Vết Nhơ

Chương 132: Kẹo ngọt hay ta ngọt?




Cố Mang chậm rãi điều dưỡng cơ thể.

Do tình huống của Cố Mang đặc biệt, Quân thượng lẫn Mặc Tức đều không thể trả lại công bằng cho y vào lúc này. Mặc Tức hiểu ý của Quân thượng —— Cải tạo cách cục của Trọng Hoa là tâm nguyện của Cố Mang, nếu cứ công bố thân phận của Cố Mang như thế, mọi hy sinh và nỗ lực đều sẽ thành công cốc.

Vì vậy bất luận là Quân thượng hay Cố Mang đều hy vọng Mặc Tức có thể giữ kín bí mật này.

Nhưng xưa nay Mặc Tức nào phải là người giỏi ngụy trang, nói vậy không phải đang bảo hắn không biết giữ miệng chẳng đáng tin cậy, trái lại, hắn nghiêm cẩn, tự chủ, nhất định có thể giữ kín như bưng —— Thứ không thể che giấu chỉ là tình cảm của hắn với Cố Mang mà thôi. Dù rằng Mặc Tức không nói gì, cũng tận sức kiềm chế bản thân trước mặt người khác, song chưa đầy mấy hôm, gần như cả phủ Hi Hòa đều nhìn ra thái độ của hắn với Cố Mang đã thay đổi chóng mặt.

Dạo trước hắn cứ xụ bản mặt anh tuấn, như thể Cố Mang nợ mình năm trăm vạn bối tệ vàng không chịu trả, bây giờ ngay cả nói chuyện cũng hết mực dịu dàng, giọng nói trầm thấp đầy từ tính nghe rất là êm tai, một chút cáu kỉnh cũng không có.

Lúc Cố Mang nghỉ ngơi, từng có trù nương không có mắt sai y đi phụ nhóm lửa. Vốn dĩ chuyện này cũng không vất vả gì, chỉ hơi bẩn chút thôi, huống hồ lúc trước Cố Mang luôn phụ trách việc chẻ củi nhóm lửa, thế nên nghe vậy cũng đi theo. Nào ngờ Mặc Tức ra ngoài trở về, nghe nói Cố Mang bị lôi đi nhóm lửa, hắn lập tức lao thẳng đến nhà bếp, kéo Cố Mang ra khỏi đám gia đinh hốt hoảng đến quýnh cả tay chân.

Trù nương hớt ha hớt hải: “Chủ, chủ thượng…”

“Làm càn gì thế?”

Trù nương: “Tại tôi thấy y rảnh rỗi quá, nên định, định bảo y giúp một tay.”

“Huynh ấy còn là bệnh nhân, giúp sao được mà giúp.”

Dứt lời nói với Cố Mang: “Về nằm ngủ tiếp đi.”

Trù nương: “…”

Nhắc đến chuyện này, có tôi tớ phụ việc trong nhà bếp vẫn chưa hết thảng thốt, gia đinh thường ngày phụ trách việc bảo dưỡng những đồ vật quý giá trong phủ Hi Hòa cũng có lời muốn nói ——

“Nhóm lửa thì đáng gì? Ta kể cho các ngươi nghe chuyện càng khó tin hơn. Hôm đó Cố Mang rượt bắt Túi Cơm, Túi Cơm chạy nhanh quá, Cố Mang rượt gấp quá, sơ ý đụng ngã chiếc bình men gốm mai đỏ trên bàn dài, đúng vậy, chính là chiếc bình đắt giá nhất cả phủ, phải nói là vỡ nát bét luôn!”

Mỗi lần gã nói một đoạn, những người xung quanh nghe gã kể lại phát ra tiếng “ối”, “oái” đầy cảm thán.

Có gia đinh sốt ruột hỏi: “Sau đó thì sao sau đó thì sao? Ngươi có đi báo cho chủ thượng không?”

Gia đinh kia vỗ đùi: “Còn phải hỏi à? Cái bình hoa đó đủ mua một căn nhà năm dãy ở thành Bắc đấy, sao ta không thông báo cho được? Ta lập tức đi kể lại tình hình với chủ thượng.”

“Trời ạ… chủ thượng thích cái bình hoa đó nhất, ngài ấy nên giận đến mức nào…”

“Ngài ấy giận dữ lắm, các ngươi biết ngài ấy nói gì với ta không?”

