Vết Cắn Ngột Ngào

Chương 5: Loài người thấp hèn




Anh ta đè tôi xuống ghế Sofa

-Tối hôm qua còn chủ động tới tìm ta để dâng máu.Xem ra cô cung đáng yêu đấy chứ.

Tôi nghĩ mình thật ngu ngốc quả nhiên lúc đó mình nên chạy trốn mới đúng,còn bị đám quạ tấn công, anh ta đã cứu mình,sau đó thì....

-Sao tôi không nhớ gì hết vậy.

-Cô đã bị trúng khí độc,con người khi lạc vào khu rừng sẽ bị cướp đi ý thức rồi cứ đi tiếp cho đến khi chết.Ai bảo lúc đó cô vung tay tôi ra rồi chạy. Xem ra đây cũng là trừng phạt di!

-...Này đừng có chạm vào tôi.

Anh ta ghì chặt tay tôi nói giọng mỉa mai

-Tốt lắm,tinh thần thế này. Xem ra cô cũng đã hồi phục không ít rồi nhỉ.

-Anh..anh làm gì vậy?

Anh ta tiến răng nanh lại gần cổ của tôi nói

-Tất nhiên là ăn bữa sáng rồi.

Rồi chiếc răng nanh quen thuộc đó lại cắm sâu vào trong cổ tôi nhưng khi chiếc răng này cắm vào là tôi lại có một cảm giác kỳ lạ vô cùng làm tôi đỏ mặt nhưng nghĩ đến tối hôm qua tiếng nói'Dơ bẩn' đó tôi vô tình thốt ra

-Đừng mà..bẩn sẽ rất bẩn đó. Á Á....

Chiếc răng nanh đi ra. Dật mắt đỏ rực lửa

-Bẩn? Cô đang nói ta?Hay tự nói chính mình đấy?

Ánh mắt mơ hồ của tôi không còn nghĩ được gì ngoài Tiểu Lăng

-...Nhà. Tôi muốn về nhà.

-Yên tâm đi! Ta đã nói là nói nếu cô làm huyết phó của ta thì ta sẽ không ra tay với em tra cô đâu!nhưng có điều trước khi tôi không còn hứng thú với cô!

Anh ta xuống giường và căn dặn người hầu của mình. Không thể ngừng khóc được tôi đã chịu đủ lắm rồi tôi không còn là con người nữa,sự tự tôn trước kia đã biến mất. Lúc trước tôi khinh biệt con người thấp hèn dâng máu cho ma cà rồng và làm đồ chơi cho họ nhưng giờ tôi nhìn lại tôi chả khác gì loài thấp hèn đó

-------------------------------------------

Ở một nơi Tiểu Lăng sống đó là thị trấn của con người. Một cậu bé cao tóc hồng nhạt giống Tiểu Tân và đó là Tiểu Lăng từ trong nhà đi ra những cô hàng xóm hỏi

-Ah Tiểu Lăng đó à hôm nay sớm như vậy đã dậy rồi sao?

-Ah vâng vì hôm nay chị tôi sẽ về- Lời nói ngọt ngào với một nụ cười rực rỡ và dụi dàng

-Nghe nói chị của cậu là sinh viên học trên thủ đô phải không? Thật là giỏi quá.

-Đúng vậy.

-Tội thằng bé còn trẻ mà đã bị bệnh tim nghiêm trọng như vậy

Tiểu Lăng dựa vào một chỗ nghĩ nếu không phải vì cần tiền chữa bệnh cho mình thì chị đã không phải học một chỗ có những huyết tộc bẩn thỉu như thế.Có một cô gái có vẻ học cùng trường ở thủ đô với Tiểu Tân

-Xin hỏi cậu có phải là em trai của Đỗ Tiểu Tân không?

-Cô là...

-Tôi là bạn học của chị gái cậu,chị gái cậu ở trong trường đã xảy ra chuyện..,

--------------------------------------------------------

-Cô ta vẫn đang giận rỗi à.

-Đỗ tiểu thư đã hai ngày nay không ăn uống gì ạ.

Anh ta chạy vào tung chăn lên

-Cô không muốn nói chuyện với ta à?

Tôi như vô hồn trả lời

-Tôi đã nói rồi tôi muốn về nhà! Cho dù chỉ là hôm nay cũng được.

-Tại sao phải là ngày hôm nay,nói thật đi.

Tôi đang định trả lời thì quản gia mới nói

-Thưa thiếu gia em trai của Đỗ tiểu thư tới xin gặp ngài.

-Tiểu Lăng sao nó lại tới đây.

Lạc dật cười nham hiểu nắm lấy tay tôi

-Chẳng phải khi nãy cô nói muốn về nhà sao,bây giờ người nhà của cô đén cô nên vui mừng có phải không