Vết Nhơ

Chương 17: Họa thủy bẩn thỉu




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lý Vi ngẩn ra: “Cái gì?”

Mặc Tức vẫn không ngước mắt lên, gương mặt góc cạnh bị bóng tay che khuất, nói bằng giọng trầm lẫn với âm mũi: “Có lẽ huynh ấy vẫn còn nhớ một số chuyện, tâm trí của huynh ấy chưa bị tổn hại hoàn toàn. Huynh ấy đang giả vờ.”

“Điều này sao có thể?” Lý Vi trợn to mắt: “Bệnh chứng của Cố Mang là do đài Thần Nông chẩn đoán, Khương đại phu giỏi nhất Trọng Hoa cũng đã chẩn đoán cho y, linh hạch vỡ nát, hồn phách mất hai, đầu óc bị hỏng, cảm thấy mình là một con sói —”

“Ông có thấy con sói nào thà để mình bị thương chứ không chịu tổn thương người chưa?!”

Lý Vi sững sờ.

Là ảo giác của ông sao? Vành mắt của Hi Hòa quân thế mà lại ươn ướt đỏ hoe.

“Chủ, chủ thượng sao lại nói vậy…”

Mặc Tức nhắm nghiền mắt, lửa giận của hắn không phải nhằm vào Lý Vi, hắn chỉ thật sự không muốn nghe những lời như “Cố Mang không nhớ gì hết” nữa.

“Ở phủ Vọng Thư, Mộ Dung Liên cho huynh ấy hai lựa chọn, chặt một cánh tay của ta, hoặc là bị rạch nát mặt.” Mặc Tức quay đầu, nhìn bóng cây xào xạc, lát sau mới thì thào: “Huynh ấy chọn cái sau.”

Lý Vi: “…”

“Ông nói ta biết đi, con sói nào sẽ chọn như thế.”

Lý Vi nhủ thầm, nói cho ngài biết? Tôi nói cho ngài biết cái gì! Ngài nhìn tính tình hổ báo của mình đi, nếu tôi nói biết đâu Cố Mang vốn dĩ nghe không hiểu câu hỏi của Vọng Thư quân, ngài chẳng nhảy dựng lên đạp chết tôi à???

Bắt đầu từ ngày đó, Mặc Tức hành xử có chút khác thường.

Tuy rằng sau này Lý Vi thừa dịp tâm trạng hắn tạm khá, khéo léo bày tỏ rằng “bây giờ đầu óc của Cố Mang thật sự không được ổn, rất nhiều từ y nghe không hiểu, câu thông với y chẳng khác nào bắt chuyện với đứa bé ba tuổi, đôi khi một câu phải lặp lại nhiều lần”, Mặc Tức vẫn không bỏ được chút hy vọng mong manh này.

Cuối cùng Lý Vi hết cách, đành nói: “Hay là chủ thượng đến đài Thần Nông chứng thực một lần đi.”

“…”

Đài Thần Nông có rất nhiều tay sai của Mộ Dung Liên, Mặc Tức không muốn đi.

Lý Vi lại hiến kế khác: “Vậy ngài đến Ngự Dược quán, hỏi Khương dược sư xem.”

Khương dược sư là một nhân vật lạnh lùng hà khắc, Mặc Tức không có ấn tượng tốt với đối phương, nhưng cuối cùng vẫn chịu không nổi giày vò, tự mình tìm đến bái phỏng. Ngoài phủ Dược Vương xa hoa lộng lẫy, diêm nha cao trác (1), tiểu đồng nơm nớp lo sợ nói: “Hi Hòa quân, Khương chưởng quỹ nhà con ra ngoài hái thuốc rồi.”

(1) Diêm nha cao trác: Mái hiên sắp xếp như hàm răng, nhìn như mỏ chim mổ lên cao.

mh18

“Vậy chừng nào hắn về?”

“Chưởng quỹ đi không rõ thời hạn, hoặc ba năm ngày, hoặc dăm ba tháng.”

“Hắn có nói mình đi đâu không?”

“Chưởng quỹ hái thuốc, sẽ chạy khắp năm sông bốn biển.”

Mặc Tức hết biết nói gì, nhìn tiểu đồng gật gù trả lời, hắn đành phải gật đầu, xoay ngựa trở về phủ.

Có lẽ vì chấp niệm quá sâu, suốt ngày nghĩ đến chuyện của Cố Mang, tối đó sau khi ngủ, Mặc Tức mơ thấy một giấc mộng.

Trong mộng, hắn mơ mơ màng màng quay về nhiều năm trước, ngày mà hắn rốt cuộc hiểu rõ nỗi lòng của mình, một khắc cũng không kịp chờ muốn đi thổ lộ ngay.

