Trên mặt Nhạc Thần Tình lấm lem máu bẩn, nước mắt đã chảy cạn.
Cậu ta dán mắt nhìn Giang Dạ Tuyết, cổ họng phát ra tiếng gào thét nghe thảm thương mà phẫn nộ cùng cực: “Huynh… gạt đệ… huynh gạt đệ!!!”
“Là do chính đệ ngu thôi.” Giang Dạ Tuyết hờ hững nói.
Đối mặt với Mặc Tức, Giang Dạ Tuyết còn có thể cười tủm tỉm, nhưng đối mặt với Nhạc Thần Tình, mọi ý cười trên mặt hắn đều thu hồi, ánh mắt buốt giá như vụn băng.
Dường như Giang Dạ Tuyết cảm thấy Mặc Tức bị thương quá nặng, hơn nữa độc của cỏ ma không thể nào tự giải, thế nên Nhạc Thần Tình vẫn khiến hắn chú ý hơn, cũng khiến hắn cảm thấy uy hiếp và buồn nôn nhiều hơn.
Giang Dạ Tuyết bước từng bước một đến trước mặt Nhạc Thần Tình, bễ nghễ cúi mắt nhìn anh em cùng cha khác mẹ của mình.
Thật ra Giang Dạ Tuyết rất cao, lúc vươn người đứng thẳng trước mặt Nhạc Thần Tình, cảm giác âm trầm và áp bách đó thật sự khiến người ta cảm thấy lạnh cả sống lưng.
“Là chính đệ ngu, không có đầu óc, không tin tưởng tứ cữu của đệ, đệ còn trách được ai.”
“Đệ không có! Đệ chỉ là… đệ chỉ là…”
“Ồ, đệ không có?” Giang Dạ Tuyết cười lạnh: “Đệ ‘chỉ là’ sơ ý triệu hồi âm binh trong hồ máu, lại ‘sơ ý’ đánh trọng thương cữu cữu của đệ, phải không?”
Nhạc Thần Tình tái mặt.
“Nhạc Thần Tình, quả nhiên đệ được huynh ấy che chở quá tốt.
À không, không đúng, đâu chỉ là huynh ấy.” Giang Dạ Tuyết nói: “Đệ còn được cha đệ, bá phụ của đệ… được tất cả mọi người trong nhà họ Nhạc xem như thằng ngốc mà chiều chuộng bảo vệ, cuối cùng thật sự đã biến thành phế vật ăn hại ngay cả mắng người cũng chỉ có hai từ.”
*Ở đây Tuyết mỉa Tình là chỉ biết chửi người ta bằng mấy từ như “rùa đen nhỏ”, “chó bự xấu xa” đó…
Dứt lời, hắn nắm tóc Nhạc Thần Tình, nhấc đối phương lên khỏi mặt đất.
Sau đó nghiêng mặt qua, không cần lên tiếng, Tiểu Lan Nhi đã sớm bị hắn khoét rỗng linh hạch chế thành con rối ngoan ngoãn đẩy xe lăn đi về phía bọn họ.
Giang Dạ Tuyết dùng sức siết cổ Nhạc Thần Tình, ấn cậu ta ngồi lên xe lăn gỗ.
Chiếc xe lăn đó hệt như hang động chất đầy hài cốt bị chó săn ngậm về, Nhạc Thần Tình sởn hết cả gai ốc, hoàn toàn không muốn ngồi lên nó.
Cậu ta tái mặt giãy giụa như điên, nhưng chỉ đổi lấy độ lực càng thêm mạnh bạo của Giang Dạ Tuyết.
Giang Dạ Tuyết chẳng nói chẳng rằng cũng không cho phản kháng ấn Nhạc Thần Tình lên xe lăn.
Tiếp theo cúi người, nheo mắt, duỗi hai ngón thon dài, nâng cằm cậu ta lên.
