Ngọc Lâu Xuân im lặng một lát rồi đi vào gian trong lấy một chiếc hộp gấp, bên trong là hai con dấu khắc hình hoa phù dung.
“Đây là con dấu khắc tên mà ta nhờ danh gia chế tác sau khi Thục Viện ra đời.
Vốn tưởng rằng cả đời này sẽ khó có cơ hội đưa cho con, may mà ông trời cũng không đến mức tệ bạc với ta.”
Ngọc Lâu Xuân lấy một con dấu ra đưa cho Tiểu Viện, Tiểu Viện nhìn chữ triện khắc trên con dấu, khó khăn lắm mới nhận ra được mặt chữ trên đó: Tiết Thanh Bội.
“Thanh thanh tử bội, du du ngã tư.
Túng ngã bất vãng, tử ninh bất lai?” (*) Ngoc Lâu Xuân cúi đầu cười, rồi nói với nàng: “Phụ thân con là Tiết Chiêu, cái tên này cũng là ngài ấy đặt cho con.”
(*)Trích bài thơ Tử Khâm trong Kinh Thi.
Dịch thơ: Xanh xanh thắt lưng, tương tư dai dẳng.
Lâu không gặp Người, Người nỡ buông xuôi?
Cả người Tiểu Viện run lên, cổ họng như nghẹn lại.
Cái tên Tiết Chiêu này, thời gian nàng ở kinh thành cũng đã nghe tới, là danh tướng Đại Trịnh đã qua đời nhiều năm trước, phụ thân của Tần Chí Thành từng là phó tướng của ông.
Mối họa Tây Man xuôi nam quấy nhiễu Đại Trịnh khiến dân chúng lầm than như hiện nay chẳng khác nào lưỡi đao treo ngay trên đầu vương triều.
Nhưng mọi người vẫn thường truyền tai nhau về hai mươi năm trước, lúc Tiết Chiêu tướng quân vẫn còn cầm quân, Đại Trịnh chí khí hô cao, tinh binh trăm vạn, đồng cỏ phì nhiêu trải dài tít tắp không kẻ nào dám xâm phạm.
Nhưng Tiết Chiêu tướng quân vừa bỏ mình, Tây Man đã chớp lấy thời cơ lấn tới.
Tiểu Viện khó mà tin được, vị tướng quân vĩ đại được người người tung hô lại chính là cha thân sinh của mình.
“Ta từng lưu lạc hồng trần, tướng quân vừa gặp ta đã có lòng cảm mến.
Năm Hằng Xương thứ năm, chiến trận cam go, ta theo ngài xuất chinh nên mang thai con.
Lúc ấy chiến sự liên miên nên ta lui về Hàng Nam dưỡng thai, nào ngờ một lần chia tay lại hóa thành vĩnh biệt, ta không còn cơ hội gặp lại cha con nữa.”
Nói đến chuyện cũ, nỗi đau trong lòng Ngọc Lâu Xuân đã nguôi ngoai.
Bà và Hồng Hà, mẹ Trịnh Lan, một ca một vũ, tiếng thơm xa gần Giáo Phường ty lúc bấy giờ.
Người sau vào cung cấm, còn bà được Tiết Chiêu tướng quân cảm mến, thậm chí còn đi ngược lẽ thường, vì muốn cưới bà mà từ bỏ tước quan.
Thời đó Tiết Chiêu là thiếu niên anh tài, danh môn quý nữ kinh thành ngưỡng mộ ngài ấy nhiều vô số kể, nhưng Tiết Chiêu lại chẳng phải người chịu bị bó buộc bởi luân thường, kiên quyết muốn rước Ngọc Lâu Xuân về nhà.
Kinh thành được một phen dậy sóng, lời bàn tán xôn xao, thậm chí còn được cải biên thành sách tài tử giai nhân.
Hai mắt Tiểu Viện nhòe lệ, con dấu hoa phù dung trong tay bỗng trở nên nóng bỏng.