Đêm khuya vắng lặng, biên ải phía Bắc.

Hắn còn rất trẻ, vẫn chưa đầy hai mươi. Khi ấy hắn vẫn chưa phải Hi Hòa quân danh chấn tứ hải, Cố Mang cũng còn sống dưới bóng Mộ Dung Liên chưa có tên tuổi gì.

Bọn họ chiến đấu quyết liệt với nước Liệu, vô số người bỏ mạng. Lúc đi thu thập di vật của chiến hữu, Mặc Tức trông thấy một lá thư tình loang lổ vết máu. Hắn cầm lá thư còn chưa kịp gửi, thờ thẫn nhìn thật lâu.

Mặc Tức gia môn bất hạnh, từ nhỏ chỉ gặp toàn ngươi lừa ta gạt, lợi dụng phản bội.

Đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy tình yêu nồng cháy mà thiết tha.

Tu sĩ chết trận là một gã đàn ông thô kệch, bình thường cả sách cũng không thích đọc, nhưng tại nơi khói lửa mịt mù này, người nọ lại nghiêm túc viết nên một lá thư dài như thế, trong thư không nhắc đến chiến tranh gian khổ, không nhắc chuyện lập công dựng nghiệp, chỉ nói về nốt ruồi ở đuôi lông mày cô gái, và một khóm lúa non trồng trong sân.

Sang năm lúc trăm hoa đua nở, Tiểu Yên nàng hát ta thổi tiêu.

— Rất vụng về, thậm chí chẳng phải thơ ca gì tinh tế, nhưng lại dịu dàng đến mức có thể tan thành nước.

Thế mà lại do gã đàn ông tục tằn như vậy viết ra.

Lúc người nọ viết, trước mắt thật sự hiện lên cảnh tượng năm sau khải hoàn trở về, mình sẽ cùng cô nương tên Tiểu Yên thổi tiêu đàn hát trước bụi hoa tự trồng.

Tiếc thay cuối cùng chỉ còn lại một lá thư đã khô máu.

Mặc Tức không sao diễn tả được cảm xúc trong lòng mình lúc ấy, hắn ngồi bên giường thật lâu, tay nắm chặt lá thư này.

Sang năm lúc trăm hoa đua nở, Tiểu Yên nàng hát ta thổi tiêu.

Nếu hôm nay người chết là hắn, hắn còn người nào không buông bỏ được đây?

Mặc Tức nhanh chóng nghĩ đến một bóng hình quen thuộc, nhưng hắn không để tâm, mãi đến hồi lâu sau, hắn mới bất ngờ phản ứng lại. Mặc Tức thoáng chốc ngây ngẩn cả người, áo trong thấm mồ hôi lạnh — Lồng ngực như bỗng dấy lên một ngọn lửa, chiếu sáng tất cả mọi thứ. Nhưng hình như ngọn lửa ấy vẫn luôn nằm sâu trong lòng hắn, lặng lẽ rọi sáng hắn, thiêu đốt hắn, giày vò hắn.

Chỉ là trước giờ hắn không hề phát hiện, không rõ những tình cảm mình đè nén là gì thôi.

Mặc Tức ngơ ngác ngồi đó, ngọn lửa trong lòng càng cháy càng nóng, có thứ gì sụp đổ, có thứ lại ầm ầm dựng lên.

Ngoài lều có tu sĩ mất anh em đang buồn bã khóc thương, tiếng huyên âm ỉ hòa với tiếng gió quạnh quẽ.

Mặc Tức siết tờ giấy mỏng trong tay. Ngày mai ai sẽ chết?

Ngày mai tâm sự của ai lại biến thành vết máu.

Bỗng nhiên không kiềm chế được xung động trong lòng, Mặc Tức bật dậy vén lều, đụng phải dược tu đi vào chữa thương cho mình, dược tu kia bị dọa hết hồn: “Mặc công tử?”

Mặc Tức không trả lời, sải bước ra khỏi lều, bước chân càng lúc càng nhanh, không quên cất lá thư nhuốm máu vào vạt áo. Hắn sẽ đem nó về cho cô nương tên “Tiểu Yên” mà trong thư nhắc đến, còn bây giờ hắn phải vội vã đi tìm một người, sốt sắng như thể nếu hôm nay không nói, ngày mai sẽ không còn cơ hội mở lời, cái chết như nước tràn tới chân.

“Mặc công tử! Mặc công tử!”

