Vẹt Đi Lấy Chồng

Chương 2: Chương 3+4




Cuối cùng vì trốn không thành nên buộc phải ở lại Tịnh Vương phủ, không phải là tôi không muốn trốn thoát, mà là tôi thực sự không thể trốn thoát. Vì lần trước Mạnh Thần Ngọc phát hiện ra tôi muốn trốn thoát nên anh ấy lúc nào cũng mang tôi theo, ngay cả khi đi tắm cũng mang theo. Mỗi khi tôi có cử động gì, anh ấy đều quay đầu lại nhìn tôi chằm chằm. Vẻ mặt đó thật u ám, như thể tôi nợ anh năm trăm lượng vàng vậy.

Anh đang định giết tôi để giải tỏa mối hận thù của mình phải không? Nghĩ đến đây, cả tâm trí chim của tôi đều tệ, một cơn gió lạnh thổi vào qua cửa sổ cũng khiến tôi buồn bã. Tôi rùng mình trong vô thức, khi tôi trở thành một con chim, tôi nhận ra rằng hóa ra ngay cả việc có lông cũng có thể khiến tôi cảm thấy bớt lạnh được. Ngày xưa tôi còn có những chiếc khăn gió ấm, chăn bông để giữ ấm, bây giờ thì có ai thèm lo cho tôi đâu.

Hiện tại, tôi chỉ có thể ở bên cạnh một kẻ bi3n thái có thể trở thành kẻ giết chim bất cứ lúc nào và đang lăm lễ tới mạng sống của tôi. Đời tôi khốn nạn quá!

"Bây giờ tôi mới biết hóa ra chim cũng bị cảm lạnh."

Trong lòng có một trận mưa giông lặng lẽ, kẻ thủ ác ngước mắt lên nhìn tôi.Kẻ ác đã nói chuyện với tôi, chẳng lẽ anh ấy đã nghĩ ra cách đối phó với tôi rồi sao?! Tôi nên làm gì bây giờ, tôi cần tín hiệu của dũ trụ. Đầu óc tôi quay cuồng, cố nghĩ cách trốn thoát. Nhưng tôi quên để ý rằng người đàn ông đó đã đứng dậy và đi về phía lồ ng của tôi, chỉ nghe thấy một tiếng cạch, cửa lồ ng mở ra, giây tiếp theo tôi bị một bàn tay to lớn với những khúc xương sắc nhọn tóm lấy và mang ra ngoài.

Đã hết! Chấm dứt cuộc đời rồi! Thôi rồi Lượm ơi luôn. Hàng chục cách chết tàn nhẫn và khủng khiếp hiện lên trong đầu tôi. Chiên, luộc, nướng, áp chảo, xiên que BBQ.

KHÔNG! Tôi muốn tự cứu mình, tôi bắt đầu tựa đầu vào miệng anh và dụi dụi nó một cách quyến rũ. Mạnh Thần Ngọc nắm lấy tay tôi cứng đờ, sau đó đặt cánh tôi vào lòng bàn tay anh, cúi đầu nhìn tôi:

"Mong được hạnh phúc và thịnh vượng cùng ngươi. "

Tôi chớp đôi mắt nhỏ bằng hạt đậu xanh của mình, rồi cúi xuống lòng bàn tay anh như thể đang cúi đầu. Thủ thuật này chưa bao giờ thất bại đối với tôi khi đối phó với nhà vua, hoàng hậu, và cả công chúa. Tôi không tin là không có tác dụng, chắc chắn tôi sẽ không bị ăn thịt.Mạnh Thần Ngọc nhìn tôi hồi lâu mới chậm rãi nói:

"Con chim ngu ngốc, nhiều năm như vậy ngươi vẫn chỉ biết chiêu này."

Trong giọng điệu này có chút ý cười, khá là say mê tôi, tính ra tôi cũng có giá quá trời. Tôi nhìn lên và nhận ra khóe miệng anh ấy nhếch lên, ngoại hình của anh trở nên đẹp trai hơn, xua tan đi vẻ u ám giữa hai lông mày. Tôi như quay lại mùa hè mười năm trước, nhưng tôi không muốn nhớ.

Bởi vì năm đó tôi vừa mới trở thành chim quý của hoàng hậu, đang ở đỉnh cao danh vọng, lần đầu tiên nhìn thấy Mạnh Thần Ngọc liền bị anh mắng.

Chương 4

Mạnh Thần Ngọc khi còn nhỏ tính tình hống hách và kiêu ngạo, người khác phải thua trước sự dễ thương của tôi, nhưng anh ta lại luôn lạnh lùng với tôi. Anh ấy phớt lờ tôi và tôi cũng không thèm quan tâm anh ấy, nhưng đến nửa đêm anh ấy lại quấy rầy khi tôi đang nghỉ ngơi. Rồi tự dưng dựng đầu tôi dậy, đưa tôi ra vườn sau nhà…có điên không? Kết quả là ngày nào tôi cũng bơ phờ suốt nửa tháng, trông như sắp chết chứ đừng nói đến việc vẫy cánh tung tăng.

Vào lúc nửa đêm anh ta lại mang tôi ra ngoài sân để cùng tôi tâm sự, tôi muốn đi ngủ rồi ông nội ơi:

"Ngu ngốc, ngu ngốc, ngu ngốc!" Nhưng quên mất anh không hiểu tiếng Vẹt.

Những âm thanh "éc,éc" kinh thiên động địa này lập tức khiến rất nhiều cung nữ và thái giám kinh hãi. Mọi người vội vàng chạy tới, Tịnh Vương điện hạ bình thường lạnh như băng, nhưng lại lo lắng muốn bịt miệng một con vẹt. Mọi người tròn mắt nhau, hoàng hậu và nhà vua cũng bị đánh thức, một nửa hậu cung đều ngưỡng mộ bộ dáng bất lực và xấu hổ của Mạnh Thần Ngọc.

Sau đó, mọi người trong hậu cung đều biết về câu chuyện dễ thương của Tịnh Vương, khi đang lén lút chơi với con Vẹt vào lúc nửa đêm. Nhưng Mạnh Thần Ngọc tự nhận mình đẹp trai dũng mãnh, hai chữ “dễ thương” đối với anh không kém gì sỉ nhục. Từ đó khi nhìn thấy tôi, anh ấy đi đường vòng, không thèm nhìn tôi nữa, chắc chắn anh ấy ghét tôi lắm.

Nhưng lúc đó tất cả đồ ăn thức uống hấp dẫn tôi hơn cả một hoàng tử bé, nên tôi nhanh chóng quên mất. Ngay cả bây giờ, ước gì tôi có thể quay ngược thời gian để anh ấy đỡ ghét tôi. Nếu lúc đó tôi biết mình sẽ rơi vào tay anh, thì tôi thà chết cũng sẽ không hé răng một chữ. Đáng tiếc là không có nếu như, lúc còn nhỏ tôi đã khiến anh ấy biến thành một kẻ ngốc nghếch, bây giờ lại khiến anh ấy bẽ mặt. Tuy việc thứ hai không liên quan gì đến tôi, nhưng tôi sợ rằng mình sẽ chết vì mối hận cũ cộng thêm hận mới.