“Nếu đệ ngồi ở vị trí của ta mà lớn lên, đệ đệ à, đệ sẽ không lớn thành bộ dáng ngây thơ khờ khạo thế này đâu.
Đệ đúng là ngu đến mức khiến ta hâm mộ đấy, đệ biết không.”
Cả người Nhạc Thần Tình run lẩy bẩy.
Nếu rạch mở da thịt và lóc rời xương máu của một người, sau đó lộn từ trong ra ngoài, cũng sẽ không be bét nhầy nhụa như cậu ta hiện giờ.
Nhạc Thần Tình trông như có rất nhiều điều muốn nói ra miệng, suy sụp, phẫn nộ, đau lòng, căm hận… Nhưng cũng như Giang Dạ Tuyết đã nói, từ nhỏ Nhạc Thần Tình được bảo vệ quá tốt, thế nên ngay cả mắng người cũng chỉ có hai từ kia, mà mấy từ thảm thương đó không thể nào truyền tải cảm xúc như vụn vỡ của cậu ta lúc này.
Nhạc Thần Tình như sắp bị những cảm xúc đó nghiền nát, cậu ta đã bị những cảm xúc đó nghiền nát rồi.
Trong lúc tuyệt vọng cùng cực, thứ mà Nhạc Thần Tình run rẩy nặn ra được, cuối cùng chỉ có một câu chất vấn đầy bất lực —— “Tại sao huynh… tại sao huynh phải làm như vậy…”
“Tại sao ta không nên làm vậy?” Giang Dạ Tuyết đứng trước xe lăn, hắn ngồi trên đó đã lâu, bây giờ rốt cuộc đến lượt người khác ngồi lên, cảm giác khó tả trong lòng khiến đôi mắt của hắn chớp động những tia sáng mỏng manh.
“Nhạc Thần Tình, ta và đệ đều là con trai nối dõi của nhà họ Nhạc.
Đệ sống thế nào, còn ta sống thế nào?”
Nhạc Thần Tình giương mắt lên, khàn giọng cất lời: “Người người đều nói huynh là quân tử… thì ra lòng huynh… lòng huynh che ác giấu hiểm… sâu hơn bất cứ người nào…”
Giang Dạ Tuyết vẫn luôn bình chân như vại, hoặc lạnh lùng hoặc âm trầm, hoặc ác độc hoặc dối trá.
Chỉ chưa từng nổi cơn thịnh nộ thôi.
Nhưng câu này hệt như chiếc chìa khóa bí mật, cạy mở ổ khóa hoen gỉ nhất trong lòng hắn.
Lửa giận vẫn chất chứa chưa bao giờ rời cũi chợt bùng lên dữ dội, khiến cho ánh mắt của hắn trở nên sáng quắc, nét mặt càng vặn vẹo gấp bội.
Hắn nghiến từng chữ giữa môi lưỡi, tưởng như mưa gió chực kéo đến.
“Ta che ác giấu hiểm, uổng danh quân tử?”
Giang Dạ Tuyết cười gằn một tiếng: “Nhạc Thần Tình ơi là Nhạc Thần Tình… Trên đời này ai cũng có thể nói ta như vậy, chỉ có đệ không xứng.
Đệ có biết đệ đang nói chuyện với ai không?”
Tiếng cười bất chợt đứt gãy rồi đột ngột xoắn lại.
Giang Dạ Tuyết phất tay áo quay đầu lại, ánh mắt lúc lườm Nhạc Thần Tình hằn đầy tơ máu của thù hận.
Hắn nắm cổ áo của Nhạc Thần Tình, nhìn thẳng vào mặt đối phương, răng môi tràn ngập căm phẫn thốt ra một câu khiến người không rét mà run ——
“Nếu không phải ta cứu đệ, Nhạc Thần Tình.
Đệ đã biến thành người dưới suối vàng hài cốt trong mộ từ lâu rồi! Chính sự sống của đệ đổi bằng cái chết của quân tử trong miệng đệ đấy!!”