Tu sĩ trị liệu mặc áo bào trắng ống tay rộng đuổi theo ra ngoài doanh trại, gọi hắn lại: “Mặc công tử, vết thương trên cánh tay của ngài —”

Mặc Tức lại không thèm để ý, chẳng muốn quan tâm vết thương nhỏ nhặt không đáng kể đó, hắn một mình lao ra khỏi doanh trại, triệu một con ngựa phép, phóng thẳng về phía trước.

Gió tuyết phương Bắc táp vào mặt, phía sau là đàn bồ câu canh giữ doanh trại đang kiếm ăn, tạp âm vụn vặt đó dần dần bị hắn bỏ xa. Tim hắn chứa một bầu nhiệt huyết, muốn tìm Cố Mang đang gác đêm để giãi bày. Hắn có thể cảm nhận được tim mình đập thình thịch từng cơn, cõi lòng nóng ran như bị khói hun lửa đốt, rõ ràng đang chạy trong gió rét tuyết lạnh, vậy mà lòng bàn tay đã ướt mồ hôi rồi.

“Cố Mang đâu?”

Đi tới quân doanh phía Bắc, Mặc Tức còn chưa xuống ngựa đã thở hồng hộc hỏi tu sĩ đứng gác.

“Ta tìm huynh ấy, huynh ấy đâu rồi?”

Thấy điệu bộ hấp tấp của hắn, tu sĩ kia giật mình: “Mặc, Mặc công tử có cấp báo ạ?”

“Có cấp báo gì chứ, ta gặp một người thì phải có cấp báo à?” Miệng hộc khói trắng nóng hổi, giọng điệu càng thêm sốt ruột.

“Vậy ngài…”

Tu sĩ liếc nhìn cánh tay bị thương của Mặc Tức, chần chờ không hỏi tiếp, nhưng Mặc Tức đã hiểu ý của đối phương — Vậy ngài không có gì làm sao không lo nghỉ ngơi dưỡng thương, đêm hôm đội gió đạp tuyết chạy từ Nam quân đến Bắc quân tìm một tên vô danh tiểu tốt để làm gì?

Mặc Tức quá nôn nóng.

Cũng quá kích động.

Hắn vừa làm rõ một việc, một việc rất quan trọng, quấy nhiễu hắn đã lâu. Hắn nhất định phải tìm được Cố Mang, dường như nếu không lập tức tìm được y, bầu nhiệt huyết này sẽ cháy sạch trong đêm nay.

Tính tình của hắn vốn đã nói một không hai, nhận định mình muốn cái gì thì nhất định phải nắm được nó trong tay, khi đó còn trẻ người non dạ, chưa từng nếm trải quả đắng của ái tình.

Hắn thậm chí không suy xét hậu quả, chẳng màng luân lý đạo nghĩa, cũng không cân nhắc xem liệu mình có bị từ chối hay không.

Hắn không hiểu gì hết, chỉ biết liều lĩnh ôm một tấm chân tình, kích động tìm đến lều của Cố Mang, đứng trước ngôi lều đó, ngón tay run bần bật, máu càng lúc càng nóng, tim càng đập càng nhanh. Cuối cùng hầu kết trượt vài cái, hít một hơi thật sâu, đưa tay vén màn lều.

“Cố Mang —”

Một tu sĩ công kích tướng mạo đoan chính quay đầu lại, là bạn thân của Cố Mang lúc đó, Lục Triển Tinh.

Lục Triển Tinh cũng là thị độc của Mộ Dung Liên, từ nhỏ cùng lớn lên với Cố Mang, tính tình rất quái đản. Lúc này Lục Triển Tinh đang ở trong lều vừa gặm trái cây vừa đọc kiếm phổ, thấy Mặc Tức thì sửng sốt: “Mặc công tử?”

“…”

“Sao ngươi lại tới đây?”

“Cố Mang đâu?”

“Ngươi tìm đệ ấy hả.” Lục Triển Tinh gặm quả lê mọng nước, đột nhiên cười hớn hở: “Sao tối nay người nào cũng tìm đệ ấy vậy?”

“… Còn ai tìm huynh ấy nữa.”

“À, không ai cả, là mấy đứa bạn của bọn ta rủ đệ ấy tới thôn phụ cận chơi, Mặc công tử không quen đâu. Lẽ ra ta cũng định đi, ngặt nỗi chân chưa lành hẳn nên lười chạy…”

Lục Triển Tinh lằng nhằng lải nhải, cảm giác nôn nóng trong lòng Mặc Tức càng nặng thêm, hắn cắn môi hỏi: “Huynh ấy đi đâu vậy?”

Lục Triển Tinh mỉm cười mở miệng, chuẩn bị trả lời câu hỏi của hắn.

