Vết Nứt Con Tim - Ninh Thi

Chương 57




Tối đến.

Sơn Chi cầm ly sữa tươi uống một ngụm, dán mắt lên máy vi tính màu đen, ánh mắt chăm chú nghiên cứu các bệnh án, thường ngày vẫn chăm chỉ học tập, trao dồi kinh nghiệm.

Trước khi đi ngủ, Sơn Chi lấy con heo đất nhỏ của mình ra.

Đây là quà sinh nhật bà nội tặng lúc cô mười lăm tuổi.

Cô lấy ra mấy tờ tiền giấy lẻ tẻ nằm lẫn với mười mấy xu từ trong túi xách. Đếm qua một lượt, được hai mươi ba nghìn và mười đồng xu năm trăm đồng, cô chống cằm, nhíu mày suy tư.

Nếu cô để dành tới mười năm sau, đập ra không biết được bao nhiêu nhỉ, lúc đó cô sẽ lấy tiền đó mua quà cho bà nội.

Cô kéo hộc tủ ra, sắp xếp các loại sách vở giấy nháp bỏ vào ngay ngắn.

Một chiếc kẹp tóc màu da trời be bé nằm yên trong một góc nhỏ. Cô nhớ, đây là quà mà ba đã tặng khi cô được giải nhất môn toán.

Nhưng sự thật lại luôn luôn tàn nhẫn.

Đây vốn dĩ là thứ Sơn Hương không cần.

Là đồ mà chị ta đã vứt đi.

Những thứ chị gái không cần, ba mẹ sẽ đem nó đưa cho cô và nói là "tặng cho con gái", còn cô thì ngu ngốc coi nó như bảo bối mà trân trọng.

Nhìn chiếc kẹp nằm trong lòng bàn tay, cô khẽ cuộn chặt, nhắm mắt hít một hơi sâu, cuối cùng vẫn không nỡ vứt đi, trả nó lại chỗ mà nó vẫn hay nằm.

Cuối cùng vẫn không thể từ bỏ được.

Sơn Chi cô thích nhặt những thứ người khác không cần đến thế sao?

Cô cười bi thương.

Không, không phải.

Chẳng qua những thứ này đều là một phần kí ức vui vẻ hiếm hoi. Bởi vì khi cho cô những thứ đó, cô mới nhận được vẻ mặt tươi cười của ba mẹ.

Hèn mọn đến thế.

Khổ sở đến vậy.

Cuối tuần này ở đơn vị tổ chức tiệc, có các lãnh đạo cao cấp tham gia dự tiệc. Vương Đình cuối cùng cũng hoàn thành xong công việc, vừa hay kịp thời tham gia. Tống Miên mặc bộ vest màu đen, gương mặt tuấn tú vừa xuất hiện hiện đã khiến không biết bao nhiêu người say mê. Anh tùy ý chải mái tóc của mình lên, vầng trán lộ ra ngoài, dáng vẻ của một quý ông lịch lãm, lại không biết sự tùy ý đó khiến ngoại hình cùng gương mặt trở thành điểm chú ý của mọi cô gái trong cơ quan.

Buổi tiệc lần này còn có mặt Sơn Viễn, mà bản thân Sơn Hương được cha nâng đỡ nên đi đâu ông ta cũng kèm theo con gái để khoe mẽ.

Sơn Hương bắt gặp Tống Miên đang cụng ly uống rượu nói chuyện với một người, cô ta liền nói với ba một tiếng rồi nâng váy đi đến. Chỉ là chưa kịp hô một tiếng, đã thấy một cô gái ăn mặc đơn giản, váy dài áo sơ mi trắng đi tới bên cạnh anh, nâng ly rượu lên, Tống Miên nhàn nhạt cụng vào ly một cái, không nói gì, chỉ cho người kia mặt mũi mà thôi.

Sơn Hương thấy phục vụ đang đưa rượu cho khách, liền tới lấy một ly. Nở nụ cười duyên dáng đi tới: "Trùng hợp quá, gặp anh Tống ở đây, chúng ta thật có duyên."

Cô ta đưa ly sang, ý định muốn anh nâng ly cụng vào một cái như cô gái kia. Cô ta tự tin lần này làm được, nhưng Tống Miên chỉ rũ mắt, ngửa đầu đem rượu trong ly uống hết.

Sắc mặt cô ta cứng đờ.

Uống xong, anh lãnh đạm thốt lên: "Duyên này tôi không dám nhận."

Khoé môi Sơn Hương đóng băng, cảm thấy rất mất mặt, đặc biệt là có người con gái vừa được anh khách khí cụng ly, còn có một người đàn ông cùng anh nói chuyện vừa nãy.