Thù hận vặn vẹo này ứ đọng quá nhiều năm, lúc nó thật sự bùng phát ra ngoài, Giang Dạ Tuyết giận đến run cả người, hắn thình lình buông Nhạc Thần Tình ra, độ lực quá lớn làm xe lăn chạy ra sau một đoạn.
Giang Dạ Tuyết ngẩng đầu lên, đôi mắt đỏ quạch lườm Nhạc Thần Tình chòng chọc, sau đó nhìn quanh động Hồn Thiên tượng trưng cho pháp lực ngoan độc nhất của nhà họ Nhạc, liếc nhìn đám âm binh chỉ nghe theo lệnh của đương gia nhà họ Nhạc, liếc nhìn Mặc Tức bị cỏ Thi Cương làm tê liệt tứ chi, liếc nhìn Tiểu Lan Nhi đã vô tri vô giác… cuối cùng dừng mắt trên người Mộ Dung Sở Y trọng thương nằm hôn mê dưới đất.
Lồng ngực của hắn như bị một cây kim mảnh đâm mạnh vào, cơn đau này không phải không chịu nổi, nhưng lại khiến cho hơi thở của hắn nghẹn lại, hốc mắt của hắn đỏ lên.
Giang Dạ Tuyết hung tợn lia mắt qua, mệt mỏi nhìn Nhạc Thần Tình.
Thế rồi lặp lại câu nói như lời nguyền rủa ấy: “Chính sự sống của đệ đổi bằng cái chết của quân tử trong miệng đệ đấy…”
Nhạc Thần Tình không rõ cụ thể hắn đang nói gì, nhưng chỉ xét riêng mấy chữ này cũng đủ làm mặt mũi cậu ta xám ngoét rồi.
Nhạc Thần Tình thều thào: “Huynh có ý gì…”
“Có ý gì à?” Giang Dạ Tuyết cười lạnh.
Không khí nồng nặc mùi máu tanh, chứng kiến kết cục không thể cứu vãn này.
Chỉ có chính Giang Dạ Tuyết rõ ràng, thật ra hơn hai mươi năm trước, nếu hắn chọn một con đường khác —— Đồ sát gì cũng sẽ không xảy ra, mọi thứ của nhà họ Nhạc, mọi thứ mà hắn muốn, đều sẽ thuộc về hắn.
Hai mươi ba năm trước.
Đặt trước mặt hắn, từng có hai con đường.
——
Năm đó, Giang Dạ Tuyết còn nhỏ bị mẹ gọi vào phòng của tiểu thiếp.
Dẫu cho qua biết bao tháng năm, Giang Dạ Tuyết vẫn nhớ rõ gương mặt xinh đẹp tuyệt trần lại u ám tột độ của mẹ mình, Tạ thị.
Bà nói với hắn: “Dạ Tuyết, sau này chúng ta biết sống thế nào đây.”
Trong phòng đốt long diên hương (1) làm người ta mơ màng, huân hương đắt đỏ vờn quanh Tạ phu nhân ăn bận cũng xa xỉ không kém, bà gắn châu ngọc đầy đầu, cánh tay trắng muốt đeo đủ loại vòng vàng và chuỗi bạc.
Người mẹ trong ký ức luôn chưng diện xa hoa lộng lẫy đến khó tả, chưa hẳn là đẹp đẽ, nhưng bà cực thích kiểu rực rỡ như thế.
(1) Long diên hương: là một chất sáp màu xám được tạo ra trong hệ tiêu hóa của cá nhà táng, trước đây được dùng để sản xuất nước hoa, đốt để xông thơm…
Bởi vì nó đại diện cho sự sủng ái của Nhạc Quân Thiên đối với bà.
Ở giáo phường Trọng Hoa, cầm nữ trẻ tuổi xinh đẹp nhiều như thóc gạo, mà người có thể một bước lên mây, đi đến vị trí của bà hôm nay, thì được bao nhiêu người?
(2) Giáo phường: Nơi dạy con gái múa hát.