Nhưng ngay lúc sắp mơ tới đáp án năm đó, Mặc Tức lại cảm thấy đau nhói.

— Dường như trái tim vô thức muốn bảo vệ hắn, không để hắn tiếp tục đau đớn nữa, thế nên bóng tối trĩu nặng bất ngờ phủ xuống, đè nát câu trả lời này. Cảnh trong mơ bị thổi tan như đất bụi mỏng manh.

Bóng đen ngày càng đậm, mộng cảnh ngày càng tối, không còn bất luận tiếng vang nào nữa.

Cuối cùng đất trời hư vô.

Tất cả trở về yên lặng.

Hôm sau Mặc Tức thức dậy giữa tiếng chim tước líu lo ngoài sân, hắn chậm rãi chớp mắt, từ từ tỉnh táo lại, cảm giác như vừa bơi lên khỏi một hồi hoa trong gương trăng trong nước vụn vỡ.

“… Cố Mang…”

Hắn còn chìm trong dư âm của cõi mộng, giơ tay lên chỉ cảm thấy lòng bàn tay nong nóng, vậy mà vẫn còn chút mồ hôi thấm ra. Cảm xúc nồng cháy của tuổi trẻ vẫn nhớ được rõ ràng, nhưng nội dung giấc mộng đã từ từ phai mờ.

“Chủ thượng.” Thấy hắn tỉnh, Lý Vi bước nhanh tới, khom người nói: “Sáng nay Trường Phong quân sai người đưa tới một ít quà, đang đặt tạm ngoài phòng khách, chủ thượng ngài xem có nhận không?”

“Trường Phong quân?”

Mới vừa tỉnh ngủ, lại mơ thấy chuyện xưa làm mình ưu sầu như thế, cho dù là Hi Hòa quân anh minh thần võ cũng nhất thời không phản ứng kịp, lát sau mới xoa trán cau mày nhớ ra —

Đó là một lão quý tộc nghèo túng, hôm nay địa vị tuy còn nhưng chỉ trên danh nghĩa. Trường Phong quân đã rất nhiều năm không qua lại với nhà khác.

Mặc Tức có hơi cáu kỉnh (2), ấn thái dương nảy thình thịch, hỏi: “Tự dưng ổng tặng quà cho ta làm gì?”

(2) Nguyên văn là rời giường khí (起床气): Ý chỉ sau khi thức dậy tự nhiên thấy khó chịu bực mình.

“Không nói rõ.”

Mặc Tức đã quen công minh liêm chính, dừng một lát rồi nói: “Vậy ông trả lại cho ổng đi, bảo là tâm ý ta nhận, không phải lễ tết, không cần tặng đồ.”

“Vâng.”

Chờ Mặc Tức rửa mặt thay đồ xong, ra phòng khách xem thử: Quả là khoa trương, tám rương quà lớn nhỏ chứa đầy trân châu ngọc bích, gấm vóc lụa là, pháp khí linh dược, hắn nhìn mà nhíu chặt lông mày, gọi Lý Vi đang bận rộn đến.

“Bộ Trường Phong quân phạm tội gì à?”

“Hả?” Lý Vi sửng sốt: “Không ạ.”

“Vậy ổng có ý gì đây.”

“Chuyện này…” Lý Vi nghĩ thầm, dạo này hình như Trường Phong quân đắc tội không ít hậu duệ quý tộc ở học cung tu chân vì chuyện của con gái, có mấy vị còn thuộc đại gia tộc đang thịnh vượng. Bây giờ tặng quà cho Hi Hòa quân, hiển nhiên cũng vì muốn thăm dò tình thế, để xem có thể bám vào vị đại thống lĩnh vừa về thành còn chưa biết gì không.

Có điều Lý quản gia vẫn rất thông minh, thừa biết chuyện của các gia tộc tốt nhất không nên dây vào, bèn nói: “Chuyện này ngay cả chủ thượng cũng không biết, tôi lại càng không biết.”

Mặc Tức đăm chiêu nhìn đống đồ kia thêm vài lần, vẫn nghĩ không ra ý đồ của đối phương, thế là dứt khoát mặc kệ nó. Hắn chỉnh lại tay áo, nói: “Ta ra ngoài đây, buổi trưa không về, ông dặn nhà bếp không cần chuẩn bị cơm.”

“Ồ…” Lý Vi đáp lời, không khỏi giương mắt nhìn trộm Mặc Tức.

Mấy ngày nay chủ thượng không ổn lắm.

Hình như sau khi trở về từ phủ Vọng Thư, cho dù không có họp quân, ngày nào hắn cũng kiên trì chạy ra ngoài, đôi khi chạy nửa ngày, đôi khi chạy cả ngày, có lúc tối khuya mới chịu về, còn không cho người hầu đi theo.

