng mọi chuyện đang lên đến cao trào.”

“Không phải thế đâu ạ.”

“Thế thì như thế nào?”

“Chúng cháu chỉ gọi nhau bằng vài cái tên,” tôi nói, hy vọng cuộc nói chuyện có thể kết thúc ở đó.

“Những cái tên như thế nào?”

“Những cái tên ngớ ngẩn,” tôi nói khi nghĩ lại.

“Tôi sẽ cần nghe những cái tên đó, Nora.”

“Cháu chửi nó là con lợn biếng ăn.” Má tôi nóng bừng và giọng tôi lí nhí. Nếu tình huống này không quá nghiêm trọng, tôi đã mong rằng mình sẽ nghĩ ra thứ gì đó độc địa và chua cay hơn. Và thứ gì đó có ý nghĩa hơn một chút.

Hai viên thám tử nhìn nhau.

“Cháu có đe dọa cô ấy không?” Thám tử Holstijic hỏi.

“Không ạ.”

“Sau khi rời thư viện thì cháu đi đâu?”

“Cháu về nhà.”

“Cháu có đi theo Marcie không?”

“Không. Cháu đã nói là cháu đi về nhà. Các chú sẽ kể cho cháu chuyện gì đã xảy ra với Marcie chứ ạ?”

“Có ai làm chứng cho việc đó không?” Thám tử Basso hỏi.

“Bạn cùng lớp Sinh học của cháu. Cậu ấy đã thấy cháu ở thư viện và bảo đưa cháu về nhà.”

Tôi tựa vai vào cánh cửa phòng kiểu Pháp, và thám tử Basso tiến đến đứng ở cánh cửa bên kia. “Hãy kể chúng tôi nghe về người bạn ở lớp Sinh học này đã.”

“Câu hỏi này là thế nào ạ?”

Ông ta xòe tay ra. “Nó chỉ là một câu hỏi đơn giản. Nhưng nếu cháu muốn tôi hỏi chi tiết hơn, tôi sẽ làm thế. Khi còn học trung học, tôi chỉ đề nghị đưa những cô gái mà tôi thích về nhà. Hãy tiến thêm một bước nhé. Mối quan hệ của cháu với người bạn này… bên ngoài lớp học là thế nào?”

“Chú đùa đấy à?”

Khóe miệng thám tử Basso nhếch lên. “Đó là điều tôi nghĩ. Cháu có nhờ bạn trai đánh Marcie Millar không?”

“Marcie bị đánh?”

Ông ta bước khỏi ngưỡng cửa và đến đứng đối diện với tôi, đôi mắt sắc nhìn xoáy vào tôi. “Có phải cháu muốn Marcie biết điều gì sẽ xảy ra khi những cô gái như cô ấy không chịu im miệng lại? Có phải cháu nghĩ cô ấy đáng bị ăn đòn một chút? Tôi biết những cô gái như Marcie hồi tôi còn đi học. Họ tự chuốc lấy điều này, đúng không? Marcie có đáng chuốc lấy điều này không, Nora? Có người đánh cô ấy rất nặng vào tối thứ tư, và tôi nghĩ cháu biết nhiều hơn những gì cháu đang nói.”

Tôi đang cố gắng chặn lại những ý nghĩ trong đầu, sợ rằng chúng có thể bằng cách này hay cách khác hiện lên trên mặt tôi. Đúng buổi tối tôi phàn nàn với Patch về Marcie thì nó đã bị đánh. Có thể đây chỉ là trùng hợp, nhưng cũng có thể… không.

“Chúng tôi cần nói chuyện với bạn trai cháu,” thám tử Holstijic nói.

“Đó không phải là bạn trai cháu. Cậu ấy chỉ là bạn cùng lớp Sinh học thôi.”

“Bây giờ cậu ta đang đến đây?”

Tôi biết mình nên trung thực. Nhưng khi ngẫm nghĩ kỹ hơn, tôi không thể tin nổi là Patch lại đánh Marcie. Marcie không phải là người tử tế và nó có không ít kẻ thù. Vài người trong số đó có thể dữ tợn, nhưng không phải là Patch. Đánh nhau vô cớ không phải kiểu của cậu ta. “Không,” tôi nói.

Thám tử Basso cười nhạt. “Ăn diện như thế kia để ở nhà vào tối thứ bảy à?”

“Đại loại thế ạ,” tôi nói với giọng lạnh nhạt nhất.