Chúng gia đinh đồng loạt lắc đầu như trống bỏi.

Gia đinh kia bắt chước giọng điệu nghiêm túc của Mặc Tức: “Sao lại đặt bình hoa ở đó? Lỡ đập trúng người thì sao đây? Huynh ấy có bị thương không?”

“… … …”

Sau phút chốc im lặng, có một gia đinh phát ra tiếng cảm thán khiến cả bọn lúng túng cực độ: “Ôi trời.”

Không ai biết cụ thể giữa Mặc Tức và Cố Mang rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, chẳng qua Mặc Tức thay đổi thái độ với Cố Mang là chuyện mà kẻ nào không mù cũng đều nhìn ra được. May là phủ Hi Hòa ít tôi tớ, xem như cũng trung thành với Mặc Tức, cộng thêm Lý Vi quản thúc thoả đáng, thế nên tạm thời người ngoài phủ vẫn chưa hay biết gì.

“Lý quản gia, ngài nói xem chủ thượng bị sao thế, dù gì Cố Mang cũng là phản thần, bây giờ ngài ấy đối xử với y như vậy, Quân thượng nên nghĩ thế nào, người ngoài lại nên nghĩ thế nào…”

Lý Vi lồng tay vào áo đứng dưới hiên nhà, nhìn nước hồ gợn lăn tăn ngoài sân, nói: “Ngươi có tin tưởng thái độ làm người của chủ thượng không?”

“Tất nhiên rồi, ở Trọng Hoa còn ai chính trực hơn ngài ấy nữa chứ?”

“Vậy chúng ta cứ tin tưởng ngài ấy, chuyện khác đừng can thiệp vào, ngài ấy làm việc nhất định có đạo lý của mình, là những người bên cạnh ngài ấy, chuyện mà chúng ta cần làm chỉ có một.”

“Là gì?”

Lý Vi nói: “Giữ miệng giữ mồm.”

Nhờ dốc lòng điều dưỡng, vết thương của Cố Mang đã nhanh chóng kết vảy. Do được tôi luyện máu sói yêu, thể chất của y tốt hơn trước đây nhiều, nhưng điều khiến người ta khó chịu nhất chính là, mặc dù Khương Phất Lê có thể chữa lành thương tật trên cơ thể của y, song không thể ngăn được hiệu dụng của gương Thời Gian giảm dần. Những ký ức được Sơn Cao “lóe về” cũng bắt đầu tiêu tán như cát chảy khỏi ý thức của Cố Mang.

Có lẽ Cố Mang cũng biết có vài lời nếu bây giờ không nói, sau này biết đâu chẳng còn cơ hội nữa. Sự tỉnh táo của y, suy cho cùng chỉ là một hồi hoa gương trăng nước mà trời cao thương xót ban tặng thôi.

Cố Mang bèn xin Mặc Tức cho giấy bút, lúc Mặc Tức ở bên, y sẽ trò chuyện với Mặc Tức, lúc Mặc Tức vắng mặt, y sẽ ngồi trong phòng một mình, viết lại vài chuyện mình nhớ ra lên giấy. Mỗi ngày thức dậy, y sẽ đọc lại nội dung mà mình viết ngày đầu, nếu như có lỡ quên chuyện gì, y sẽ nhớ lại thêm lần nữa.

Y đang thử cố gắng kéo dài sự tỉnh táo của mình.

Lúc Cố Mang ngủ, Mặc Tức từng xem qua giấy Hoán Hoa đặt bên gối của y, chỗ bắt mắt nhất trên giấy viết về lần đầu hai người gặp nhau ở học cung, Cố Mang viết trên giấy rằng —— “Đệ ấy ngồi dưới tàng cây ăn bánh ú, mặc dù có ngẩng đầu nhìn mình, nhưng tiếc rằng mặt mày lạnh tanh à, ầy, chắc không có ấn tượng gì với mình rồi.”

Vừa định đọc tiếp, Cố Mang chợt mở mắt tỉnh giấc. Thấy Mặc Tức đang lật xem tờ giấy mà mình viết, y thoắt cái bật dậy, vội vã giật lấy tờ giấy khỏi tay của đối phương.

“Ấy ấy ấy! Không được đọc không được đọc.”

“…” Mặc Tức hơi sửng sốt: “Huynh để ý à?”

