Vẹt Đi Lấy Chồng

Chương 6: Chương 9+10




Tôi cứ tưởng sẽ được anh tắm cho nhưng lại không phải, thế là tôi và Mạnh Thần Ngọc rơi vào chiến tranh lạnh. Anh ấy ăn Việt Quất trên đ ĩa của tôi, mùi thơm bay vào làm tôi rất muốn ăn, nhưng vì sĩ diện nên tôi phải cố nhịn. Tôi ước gì một con chim khác sẽ bay đến vồ lấy mình, cho anh khóc đến sưng mắt thì thôi.

Mạnh Thần Ngọc ngẩng đầu, nhàn nhạt liếc nhìn tôi một cái: "Em có biết mình sai ở đâu không?"

không nói sao biết được ông nội, hỏi khó tôi vậy. Tôi vặn người quay người lại, để chiếc đuôi sặc sỡ của mình hướng về phía anh ấy. Con Vẹt nhỏ như tôi cũng có phẩm giá của Vẹt, đừng ăn hiếp tôi.

Trừ khi Mạnh Thần Vũ xin lỗi tôi trước rồi tăng lượng quả Việt Quất và hạt kê mà tôi ăn hàng ngày, nếu vậy tôi sẽ miễn cưỡng tha thứ cho anh ấy.

Trong khi tôi đang mơ mộng, Kỳ Kỳ nhẹ nhàng bước đến trước mặt tôi.

"Công chúa à, sao em và Tịnh Vương lại cứng đầu như vậy? Nhìn toàn thân em đi, nếu không tắm sẽ biến thành một cục đất sét không ai dám lại gần."

Sau đó tôi mới nhận ra rằng Mạnh Thần Ngọc đã rời đi từ lúc nào, Việt Quất trên đ ĩa cũng đã biến mất. Bớ người ta có người ăn cướp của chim.

Kỳ Kỳ vẫn đang thuyết phục tôi: "Công chúa nhỏ của chị, chúng ta đi xin lỗi nào."

Tên khốn kiếp này chỉ quan tâm đ ến việc làm phản, bình thường anh đối với tôi rất thân thiện, nhưng khi thời khắc mấu chốt đến, anh lại không dám làm gì cả. Nếu anh không tắm giúp tôi, thì để bà đây tự tắm. Dù sao thì trong cung cũng có rất nhiều hồ mà. Lợi dụng lúc Mạnh Thần Ngọc vắng mặt, tôi bay tới ao Sen lớn nhất trong cung. Hoa sen nở rộ, tôi đứng trước ao sen đang cẩn thận duỗi chân ra để kiểm tra nhiệt độ của nước, dù sao tôi cũng là người biến thành Vẹt nên rất sợ lạnh. Chà ấm thật đó, tôi vỗ cánh và bay lên trên cành cây, muốn thực hiện một động tác lặn thật ngầu. Nhưng ngay trước khi tôi bay xuống nước, một bóng đen bất ngờ tóm lấy cánh tôi. Moá ơi! Chim cũng bị bắt cóc nữa nè.

Chuyện gì đang xảy ra nữa vậy trời, tôi muốn đi tắmm. Sau đó, giọng nói u ám của anh phía trên truyền đến: “Ta không tắm cho em, em liền muốn nhảy xuống nước t. ự s..á.t? Sao lại nóng nảy như vậy?”

Tôi ngước mắt lên và nhìn thấy vẻ mặt bối rối và không vui của Mạnh Thần Ngọc. Tôi hoàn toàn chết lặng. Đi tắm cũng không yên, ai rảnh đâu đi tự sát chi trời. Trong lòng tôi dâng lên một nỗi bất bình không thể giải thích được, tôi vỗ cánh hét lên: "Ta đâu có rảnh rỗi đến vậy!"

Anh nhẹ nhàng nhấc tôi lên rồi đặt tôi vào tay và dùng ngón tay nhẹ nhàng lau mặt cho tôi.

Giọng nói nhẹ nhàng pha chút nài nỉ: "Tại sao em vẫn như lúc nhỏ, khóc rồi làm loạn khi không đúng ý mình như vậy?"

Tôi choáng váng và nhận ra rằng mình thực sự đang khóc. Tôi tức giận và xấu hổ đến mức giấu đầu dưới cánh để Mạnh Thần Ngọc không nhìn thấy. Nhưng anh đẩy nó ra một cách nhẹ nhàng, thế là một quả Việt Quất nhỏ được đưa vào miệng tôi.

"Nó rất ngọt, em có thể ăn một miếng."

Tôi liếc một cái nhưng vẫn không thèm ăn, Mạnh Thần Vũ thở dài, đưa tôi trở về phòng, trên bàn có bồn tắm tôi thường dùng. Kỳ Kỳ cũng sẵn sàng đứng ở một bên hỗ trợ. Trong lòng tôi có chút chờ mong được anh tắm cho tôi.

Khi Kỳ Kỳ nhìn anh, cô ấy nở một nụ cười không biết xấu hổ: "Tịnh Vương, xin hãy để cho nô tì."

Nhưng không ngờ cô ấy lại bị từ chối một cách thảm hại. "Không, ngươi đi ra ngoài đi."