“Năm Hằng Xương thứ sáu, cũng là năm con ra đời, đó là thời điểm kịch chiến với Tây Man.
Lúc ấy quân ta xâm nhập được vào hậu phương của địch, nhưng lại không đợi được đến lúc đế vương tiếp tế, chỉ có thể lấy thân mình đền nợ nước.” Tiết Chiêu mất, cả nước tiếc thương, nhưng trận chiến này liên quan tới mối quan hệ lợi ích chồng chéo giữa nhiều thế lực, bởi vậy mà bao năm qua cũng hạn chế được nhắc tới.
Hằng Xương Đế vì trấn an quân tâm mà cảm thán việc Tiết Chiêu chiến tử oanh liệt khôn cùng, nhưng sự thật đằng sau ra sao thì lại ngậm miếng kín bưng.
Trầm oan khó giải năm xưa, lần nào Ngọc Lâu Xuân nhắc tới cũng không nén nổi tiếng thở dài: “Sau khi ta sinh con, vì thân bạc thế cô nên bị kẻ xấu lừa gạt, nhân lúc đang ngủ lén ôm con đi.
Ta đã từng nghĩ cả đời này sẽ không được gặp con nữa.”
Lúc này bà mới nở nụ cười rạng rỡ: “Ban đầu Mạnh phu nhân tỏ ý muốn cho ta và Thục Viện gặp lại, nhưng khi thấy vết bớt mẹ đã biết con không phải Thục Viện, con là Thanh Bội.
Trên chân con còn có một nốt ruồi son, không thể sai được.”
Sắc mặt Tiểu Viện không tốt là bao, nàng chưa bao giờ nghĩ số phận mình lại long đong đến vậy, thậm chí còn liên quan đến việc mưu tranh quyền lực của Đại Trịnh.
“Nhất định là phụ thân bị oan.” Tiểu Viện nhìn Ngọc Lâu Xuân rồi nói chắc nịch.
Ngọc Lâu Xuân không đáp.
“Vậy còn muội ấy thì sao? Tại sao lại...” Tại sao nàng lại có thêm một cô em gái?
Ngọc Lâu Xuân nghe vậy, nét mặt thoáng hiện lên vẻ đau đớn, im lặng chốc lát, bà nhìn ra ngoài cửa không bóng người, có lẽ Tiền Thục Viện đã tìm được Kim Tam, rồi ghé vào một quán trà ven đường nào đó.
Lúc này bà mới nói tiếp: “Ta vốn cho rằng mình chỉ có thể quay lại nghề cũ, bán tiếng cười mà sống.
Nhưng ở Hàng Nam, ta đã gặp cha Thục Viện.
Ông ấy dùng chân tình để đối đãi, ta cũng không thể không mủi lòng mà đi theo ông ấy.”
Tiểu Viện cúi đầu trầm mặc, Ngọc Lâu Xuân khó khăn mở lời: “Thanh Bội, lúc ấy mẹ chỉ có duy nhất một mục đích sống là đi tìm con, không thể không thất tiết, huống chi bản thân ta cũng từng bước ra từ phường ca múa, nếu không gặp được Tiết Chiêu tướng quân thì có lẽ chỉ mãi là bông hoa sớm nở tối tàn, rồi chìm vào quên lãng lúc nào không hay.”
Tiểu Viện gật gật đầu, dường như có đôi phần thấu hiểu: “Những năm qua ta cũng lớn lên ở nơi son phấn, nỗi lòng của bà, ta hiểu.”
Ngọc Lâu Xuân đau đớn ôm Tiểu Viện vào lòng, quần áo chất lụa không dễ ấm, nhưng dần dà, Tiểu Viện cũng cảm nhận được một chút an ủi vuố.t ve.
“Thục Viện nhỏ hơn con hai tuổi.