Thám tử Holstijic lôi từ trong túi áo khoác ra một cuốn sổ nhỏ, mở ra và bấm bút bi. “Chúng tôi cần biết tên và số điện thoại của cậu ta.”

Mười phút sau khi hai ông thám tử bỏ đi, một chiếc Jeep Commander màu đen xuất hiện. Patch đi bộ qua màn mưa đến hàng hiên, mặc quần jean sẫm màu, áo phông dài tay màu xám và đi giày ống.

“Xe mới à?” Tôi hỏi khi mở cửa.

Cậu ta cười bí ẩn. “Đêm hôm trước mình đã thắng được nó trong một trận bi-a.”

“Có người đặt cược cả một chiếc xe sao?”

“Hắn ta chẳng vui vẻ gì về chuyện này. Mình đang cố tránh xa các ngõ tối trong một thời gian.”

“Cậu có nghe gì về Marcie Millar không?” Tôi hỏi luôn, hy vọng câu hỏi đó sẽ khiến cậu ta ngạc nhiên.

“Không. Có chuyện gì thế?” Câu trả lời thốt ra thật dễ dàng, làm tôi không thể không nghĩ rằng cậu ta đang nói thật. Thật không may, khi cần nói dối, tôi nhận thấy Patch cũng chẳng phải kẻ nghiệp dư.

“Có người đã đánh nó.”

“Đáng tiếc.”

“Cậu có biết ai đã làm thế không?”

Nếu Patch có nghe thấy sự băn khoăn trong giọng nói của tôi, cậu ta chắc cũng sẽ không để lộ ra điều đó. Cậu ta dựa vào hàng hiên và lấy tay xoa cằm vẻ suy nghĩ. “Không.”

Liệu cậu ta có đang giấu giếm điều gì đó không? Nhận ra những lời nói dối không phải là thế mạnh của tôi. Tôi không có nhiều kinh nghiệm. Thường thì tôi chỉ chơi với những người mình tin tưởng… thường thì thế.

Patch đỗ chiếc xe Jeep sau quán Bo’s. Khi chúng tôi lên đến đầu hàng, gã thu ngân hết nhìn Patch rồi lại nhìn sang tôi. Đôi mắt gã cứ liếc đi liếc lại, cố liên tưởng.

“Sao thế?” Patch nói và đặt ba mươi đô-la lên quầy.

Gã thu ngân nhìn tôi đầy cảnh giác, vì tôi cứ nhìn chằm chằm vào những hình xăm màu rêu phủ kín trên cánh tay gã. Gã đẩy đẩy một miếng kẹo gôm hay thuốc lá gì đó trong miệng và nói: “Cô nhìn gì thế?”

“Tôi thích những hình x…,” tôi mở miệng. Gã nhe ra những chiếc răng nanh nhọn hoắt.

“Mình nghĩ ông ta không thích mình,” tôi thì thầm với Patch khi chúng tôi đã ra đến khoảng cách an toàn.

“Bo chẳng thích ai cả.”

“Bo trong cái tên quán Bo’s á?”

“Ừ. Đó là Bo Con của quán Bo’s. Bo Cha đã mất vài năm trước.”

“Sao ông ta chết?” Tôi hỏi.

“Cãi lộn ở quầy bar. Dưới tầng.”

Tôi bỗng thấy muốn chạy về chỗ chiếc xe Jeep và phóng ào ra khỏi đây.

“Chúng ta có an toàn không vậy?” Tôi hỏi.

Patch liếc sang tôi. “Thiên thần!”

“Hỏi chỉ để hỏi thôi mà.”

Bên dưới, phòng bi-a trông vẫn hệt lần đầu tiên tôi đến. Những bức tường bê tông xi than được sơn đen. Những bàn bi-a bọc ni đỏ đặt ở giữa phòng. Những bàn poker rải rác quanh rìa. Dãy đèn lờ mờ viền quanh cái trần thấp. Mùi xì gà đặc quánh trong không khí.

Patch chọn cái bàn xa cầu thang nhất rồi lấy hai lon 7UP từ quầy bar.

“Trước đây mình chưa bao giờ chơi bi-a,” tôi thú nhận.

“Chọn gậy đi.” Cậu ta chỉ vào cái giá treo gậy bi-a trên tường. Tôi lấy một cái xuống và mang nó trở lại bàn.

Patch bịt miệng để che một nụ cười.