“Đệ đọc ta ngại lắm.” Cố Mang bảo vệ giấy của mình: “Đệ muốn đọc cũng chờ ta quên hết ký ức đã lóe về trước đã, dù gì lúc đó ta ngu ngơ khù khờ, mặt không đỏ mà tim cũng không đập, chẳng biết ngại là gì luôn.”

Ánh mắt của Mặc Tức sa sầm.

Cố Mang lại vội nói: “Ây dà, được rồi được rồi, chắc gì ta đã quên sạch nhanh vậy nào? Đệ xem ngày nào ta cũng đang củng cố ký ức của mình, biết đâu qua một năm nửa năm, à không, là mười năm hai mươi năm, ta vẫn còn nhớ vanh vách thì sao?”

Mặc Tức không trả lời, cũng không vạch trần lời nói dối của Cố Mang, hắn chỉ nâng tay kéo gáy Cố Mang qua, kề trán của hai người vào nhau. Lát sau, hắn nắm lấy tay phải của Cố Mang, ngón tay chai sần vuốt ve ngón trỏ của Cố Mang.

Rõ ràng có vô vàn tình sâu ý nặng để tỏ bày, bao lời thề non hẹn biển để thổ lộ, nhưng Hi Hòa quân chỉ vuốt ve ngón tay của Cố Mang, thấp giọng nói một câu: “Sao tay dính đầy mực vậy, không biết đi rửa nữa.” Thở dài một tiếng rồi nói tiếp: “Huynh đó…”

Cố Mang mỉm cười: “Đệ là sư huynh hay ta là sư huynh? Đệ lợi hại hay ta lợi hại? Sao đệ bắt đầu dạy dỗ ta rồi?”

“Tất nhiên là huynh lợi hại.” Mặc Tức cười khổ: “Đến giờ ta cũng không tưởng tượng nổi huynh làm sao làm được, rõ ràng đã biết đầu đuôi ngọn ngành mà vẫn không nói tiếng nào theo Chu Hạc đi làm thí luyện hắc ma.”

“Vậy còn cách nào chứ, ta có bất đắc dĩ của ta, đệ cũng có của đệ, Quân thượng cũng có của Quân thượng. Thật ra những chuyện Quân thượng làm, đệ không cần oán hận người quá nhiều. Người ở chỗ cao, thân bất do kỷ, nói thật, nếu trong lòng người thật sự không còn bất cứ thiện tâm công chính nào, người hoàn toàn có thể tìm cơ hội giết ta, nhưng cuối cùng người không có làm vậy.”

Mặc Tức không nói gì.

Lát sau, hắn lại rũ mi nắm lấy bàn tay của Cố Mang.

Lòng bàn tay dày rộng đụng phải chiếc nhẫn ngọc bích mà Cố Mang đang đeo. Trước đó Mặc Tức đã hỏi Cố Mang về chiếc nhẫn này, sau khi biết được là Mộ Dung Liên đưa cho y, Mặc Tức thật sự cảm thấy hơi khó hiểu, nhưng lúc đó sức khỏe của Cố Mang còn quá yếu, hắn cũng không tiện dò hỏi nhiều, bây giờ lại chú ý tới nó, Mặc Tức không khỏi nhíu mày.

Phát hiện Mặc Tức đang nhìn chiếc nhẫn này, hàng mi của Cố Mang lẳng lặng run một cái. Nét mặt khác thường của Cố Mang bị Mặc Tức thu trọn vào đáy mắt, thế nhưng hắn không có vạch trần. Cố Mang từng là người hầu trong nhà Mộ Dung Liên, khúc mắc với Mộ Dung Liên kéo dài đến gần hai mươi năm, có một số việc trải qua sự xoay vần của tháng năm đằng đẵng, quả thật một lời khó mà nói hết được. Mặc Tức cũng không ép buộc y, chỉ nói: “Chiếc nhẫn này, muốn ta trả cho gã giúp huynh không? Hay là huynh muốn tự đi gặp gã.”

Cố Mang không trả lời ngay, y xòe năm ngón tay, nhìn chiếc nhẫn ngọc bích lóng lánh kia, cân nhắc giây lát rồi đáp: “Ta vẫn muốn tự đến phủ Vọng Thư một chuyến.”

Im lặng một hồi, Mặc Tức nói: “Được.”

Nghe giọng hắn rầu rĩ như vậy, Cố Mang không khỏi giương mắt nở nụ cười: “Đệ không vui à?”