Nhìn kiểu nào cũng giống như đang lén lút hẹn hò với một vị giai nhân…

Vừa nghĩ như vậy, Lý Vi suýt bị mình dọa cho đổ mồ hôi lạnh —

Không không không!

Sao có thể sao có thể?

Trước có Mộng Trạch, sau có Yến Bình, càng khỏi nói các danh môn mỹ nữ lẳng lơ diêm dúa khác, tất cả đều thử hòa tan nam thần Hi Hòa quân thanh cao lạnh giá này, nhưng đến nay vẫn chưa ai làm được.

Lý Vi nghĩ bụng, nếu Hi Hòa quân thật sự làm ra chuyện giấu diếm mọi người hẹn hò với gái, vậy đối phương phải là hồng nhan họa thủy thủ đoạn cao siêu cỡ nào đây.

Mặc Tức đanh mặt ngồi trong quán trà bên góc đường, gọi một ấm trà Dương Tiễn. Trà nhanh chóng được bưng lên, còn kèm thêm chút quả khô và mứt. Mặc Tức nhấp từ từ, ánh mắt chốc chốc lại chuyển dời, nhìn sang đường đối diện.

Đường đối diện chính là hồ sen nằm ở sân sau của Lạc Mai biệt uyển.

Mà kẻ “họa thủy” bẩn thỉu kia lâu lắm rồi không thấy xuất hiện.

Trước đó mấy hôm, hầu như ngày nào Cố Mang cũng thừ người ra ở đó, chẳng làm gì hết, chỉ đứng trơ trọi một mình trên cầu, lẳng lặng ngắm cá dưới hồ sen.

Gương mặt ngơ ngơ ngác ngác, tựa như từng đổ một trận tuyết ngập đất.

Ban đầu Mặc Tức không hiểu mấy con cá đó có gì đẹp, mãi cho đến một lần, hắn phát hiện Cố Mang định thò tay bắt một con cá — Dĩ nhiên bắt không được, y bèn ngồi chồm hổm bên bờ, thẫn thờ nhìn cá chép bơi đi, hầu kết trượt lên trượt xuống, nuốt mấy ngụm nước miếng, ánh mắt từ từ trở nên thèm thuồng.

Bấy giờ Mặc Tức mới hiểu, y đói bụng.

Hôm đó Mộ Dung Liên đòi cắt một tháng cơm nước của y, hôm nay tính ra đã hơn mười ngày, thế là Cố Mang tủi thân hùi hụi muốn tự bắt cá ăn…

Nhưng không biết xảy ra chuyện gì, từ hôm đó trở đi, Cố Mang không còn xuất hiện nữa, ngày nào Mặc Tức cũng tới, lại chẳng nhìn thấy bóng y ngồi chồm hổm ngắm cá.

Hôm nay cũng không ngoại lệ.

Dần dà trà đã uống tới đáy, Mặc Tức gọi chủ tiệm bưng ấm mới lên, ngồi thêm cả buổi mà vẫn không thấy Cố Mang đâu.

Cố Mang đã liên tục năm ngày không xuất hiện, lẽ nào Lạc Mai biệt uyển lại xảy ra chuyện rồi?

Mặc Tức nghĩ vậy, tuy ngoài mặt vẫn bình tĩnh như thường, trong lòng lại bắt đầu lo lắng. Hắn cố nhẫn nhịn, uống nốt hớp trà Dương Tiễn cuối cùng trong chén, nhưng chẳng thể dập tắt được lửa lòng. Cuối cùng hắn vẫn đứng dậy, đi sang đường đối diện —

_____________

Tiểu kịch trường

《Cách tỏ tình》

Mặc Tức hai mươi tuổi tỏ tình: Bất chấp tất cả lao đi tìm người.

Mặc Tức ba mươi tuổi tỏ tình: Ta không bao giờ muốn tỏ tình nữa.

Cố Mang ver bình thường tỏ tình: Ta nghiêm túc muốn ngủ với đệ.

Cố Mang ver sói tỏ tình: Lông của bạn đẹp quá à, cho mình mượn dụi xíu được hông?

Tiểu Nhạc Nhạc tỏ tình: Bạn còn lợi hại hơn tứ cữu của mình nữa!

Giang Dạ Tuyết tỏ tình: Ta là người góa vợ, không dự định tái giá, ta nói nhiều lần rồi.

Mộ Dung Liên tỏ tình: Vị cô nương này, cô có bằng lòng bị chửi sấp mặt dưới phần bình luận với ta không?