Sắc mặt cô ta cứng đờ, xấu hổ không thể nào xấu hổ hơn.

Cô gái nọ thấy tình thế xấu hổ liền gỡ vây, cụng vào ly cô ta, thoải mái nói: "Xin chào, tôi là Thẩm Phiên, đồng nghiệp của Tống Miên."

Sơn Hương nhìn người trước mặt bỗng nhiên đỏ mắt, Thẩm Phiên có nét đẹp vô cùng trưởng thành, rất hấp dẫn, đặc biệt là đồng tiền lúm hai bên má làm nụ cười trở nên hút mắt. Cánh môi đỏ mọng, đôi mắt hai mí rất sâu, rất giống những người ngoại quốc. Làn da của Thẩm Phiên không trắng, là loại da bánh mật, khoẻ khoắn quyến rũ.

Thẩm Phiên có lợi thế về chiều cao, nên đứng trước mặt cô ta làm cho cô ta cảm thấy mình bị Thẩm Phiên áp chế.

"Tôi là con gái của phó bí thư Sơn Viễn, Sơn Hương."

Thẩm Phiên cười cười, phong độ của một người từ quân đội rèn luyện ra luôn rất khác biệt, trong nói chuyện không lôi gia thế ra để khoe mẽ nói khoát, chỉ cho Sơn Hương một nụ cười chỉnh chu đáp lễ.



Sơn Hương nhìn thái độ của Thẩm Phiên, còn cho rằng cô ấy nghe xong danh tiếng của ba mình liền dè dặt sợ hãi, trong lòng không khỏi đắc ý.

Sơn Viễn không thấy con gái nên đi tìm, rất may đã đi đến bên cạnh. Vừa liếc mắt đã nhìn thấy Tống Miên, vẻ mặt trở nên khó chịu. Ông ta rất có ác cảm với Tống Miên.

Muốn lôi con gái đi, nhưng thấy ngoài Tống Miên ra còn có người quen, ông ta đành bấm bụng kiềm chế, cười vui vẻ chào hỏi: "Thẩm Phiên đấy à."

"Chào chú Sơn, lâu rồi không gặp, chú vẫn phong độ như xưa."

Ông ta cười khoái chí, khoát tay, mặt mày không giấu nổi vẻ tự đắc khi nghe thấy lời ca ngợi lẫn lộn thật giả: "Con nói quá rồi, chú Sơn sao bằng ba cháu chứ. À đây là con gái của chú, Sơn Hương."

Thẩm Phiên trả lời: "Vâng, vừa rồi có chào hỏi qua."

Sơn Hương mờ mịt, cất tiếng hỏi: "Ba quen Thẩm Phiên hả?"

"Đúng rồi, đây là con gái của Thiếu tướng Thẩm, con bé là quân y trong quân đội, rất tài giỏi đó." Nghe thấy lời này đầu Sơn Hương như bị ai đánh cho choáng váng. Cô ta to mắt nhìn Thẩm Phiên như không thể tin được.

Còn Thẩm Phiên chỉ từ tốn cho cô ta một cái gật đầu và cười nhẹ.

Nụ cười đó y như đang chế giễu sự thấp hèn của cô ta vậy.

Sơn Hương căm tức, tức giận hằn học đứng đó nghe ba cô ta và Thẩm Phiên người nói người đáp.

Nửa đêm Sơn Chi bị tiếng đập cửa dồn dập đánh thức. Cô khoác áo ngoài vào, cảnh giác mang theo cây vợt muỗi từ từ tiến về phía cửa sổ.

Cửa nhà cô không có mắt mèo, chỉ có thể nhìn qua khe hở nho nhỏ của cửa sổ.

Bóng đen lờ mờ bên ngoài, cố gắng nhìn rõ hơn chút cô liền xác định bóng dáng ngoài kia là của Tống Miên, anh đang đứng gục đầu trên cửa, điệu bộ hình như đang khó chịu, thở vô cùng gấp.

Sơn Chi lập tức khẩn trương, vứt vợt muỗi xuống, máy móc mở cửa.

"Anh Miên anh Miên, anh làm sao..."

Âm thanh nặng nề của Tống Miên phát ra, hơi thở dồn dập không đều, gian nan nói: "Bé Chi... Anh nóng quá, nóng lắm." Hai tay nhanh chóng ôm chặt Sơn Chi, gục mặt vào hõm vai cô không ngừng hôn lên. Cảm nhận được dòng mát lạnh không ngừng xoa dịu cơn hoả thiêu đang hừng hực cháy trong người mình.