Sau khi ta sinh đứa trẻ này, Tiền đại nhân đã định đưa ta về phủ, nào ngờ Ngô thị lại không đồng ý để ông ấy nạp thiếp.
Thế là chỉ có Thục Viện trở về Tiền gia, kỳ thực lần này đứa trẻ này về lại đây, ta cũng hơi lạnh lòng.”
Ngọc Lâu Xuân có vẻ bất an: “Nhưng mẹ vẫn không hiểu, vì sao Mạnh phu nhận lại nghĩ con là Thục Viện...” Bà nhìn trang phục của Tiểu Viện, rồi lại nhìn Hồ Điệp đeo bội kiếm chờ bên ngoài cửa viện, có thể chắc chắn giờ nàng là nữ chủ nhân của Trạm Vương phủ.
Tiểu Viện im lặng, đôi mắt trong suốt nhìn Ngọc Lâu Xuân, kể lại cho bà chuyện mình được gả thay.
Ngọc Lâu Xuân nghe xong không khỏi cảm thán: “Trên đời sao lại có chuyện trùng hợp đến vậy...”
Trong lòng Tiểu Viện có nghi ngờ, nhưng không phải chuyện của mình, mà liên quan tới Kim Tam vừa biến mất: “Ừm...!Sao Kim Tam lại ở đây ạ?”
Ngọc Lâu Xuân ngây người một lúc mới hiểu ra Tiểu Viện đang hỏi về người hộ tống Tiền Thục Viện tới, đáp: “Chàng trai đó tên là Kim Tam à? Ta còn tưởng đó là ý trung nhân của Thục Viện, Thục Viện nói được hắn hộ tống về đây, trên đường luôn quan tâm giúp đỡ.
Sao vậy, con quen hắn à?”
Nhớ lại lúc Kim Tam vừa thấy mình đã chạy trối chết như ma đuổi, thêm lời kể của Ngọc Lâu Xuân, Tiểu Viện đã hiểu ra đôi phần, nàng nói: “Một người quen cũ ạ, tính cách thành thật nhiệt tình.
Nếu Thục Viện có ý với huynh ấy thì cũng coi như một mối lương duyên.”
Nàng biết Kim Tam có tình cảm với mình, nhưng nếu đúng là lời Ngọc Lâu Xuân nói, Kim Tam hộ tống Tiền Thục Viện suốt đường xuôi nam, dù không biết huynh ấy nghĩ thế nào nhưng có vẻ cũng đã hiểu sự tình.
Đúng lúc Tiền Thục Viện quay lại, đứng bên ngoài gõ cửa, nói với Ngọc Lâu Xuân: “Xuân nương, có người tới thăm ạ.”
Ngọc Lâu Xuân đáp một tiếng rồi quay sang dặn Tiểu Viện: “Bây giờ không thể để lộ thân phận của Thục Viện với người ngoài được.
Tiền đại nhân đang gặp chuyện, nên bảo đứa trẻ này gọi ta là Xuân nương, với người ngoài cũng chỉ giải thích là tỳ nữ ta mới mua về.
Nếu Trạm Vương điện hạ có hỏi tới, con cứ lựa lời, dù sao đứa trẻ này cũng là muội muội của con.”
Nhất thời Tiểu Viện vẫn chưa thể quen với việc danh môn tiểu thư đệ nhất Hàng Nam là em gái mình, khái niệm người thân này vẫn quá xa lạ đối với nàng.
Nhưng thấy thái độ chân thành cầu khẩn của Ngọc Lâu Xuân như thế, nàng cũng chỉ có thể nghĩ một đằng nói một nẻo mà gật đầu.
Sau đó, Ngọc Lâu Xuân để nàng tránh tạm trong rèm một lúc.
Phần lớn khách tới thăm là muốn thỉnh giáo tài diễn tấu của bà, chỉ nửa tách trà là có thể tiễn đi, nên không cần quá cầu kỳ..