“Gì thế?” Tôi nói.

“Không thể làm một cú home run ở trò bi-a đâu nhé.”

Tôi gật đầu. “Không home run. Hiểu rồi.”

Cậu ta toét miệng cười. “Cậu cầm gậy bi-a như thể đang cầm gậy bóng chày ấy.”

Tôi nhìn xuống tay. Patch nói đúng. Tôi đang cầm nó như cầm một cây gậy bóng chày. “Như thế này mình thấy thoải mái hơn.”

Patch đi sau tôi, đặt tay lên hông tôi rồi đẩy tôi đến trước bàn bi-a. Cậu ta vòng tay quanh tôi và cầm lấy cây gậy.

“Như thế này này,” cậu ta nói rồi dịch tay phải tôi lên vài phân. “Và… thế này nữa,” cậu ta tiếp tục, vừa nói vừa cầm tay trái tôi để chỉnh ngón cái và ngón trỏ tôi thành một vòng tròn. Rồi cậu ta đặt tay trái tôi lên bàn, đẩy đầu gậy qua vòng tròn đó khiến nó lướt trên đốt ngón giữa của tôi. “Gập hông xuống.”

Tôi nhoài người trên bàn bi-a, hơi thở Patch phà vào cổ tôi ấm áp. Cậu ta rút gậy lại, nó trượt qua vòng tròn.

“Cậu muốn đánh trúng quả bóng nào?” Patch hỏi, ám chỉ đến ba quả bóng xếp thành hình tam giác phía đầu bàn bên kia. “Quả màu vàng trước ngay trước mặt được đấy.”

“Mình thích màu đỏ.”

“Đỏ thì đỏ.”

Patch dứ dứ cây gậy ra vào vòng tròn, nhắm vào quả bóng cái, tập thử cho cú đánh của tôi.

Tôi nheo mắt nhìn quả bóng cái, rồi nhìn đến ba quả bóng xếp theo hình tam giác. “Cậu hơi ngạo mạn đấy,” tôi nói.

Hình như Patch đang mỉm cười. “Cậu muốn cược bao nhiêu?”

“Năm đô-la.”

Cậu ta khẽ lắc đầu. “Áo khoác của cậu.”

“Cậu muốn áo khoác của mình?”

“Mình muốn cậu cởi nó ra.”

Tôi thúc gậy về phía trước, cây gậy bi-a lướt qua những ngón tay tôi, đập vào quả bóng cái. Quả bóng cái lao về phía trước, đập vào quả bóng đỏ, phá tung hình tam giác khiến những quả bóng bật ra tứ phía.

“Được thôi,” tôi nói, cởi áo khoác jean ra, “mình cũng hơi thấy ấn tượng rồi đấy.”

“Mình cược năm đô-la rằng cậu không thể cho quả bóng sọc xanh dương xuống lỗ được,” tôi nói, cố ý chọn quả bóng đỏ vì một đám bóng sặc sỡ đang chắn giữa nó với quả bóng cái màu trắng.

“Mình không muốn tiền của cậu,” Patch nói. Mắt chúng tôi giao nhau, và lúm đồng tiền nhỏ xíu lại xuất hiện trên má cậu ta.

Người tôi nóng bừng lên.

“Cậu muốn gì?” Tôi hỏi.

Patch hạ gậy xuống bàn, đánh dứ một cú rồi thúc vào quả bóng cái. Lực đẩy từ quả bóng cái truyền sang quả bóng màu xanh lá cây, rồi đến quả bóng số tám, và đẩy quả bóng sọc xanh dương vào trong lỗ.

Tôi cười, cố che giấu nỗi lo lắng bằng cách bẻ khớp tay – một thói quen xấu tôi chưa bao giờ từ bỏ được. “Được lắm, có lẽ mình không chỉ thấy “hơi ấn tượng” thôi đâu.”

Patch vẫn khom người trên bàn, ngẩng lên nhìn tôi. Cái nhìn đó làm da tôi nóng lên.

“Bọn mình vẫn chưa hề thỏa thuận cược gì mà,” tôi nói, cây gậy bi-a hơi trơn trong tay, và tôi lén chùi tay vào đùi.

Như thể tôi vẫn chưa toát đủ mồ hôi, Patch nói: “Cậu vẫn nợ mình. Một ngày nào đó mình sẽ đến đòi.”

Tôi cười, nụ cười không được tự nhiên cho lắm. “Cứ mơ đi.”