Anh không kiềm chế được mình nữa, chỉ biết cơ thể của cô mát lạnh như nước suối, khiến anh nảy sinh tham lam muốn được tựa vào nhiều hơn.

Dưới ánh trăng nhạt nhòa đêm nay, cô nghiêng đầu liền có thể thấy được một bên gò má Tống Miên đỏ bừng, đôi môi không ngừng di chuyển trên từng tất da thịt, hôn lấy.

Đôi mắt Tống Miên lờ mờ như bị mê hoặc.

Trên người anh, toàn là mùi rượu.

Hiển nhiên là anh đã say, và hiển nhiên có điều bất thường.

Chuyện sẽ không có gì nếu anh không uống ly rượu vang kia, khi cảm thấy cơ thể bắt đầu khó chịu nên đã xin cấp trên ra về sớm. Xe vừa nổ máy đã có người mở cửa xe, xông đến ngồi vào. Không đợi Tống Miên hồi tỉnh đã lao tới, đôi môi không ngừng hôn lên cần cổ anh, như muốn chiếm hữu ngay lập tức.

Cảm giác được thoả mãn thực sự rất thoải mái, nhưng Tống Miên vẫn chưa đến mức mất lý trí trầm trọng như vậy. Anh biết mình bị hạ thuốc, sức lực hiện tại cũng giảm bớt đi phần nào, anh biết rõ người đến chính là người làm ra chuyện hạ đẳng này, không để người nọ đạt được mục đích, anh dùng sức nắm lấy bả vai trần trắng nõn hất ra.

Vô tình cũng mạnh bạo.

Bị đẩy ra một cách tàn nhẫn, người nọ lại muốn xông lên lần hai, nhưng lần này Tống Miên hành động nhanh hơn, anh đưa tay bóp cổ, căm hận nghiến răng gào lên: "Sơn Hương!"

Sơn Hương bị bóp cổ, hô hấp khó khăn. Tống Miên bị liều thuốc khống chế, tay chân đều nóng bức khó chịu, lại thêm sự phẫn nộ, anh không thể khống chế được sức lực của mình, nhanh chóng trên cổ cô ta in đậm đầy dấu tay bầm tím.


Sơn Hương há miệng cố gắng hít thở, nhưng vẫn không được, cô ta bắt đầu ho khan, cánh tay vô lực đập lên tay Tống Miên.

Anh đưa đôi mắt khinh miệt nhìn cô ta, không thể nhịn được nở một nụ cười khẩy: "Một người cao cao tại thượng như cô mà cũng dám làm ra loại chuyện kinh tởm này, cô thực sự khiến tôi phải mở mang tầm mắt."

Dứt lời, không kiêng nể đẩy cô tay ra sau xe, mở khoá cửa, anh giơ chân, dứt khoát đạp cô ta ra khỏi xe, giậm chân ga xe ù ù vụt chạy, biến mất trong đêm.

Sơn Hương lăn dưới đất mấy vòng, ôm cổ ho đến giàn giụa nước mắt, đầu tóc rối bời như tổ quạ, quần áo xốc xếch không còn dáng vẻ của một tiểu thư quyền quý mà thay vào đó là một người đàn bà nhếch nhác trong đêm khuya. Cô ta ngồi quỳ dưới đất, đưa đôi mắt căm phẫn nhìn hướng mà Tống Miên vừa chạy đi, nở nụ cười quái dị: "Tống Miên, tôi nhất định phải có được anh!"

Bằng mọi giá!

Và đây là một lời thề.



Thứ Sơn Hương này không có, bất kể ai cũng đừng hòng hưởng được.

Đôi mắt dần trở nên ác độc sắc bén, như quỷ dữ ẩn dật bấy lâu, bất ngờ hiện thân.

Tống Miên chẳng biết phải đi đâu, nửa tỉnh nửa mê, đờ đẫn lái xe đến nhà Sơn Chi.

Anh biết loại thuốc này phải có người giải, nhưng anh không muốn phản bội người con gái anh thương.

Tống Miên không còn lựa chọn, chỉ có thể gấp rút chạy đến tìm cô.

Hôm nay anh đã quá sơ suất không ngờ phục vụ bồi bàn kia dám nhận tiền làm việc cho Sơn Hương.

Loại đàn bà ghê tởm!

Cô ta dám hạ thuốc mạnh cho anh, đáng chết.

Giờ khắc này, lý trí của Tống Miên dường như không thể điều khiển được nửa. Một tay vươn ra đem cửa chính đóng lại thật mạnh.