“Không.” Mặc Tức khựng lại: “Nhưng mà nhớ phải đeo mặt nạ và khoác thêm áo choàng.” Nói đến đây, sắc mặt của hắn có phần ảm đạm: “Huynh cũng biết, Trọng Hoa có rất nhiều người muốn gây khó dễ cho huynh.”

Cố Mang nói: “Ta sẽ chú ý.”

Đồng hồ nước trong phòng trong chậm rãi nhỏ giọt, canh giờ không còn sớm.

Mặc Tức nói: “Vậy ta về phòng sách trước, huynh nghỉ ngơi sớm đi. Ta còn một vài tài liệu phải xem. Nếu có chuyện gì, huynh cứ trực tiếp tới tìm ta, không ai cản huynh đâu.”

Cố Mang cười nói: “Đệ cũng đừng chăm sóc cho ta chu đáo quá, tuyệt đối đừng quên ta mang thân phận tội thần, trước mặt người ngoài phải kiềm chế một chút.”

Vì câu nói này, trái tim của Mặc Tức rung động, rồi lại đột nhiên thấy xót xa. Rung động là vì hắn chờ nhiều năm như vậy, từ thuở thiếu thời đến tận khi trưởng thành, chờ đến hơn ba mươi tuổi mới chờ được một câu thừa nhận thật lòng thật dạ của Cố Mang.

Xót xa là vì bọn họ đã trải qua quá nhiều, rất nhiều thứ mới mẻ tốt đẹp đã mài mòn, hai người họ giống như tấm vải được khâu miếng vá vậy, tuy rằng còn hoàn chỉnh, nhưng chung quy đã hoàn toàn khác xưa.

Nhìn ra tâm trạng của Mặc Tức không tốt, Cố Mang bèn chọc hắn: “Mặc Tức.”

“Hả?”

Cố Mang nằm sấp trên gối, ngẩng đầu cười nói: “Phê tài liệu xong thì về chỗ của ta ngủ đi, đừng về phòng của đệ. Đệ cho ta ngủ phòng chính, mình thì ngủ sương phòng, liên tiếp nhiều ngày như thế, truyền ra ngoài lại nói ta bắt nạt đệ.”

Mặc Tức cúi đầu, mím môi không nói gì.

Ánh trăng phủ xuống, rọi lên vành tai của Mặc Tức, để lộ chút sắc đỏ phơn phớt.

Cuối cùng Mặc Tức thấp giọng nói một câu: “Huynh cứ nghỉ ngơi cho tốt đi.”

Ý cười của Cố Mang càng sâu thêm, y rũ mi mắt, thò tay ra khỏi chăn, sờ má tiểu sư đệ: “Đệ ngoan quá à.”

“…”

“Tiếc là sư huynh không có kẹo để thưởng cho đệ ăn.”

Mặc Tức ngước mắt nhìn y, thế rồi bỗng nhiên cúi người, hôn nhẹ lên môi y một cái. Dĩ nhiên Mặc Tức không dám hôn quá sâu, lòng hắn chôn ngọn lửa rừng rực, mà hơi thở của Cố Mang sẽ biến đốm lửa thành biển lửa, vì vậy hắn chỉ hôn một cái rồi ngồi thẳng người lên: “Ta về đây.”

Cố Mang nâng tay sờ môi mình: “Ngọt không?”

Thấy Mặc Tức không đáp, y tiếp tục mặt dày mày dạn hỏi: “Ha ha, kẹo ngọt hay ta ngọt?”

“…” Mặc Tức không giỏi nói những lời âu yếm, chọc hắn nổi sùng hắn còn có thể phun ra vài câu ngắn thú tính, nhưng lúc hắn dịu dàng luyến lưu, thật ra hắn ăn nói vụng về không thể tả, và cũng chân chất không thể tả.

Thế nên đối mặt với câu hỏi chòng ghẹo mình của Cố Mang, Mặc Tức không biết nên đáp lại thế nào, hắn bèn nâng tay lên, duỗi hai ngón chọt nhẹ vào giữa trán của Cố Mang.

Cố Mang bị chọt, nằm trên giường đạp chăn hai cái: “Tốt xấu gì cũng nói một câu đi chứ. Càng lớn càng kín miệng, kín chết đệ luôn đi.”

Im lặng giây lát, Mặc Tức chịu nói một câu thật. Hắn nói: “Vậy… ngủ ngon.”

Cố Mang: “… … …”