Cầm nữ: cô gái đánh đàn.
Tạ phu nhân tự hào với thành công quá khứ của mình, lại sầu lo vô hạn cho tình cảnh của mình sau này.
Bà biết rất rõ, Nhạc Quân Thiên và Mộ Dung Hoàng đã có hôn ước, mà dã tâm của bà không chỉ dừng ở việc làm một tiểu thiếp thấp hèn.
Nhằm độc chiếm trái tim của Nhạc Quân Thiên, bà dốc hết mọi vốn liếng của mình.
Thường ngày không chỉ tận sức lấy lòng chồng, mà còn đưa Giang Dạ Tuyết đến làm đệ tử của Tống tiên sinh hiền đức nhất trong phủ lúc bấy giờ, nhờ Tống tiên sinh dạy Giang Dạ Tuyết thuật luyện khí và đạo lý đối nhân xử thế.
Vì vậy thuở nhỏ Giang Dạ Tuyết không tiếp xúc gì nhiều với mẹ mình, ngược lại thường xuyên đọc sách luận bàn với Tống tiên sinh.
Lão tiên sinh là người lương thiện đoan chính, cũng dạy dỗ Giang Dạ Tuyết thành người điềm đạm nho nhã, khiêm nhường khoan dung.
Dưới sự nỗ lực như thế, tất nhiên Nhạc Quân Thiên bị Tạ phu nhân mê hoặc đến thần hồn điên đảo.
Khi ấy lão còn hết sức hài lòng về Giang Dạ Tuyết, có lần rượu vào quá chén, thậm chí còn bảo rằng sau khi mình hơn trăm tuổi sẽ cho Giang Dạ Tuyết kế thừa nhà họ Nhạc, trở thành tông chủ của thế gia luyện khí.
Tạ phu nhân nghe câu đó của lão, dù biết chỉ là lời nói say, bà vẫn mừng rỡ ôm Giang Dạ Tuyết hôn lấy hôn để, phấn khởi không thôi.
Nhưng tiếc rằng Nhạc Quân Thiên có háo sắc thế nào, có phong lưu thế nào, cuối cùng vẫn là kẻ bội bạc.
Tạ phu nhân cũng thừa hiểu tính nết của lão, vì vậy sau vui mừng ngắn ngủi, bà vẫn sẽ lo lắng nói với Giang Dạ Tuyết: “Con đừng nhìn bây giờ cha con đối xử tốt với chúng ta mà lầm, người kia dù sao cũng phải vào Nhạc phủ.
Một khi người kia qua cửa, mẹ con ta cũng chỉ còn nước cúi đầu làm người, cuộc sống sẽ không dễ chịu.”
Mà ngày hôm nay, Tạ phu nhân gọi Giang Dạ Tuyết vào phòng, kéo tay Giang Dạ Tuyết, quan sát Giang Dạ Tuyết hồi lâu, sau đó đột nhiên ôm chầm hắn vào ngực, ghì chặt hắn, nói với hắn: “Mẹ chỉ có con thôi… chỉ có con thôi…”
“Mẹ…?”
Tạ phu nhân nghẹn ngào hồi lâu mới mở miệng: “Tuyết Nhi… Mộ Dung Hoàng… Mộ Dung Hoàng sắp gả vào nhà họ Nhạc rồi.”
“…”
“Là vào mùng một tháng sau.” Tạ phu nhân buông Giang Dạ Tuyết ra, tay vẫn siết chặt ống tay áo của hắn, tựa như đang siết cọng rơm cứu mạng.
Bà nhìn con mình với cặp mắt đỏ hoe, cặp mắt xinh đẹp ấy chẳng còn đẹp chút nào, bên trong chứa đầy thù hận và cố chấp.
“Tuyết Nhi… mẹ không cam lòng… làm sao cam lòng được…”
“Mẹ…”
“Chúng ta nhất định phải tranh, phải đấu, phải giành.