Cánh tay ôm lấy eo cô chưa khắc nào là rời ra, dán chặt ép sát cô vào thân nhiệt nóng bỏng của mình.

Anh cảm giác không còn nóng nữa, cơ thể Sơn Chi mát lạnh khiến anh thoải mái không muốn rời.

Sơn Chi nhìn sắc mặt cùng hành động kì hoặc của anh liền sanh nghi, cô là bác sĩ, đương nhiên hiểu rõ mọi hành động kì lạ này, liền kết luận: "Anh Miên, anh bị hạ thuốc rồi, ai hạ thuốc anh?" cô ôm lấy mặt Tống Miên, vỗ vỗ: "Tỉnh lại, anh nhìn kỹ xem em là ai, Tống Miên mau tỉnh lại."  

Dường như mọi lời nói của cô điều rơi vào hư vô, Anh ôm cô vào lòng, chân loạng choạng đi tới, ép cô lui về phía sau bức tường, nhanh chóng mang thân thể tráng kiệt của mình ép chặt cô, vây trong lòng ngực. Hơi thở đậm mùi rượu còn có chút quyến rũ, anh gục đầu xuống, hà hơi nỉ non: "Bé ơi, anh khó chịu quá... Nóng quá... Anh phải làm sao bây giờ hả bé?"

Anh không còn sức để nói nữa.

Sơn Chi hoảng loạn rối cả tay chân.

Loại thuốc này không có thuốc giải, cô nhìn vào đôi mắt đê mê của anh, tâm tình rối loạn. Cánh tay chống đẩy trước n.g.ự.c Tống Miên dần buông lỏng, cuối cùng hai bàn tay trắng ngọc từ từ di chuyển lên bờ n.g.ự.c anh và rồi ôm chặt lấy cổ.

Cô đưa môi đến bên vành tai ửng đỏ, giọng nói nhẹ như nước, vô tình lướt qua tim khiến cả người anh ngứa ngáy.

"Anh Miên, đêm nay em làm thuốc giải."

"Cảm ơn em đã cho phép."

Ngay lập tức, Tống Miên như con mãnh hổ, xông tới, cả hai người ngã trên chiếc giường nhỏ.

Vang lên một tiếng động không nhỏ.

Nhanh chóng chôn mặt vào hõm cổ, hôn lên từng chút một, mỗi nơi đôi môi anh lướt qua đều để lại dấu hôn đỏ sẫm. Dần dần chuyển hướng xuống phía dưới, nơi no đủ mê hoặc của người con gái, cơ thể Sơn Chi theo phản xạ run rẩy, cô cắn răng ngửa cổ.

Đôi tay không an phận di chuyển khắp nơi trên người cô, mỗi lần lướt qua liền đem một món tháo gỡ. Mồ hôi Tống Miên càng ra nhiều, anh ngẩng đầu định đổi nơi ân ái, chính lúc này nhìn thấy sắc mặt sợ sệt của Sơn Chi, mọi hành động bất chợt khựng lại, anh thấy rõ sự sợ hãi của cô ngay thời khắc này, cánh mi run run nhắm chặt, đôi môi khẽ cắn, in trên đó những dấu răng nhỏ đỏ bật.

Tầm mắt Tống Miên di dời xuống.

Thân thể tuyệt đẹp phô bày hiện ngay trước mắt anh.

Cổ áo lỏng lẻo rơi xuống tận bắp tay, hoàn toàn lộ ra khoảng n.g.ự.c trắng nõn, trên đó in đầy rẫy kí hiện anh ấn lên từ cổ xuống tận ngực, vạt áo bị cuốn lên, hiện ra vòng eo nhỏ nhắn tinh tế, làn da trắng như gốm sứ.

Tống Miên thở dốc, từ người cô leo xuống, cật lực áp chế thú tính đang mạnh mẽ cuồn cuộn lên khi mất đi cơn mát lạnh giải toả mình.

Anh không thể làm như vậy với Sơn Chi.

Cả hai vẫn chưa kết hôn, anh không thể.

Không thể vấy bẩn cô, không thể để người ngoài dị nghị người con gái của anh.

Tuyệt đối không thể được.

Anh loạng choạng đứng dậy, chạy thẳng vào nhà tắm.

Sơn Chi thở hổn hển trên gường, gò má đỏ bừng, từ từ ngồi dậy cài lại nút áo bị anh tháo ra nhưng hai nút trên cùng đã bị đứt mất, cô đành đóng cửa phòng ngủ, thay một bộ đồ mới.

Khi hoàn toàn xong tất cả, âm thanh nước chảy trong nhà vệ sinh vẫn không ngừng lại.