Sau khi Kỳ Kỳ rời đi, Mạnh Thần Ngọc đã đặt tôi vào bồn tắm và rửa sạch bùn trên cơ thể tôi một cách vụng về. Tôi cảm thấy thoải mái đến mức không thèm động đậy.Anh tưởng tôi vẫn còn chống cự nên ho nhẹ một tiếng nói: “Ta biết em quan tâm ta, ta không nên làm em buồn, em đừng tức giận nữa.”

Tôi quay lại nhìn anh, ánh mắt anh khá chân thành. Tôi dụi cái đầu nhỏ còn ướt của mình vào đầu ngón tay anh. "Được thôi."

Mạnh Thần Vũ cảm nhận được tâm tình của tôi, nhẹ nhàng cười một tiếng.

Chương 10

Sau khi chiến tranh lạnh, Mạnh Thần Ngọc rõ ràng đối xử với tôi chu đáo hơn, có thể vì bị Hy Nhân làm tổn thương. Mặc dù tất cả người trong cung này đều là nô tì của anh, nhưng người có thể an ủi anh chỉ có con Vẹt nhỏ này thôi. Cho nên mọi người lo lấy lòng tôi đi.

Không ngờ anh ấy còn cho phép tôi ngủ trên gối của anh ấy. Nhưng tôi sợ nửa đêm anh ấy sẽ đè tôi bẹp dúm nên tôi cứ quay lại lồ ng chim ngủ thì hơn.

Cuộc sống khá thoải mái, nửa năm trôi qua trong chớp mắt. Ngay lúc tôi suýt quên mất thế giới này nằm trong sách thì nữ chính lại đến trước cửa cung của Mạnh Thần Ngọc. Bà nội này vừa xấu vừa dai như đỉa, bà mà thành người thì biết tay bà. Tôi trốn trên cành cây và nghe rõ giọng nói của cô ta mang theo chút cầu xin

"Thần Ngọc, lần này hoàng tử không thể giúp ta sao?"

Đôi mắt cô ta hơi đỏ, giọng nói hơi nghẹn ngào, trông rất quyến rũ. Nhưng anh vẫn không hề động lòng, lạnh lùng: “Ta đã cố gắng hết sức vì tiểu thư rồi, lại sắp thành hoàng phi thì còn mong gì nữa."

Hy Nhan tức giận hét lên: “ Đồ vô tâm."

Nhưng cô ta còn chưa kịp nói xong, đã bị anh cợt cắt ngang:

"Ta là người vô tâm? Không phải ngay từ đầu Hạ tiểu thư đã để lá thư phản quốc vào thư phòng của ta sao? Vậy tại sao vua Cao Ly lại vào cung? Lẽ ra tiểu thư phải biết rõ nhất chứ!"

Ngay khi những lời này vừa thốt ra, tôi lập tức trở nên thích thú và chăm chú lắng nghe.

Tuy nhiên, nữ chính trông tái nhợt và nhìn anh bằng ánh mắt hoảng sợ.

"Hoàng phi nói bị hoàng huynh của ta bắt làm con tin, cầu ta cứu người. Kết quả ta trở thành phản đồ, Mạnh Minh Ninh trở thành thái tử.”

"Đây không phải đều là kế hoạch của Hạ tiểu thư và hoàng huynh sao?"

Câu cuối cùng vừa dứt, sắc mặt cô ta trắng bệch, đôi môi đỏ mọng khẽ run lên, đôi mắt mở to đầy hoài nghi. Cô ta thắc mắc tại sao kế hoạch hoàn hảo của mình lại bị bại lộ. Thực ra tôi cũng thắc mắc làm sao Mạnh Thần Ngọc lại biết được những điều này. Chẳng lẽ anh ấy đã điều tra nó trong sáu tháng qua? Không đúng, anh chỉ là một người suốt ngày ở trong cung, làm sao có thể kêu người đi điều tra? Hơn nữa, Mạnh Thần Ngọc không phải yêu nữ chính đến chết đi sống lại sao, tại sao bây giờ nữ chính lại bị dọa đến ngu người rồi?

Đúng lúc trong đầu tôi tràn ngập thắc mắc, Hy Nhân hít một hơi rồi giải thích: “Thần Ngọc, ta làm như vậy là có nguyên nhân…”

Tôi lười nghe cô ta nói bậy nên đứng dậy treo cây lên trên cây, đụng nhẹ ổ sâu bướm, nên nó đều rơi vào người Hy Nhan.

Cô ta cảm thấy toàn thân ngứa ngáy, đưa tay chạm vào, lập tức hét lên: "A… Cái gì vậy!"

Nhìn cô ta hoảng sợ vỗ vỗ mấy con sâu bướm trên người, tôi cười ngặt nghẽo trên cành, mém chút xíu là cắm đầu xuống đất. Cô ta muốn trở thành hoàng hậu nhưng lại làm hại người thực sự yêu cô ta, thật đáng khinh. Bị vậy là đáng rồi nè.

Tôi bay đến trên vai Mạnh Thần Ngọc, anh ta liếc nhìn tôi, trong giọng nói có chút bất lực: "Lại nghịch ngợm. Ta chiều em miết rồi em hư đúng không?"