Con hiểu không?”
Ngặt nỗi lúc đó Giang Dạ Tuyết hoàn toàn không có ý định tranh giành nào, thật ra mẹ hắn ham mê tiền tài hay địa vị đều được, hắn chẳng hề để tâm.
Từ lâu hắn đã cảm thấy những thứ mà hiện giờ mình có đã đầy đủ lắm rồi, thậm chí còn quá sung túc nữa, nếu như bảo hắn chọn, hắn thích cuộc sống xây nhà chốn nhân gian không ngựa xe huyên náo mà trong sách kể hơn.
Chỉ là nhìn đôi mắt ai oán gần như chấp nhất của mẹ mình, Giang Dạ Tuyết không sao thốt được những lời này.
Trước nay hắn luôn tốt bụng thiện lương, không muốn làm người khác đau lòng, huống chi người đó là mẹ mình.
“Con yên tâm đi, sẽ có cách thôi, rồi sẽ có cách thôi, mẹ sẽ không vô duyên vô cớ để ả cướp mất những thứ thuộc về con đâu, mẹ cũng sẽ không ngồi yên mặc con bị ức hiếp.”
“Trong Nhạc phủ này chỉ có con đồng lòng với mẹ thôi, Dạ Tuyết, Tuyết Nhi… con ngoan của mẹ, sau này tất cả những chuyện mẹ làm đều là vì con, con nhất định phải đứng về phía mẹ, biết chưa?”
“Mọi thứ rồi sẽ về lại trong tay chúng ta.”
Giang Dạ Tuyết chớp chớp mắt, hắn là người trưởng thành rất sớm và hiểu chuyện rất sớm, hắn không gật bừa trước khát vọng khôn cùng của mẹ mình với quyền lực và tiền tài, nhưng hắn biết rõ xuất thân hèn mọn của bà, hiểu rằng bà đi đến bước này chẳng dễ dàng, cũng biết bà chỉ sợ mỗi lầu son sụp đổ.
Thế nên lòng hắn có thể cảm thông với bà.
Chỉ là hắn không có lòng tranh đấu mà thôi.
Ngày Mộ Dung Hoàng gả vào phủ, mẹ hắn ăn mặc lộng lẫy, tư thái rạng ngời.
Bà vốn xuất thân là cầm nữ, lúc trước đã quen uốn mình theo người, nặn ra một gương mặt tươi cười khéo léo không phải là chuyện khó với bà.
Bà lễ độ nghênh đón Mộ Dung Hoàng, khiêm tốn nhường nhịn Mộ Dung Hoàng, hạ mình nịnh nọt Mộ Dung Hoàng.
Giang Dạ Tuyết nhìn mà khó chịu, ngay khi tiệc cưới bắt đầu, khách khứa kín chỗ, hắn lặng lẽ rời khỏi đại sảnh tiệc tùng linh đình kia.
Sắc trời tối mịt, tuyết muộn tuôn rơi.
Giang Dạ Tuyết siết chặt áo lông trên người, sực nhớ hoa mai sân sau đang nở rộ, định bụng đến đó bẻ hai cành đặt vào phòng của mẹ và tiên sinh.
Hắn bèn giẫm tuyết mỏng “sàn sạt”, đi thẳng đến vườn hoa.
Thế rồi ở nơi đó, Giang Dạ Tuyết trông thấy một thiếu niên mặc áo trắng như tuyết, khoác áo choàng đỏ thẫm, đứng giữa màn tuyết rơi mịt mù, ngửa đầu nhìn gốc mai già bên tường trắng ngói đen.
—— Đó là lần đầu tiên hắn gặp gỡ Mộ Dung Sở Y.
Hết chương 170
Stormi: Đêm tuyết là “tuyết dạ”, có lẽ là cảm hứng cho tác giả đặt tên Giang Dạ Tuyết.
Artist: 葵小小
Artist vẽ thiếu cái áo khoác đỏ của tứ cữu nha….