Bỗng có tiếng chân chạy huỳnh huỵch trên cầu thang. Một anh chàng cao lênh khênh, gầy nhắng với cái mũi diều hâu và mái tóc xanh-đen bờm xờm xuất hiện. Cậu ta nhìn Patch, rồi nhìn sang tôi. Thong thả mỉm cười, cậu ta bước lại và ngửa cổ tu lon 7UP của tôi lúc ấy đang được đặt trên mép bàn bi-a.

“Xin lỗi, mình tin rằng nó…,” tôi nói.

“Cậu không nói với mình là cô ấy lại dễ thương đến thế!” Cậu ta nói với Patch, lấy mu bàn tay chùi miệng. Giọng nói đậm thổ âm vùng Ireland.

“Mình cũng không nói với cô ấy rằng cậu khó ưa đến vậy,” Patch quay lại, miệng tủm tỉm.

Anh chàng mới tới tựa người vào bàn bi-a cạnh tôi và chìa tay ra. “Tên mình là Rixon, chào cưng!”

Tôi miễn cưỡng bắt tay cậu ta. “Mình là Nora.”

“Tôi có làm gián đoạn điều gì không đấy?” Rixon nói, chia sẻ cái nhìn nghi vấn giữa tôi và Patch.

Tôi nói: “Không,” cùng lúc Patch nói: “Có.”

Đột nhiên Rixon nghịch ngợm lao vào Patch, thế là hai người ngã uỵch xuống sàn, lăn lộn và đấm nhau thùm thụp. Có tiếng cười khàn khàn, tiếng đấm vào da thịt, tiếng xé vải, và… tôi nhìn thấy tấm lưng trần của Patch. Hai vết thương dày chạy dọc tấm lưng. Chúng bắt đầu gần thắt lưng và kết thúc ở xương bả vai, mở rộng dần tạo thành hình chữ V ngược. Hai vết thương dị hình đến nỗi tôi gần như há hốc miệng vì sợ.

“Ây da, bỏ mình ra!” Rixon rống lên.

Patch buông cậu ta ra rồi đứng lên, chiếc áo rách phấp phới. Cậu ta lột nó ra và ném vào thùng rác trong góc. “Đưa áo của cậu cho mình đi,” cậu ta bảo Rixon.

Rixon nháy mắt ranh mãnh với tôi. “Cậu nghĩ thế nào, Nora? Chúng ta có nên đưa áo cho cậu ấy không?”

Patch làm bộ lao tới, và Rixon giơ tay lên.

“Thôi thôi,” cậu ta nói, lùi lại rồi cởi áo nỉ ném cho Patch, lộ ra cái áo phông trắng bó sát bên trong.

Nhìn Patch mặc cái áo nỉ vào thân hình vạm vỡ một cách dứt khoát, tôi bỗng cảm thấy bối rối. Rixon quay sang tôi: “Patch đã nói cho cậu về biệt danh của cậu ấy chưa?”

“Gì cơ?”

“Trước khi anh bạn Patch tốt bụng của chúng ta đây dính vào bi-a, cậu ấy rất thích môn đấm bốc Ireland, nhưng lại không giỏi lắm ở trò đó.” Rixon lúc lắc đầu. “Sự thực là, cậu ấy đã hoàn toàn thảm bại. Hầu như đêm nào mình cũng phải băng bó cho cậu ấy, thế là ngay sau đó, mọi người đều gọi cậu ấy là Patch. Đã bảo cậu ấy bỏ đấm bốc đi, nhưng cậu ấy không nghe.” {Patch có nghĩa là vá, băng (vết thương).}

Patch nhìn tôi và nở nụ cười của một kẻ thường chiến thắng trong những vụ ẩu đả ở quầy bar. Nụ cười đó thật đáng sợ, nhưng dưới vẻ ngoài hung dữ ấy, nó dường như ẩn chứa rất nhiều khao khát.

Patch hất đầu về phía cầu thang và giơ tay ra cho tôi. “Ra khỏi đây thôi!”

“Bọn mình sẽ đi đâu?” Tôi hỏi, trong bụng nhộn nhạo.

“Rồi cậu sẽ biết.”

Khi chúng tôi leo lên cầu thang, Rixon gọi với theo tôi: “Chúc may mắn với chàng trai tốt bụng đó nhé, cưng!”

Becca Fitzpatrick

Vết sẹo cánh thiên thần