Vết Bớt Hoa Điền

Chương 49: Mua Thức Ăn





Cuối cùng, Trịnh Lan chỉ đuổi Phùng Hưng Tam đi.

Nhưng lại hỏi hắn viện trạch có thể nghỉ lại ở Lâm Hà.

Chàng lấy lý do cải trang vi hành không thể làm nhiễu loạn dân chúng, cho nên cố ý dặn dò Phùng Hưng Tam sắp xếp một viện bình dân, sạch sẽ nhất có thể.

Nếu để chàng cảm thấy hắn cố ý xu nịnh, sẽ lập tức trị hắn tội tham ô, đút lót.

Thời điểm Phùng Hưng Tam đi ra, không quên ngẩng đầu liếc nhìn Tiểu Viện một cái, ban đầu hắn vốn định lấy Tiền đại nhân làm lý do bắt chuyện, thể hiện sự quan tâm, lo lắng tới vương phi, từ đó tạo quan hệ với nàng ta.

Ai ngờ lại thành ra kết quả như hiện tại.

Trạm Vương điện hạ này quả thực tính khí thất thường, khó hiểu khó chiều, cổ quái lạnh nhạt như trong lời đồn.

Nhưng nói sao đi nữa, có thể an toàn bước chân ra khỏi tửu lâu đã là kết quả không tệ.

Phùng Hưng Tam ôm ngực nhẹ nhõm thở phào một hơi.

Trước khi về phủ, lão cố ý dặn dò quản gia đưa vương gia vương phi đến một viện của thầy giáo hắn mới mua.

Viện này khá giản dị, mộc mạc, nhìn cũng đoán được là của một gia đình khá giả trung lưu, khu viện thoáng mát, vuông vức, phía bắc là chính phòng, hai bên cạnh là phòng ngủ, phía đông còn có một gian bếp nhỏ.

Phùng Hưng Tam cho gia nhân chuẩn bị sẵn chăn đệm sạch sẽ, vài bộ quần áo mới, còn sắp xếp thêm hai nha hoàn hầu hạ hai vị chủ tử.


Trịnh Lan nhìn tâm trạng phu nhân, tinh tế đuổi nốt hai nha hoàn trở lại phủ huyện thừa.

Bên cạnh phòng phía đông còn có một gian phòng, bên trong đặt một chiếc giường gỗ, nhìn cũng coi như độc đáo, nhưng cùng lắm cũng chỉ là gia sản của một phú hộ bình thường, đừng nói tới hoàng cung, mấy thứ đồ đạc này đến cả so với nhà Nha Nội Huyện Thừa còn chẳng bằng.

“Đây vốn là căn nhà sư phụ thần mua cho tiểu thiếp.

Bởi vì chủ mẫu không cho phép, cho nên đành sắp xếp cho ngoại thất ở bên ngoài.” Phùng Hưng Tam cẩn thận trả lời từng câu Trịnh Lan hỏi, từng câu từng chữ đều cân nhắc trước sau, chậm rãi trả lời, không dám có nửa từ sơ hở.

Cũng may vị quý nhân này mặc dù không thích huyện thái gia, nhưng cũng chẳng hề làm khó nha hoàn, gia đinh.

Tiểu Viện thấy nơi này khá hợp ý.

Viện này bình thường mộc mạc, vừa hay khiến tâm trạng nàng thoải mái, buông lỏng hơn.

Trịnh Lan tìm lý do hợp lý đuổi gia đinh, nha hoàn Phùng Hưng Tam phái tới hầu hạ hai người đi, thong thả ngồi xuống bên cạnh Tiểu Viện, liếc mắt quan sát căn viện nhỏ không thể mộc mạc hơn trước mặt.

“Ra nàng thích nơi ở kiểu này.

Biết ngay từ đầu có phải đơn giản hơn không.”
“Đa tạ điện hạ.

Ta rất thích chốn này.”
Tiểu Viện chậm rãi bước vào nhà bếp, nhìn thấy bếp lò mới tinh, cùng dụng cụ, nồi niêu, và đầy đủ gia vị.

Có thể thấy được vị sư phụ kia chắc chắn muốn chuyển tới đây ở cùng ngoại thất lâu đài.


Tiểu Viện rất ưng ý nơi đây, không nhuốm bụi trần, lại mộc mạc, giản dị.

Dù không so được với Trạm Vương phủ rộng lớn, bề thế, hoàng cung sơn son thiếp vàng, nhưng nơi này khiến nàng cảm thấy một sự an yên, bình dị khó nói thành lời.

Nhìn nụ cười ngọt ngào trên môi nàng, Trịnh Lan bất đắc dĩ lắc đầu.

Nếu như sớm đoán được nàng thích được sống cuộc đời giản đơn như vậy, chàng sao phải khổ cực bàn điều kiện với Hằng Xương Đế, để rồi ngàn dặm xa xôi tới tận Hàng Nam làm gì.

Giờ phút này, Trịnh Lan đột nhiên nhận ra, Tiểu Viện của chàng đúng là một cô nương không hiểu được cách biểu đạt nhu cầu của mình tới người khác.

Lòng chàng thoáng nhói lên.

Nàng từ nhỏ đã không có người thân để dựa dẫm, đòi hỏi.

Chẳng có ai tình nguyện thoả mãn những tâm nguyện dù là nhỏ bé nhất của nàng, thời gian cứ thế trôi qua, cho đến một ngày ngay cả những nhu cầu đơn giản, những ước mong bình dị nhất mà bản thân muốn nàng cũng chẳng hề hay biết, chẳng thể lý giải.

Nhìn mặt trời đang ngả dần về phía tây, Tiểu Viện xách một giỏ trúc từ trong bếp ra, kéo tay Trịnh Lan, cười nói: “Đã lâu rồi chưa được đi tản bộ, ngắm phố phường, điện hạ, người cùng ta đi mua thức ăn đi.”
Trịnh Lan mặc dù ở kinh thành thi thoảng cũng mặc thường phục, đi ngắm cảnh, dạo chơi phố thị, nhưng chưa từng ra chợ mua thức ăn, nhìn biểu cảm thoải mái tự nhiên khi nắm tay mình của Tiểu Viện, chàng thoáng kinh ngạc, sau đó như thể ma xui quỷ khiến, không hề suy nghĩ, đáp: “Được.”
Từ viện đi ra đường cái không xa chính là một khu chợ nhỏ bày bán vô số rau củ quả tươi và các loại thực phẩm thiết yếu khác.

Tiểu Viện ngồi xổm xuống, thành thục lựa chọn, mặc cả.

Khí thế phô trương, chi li, tỉ mỉ, không khác gì những vị phụ nhân bình thường.


“Cũng sắp tối rồi, thôi để lại cho ta chỗ này đi.” Tiểu Viện hùng hổ mặc cả với người người bán hàng, thẩm thẩm kia cũng chẳng vừa, hai tay chống hông cò kè lại: “Cô nương, cô sao có thể keo kiệt như vậy.

Nhìn cách ăn mặc chắc cũng là gia đình khá giả, còn so đo từng đồng từng cắc với đám con buôn nghèo rớt mồng tơi như chúng ta? Thật sự không thể giảm được nữa đâu.”
“Dù ta có mặc váy gấm, quần lụa cũng là nhờ tích từng hào, từng đồng mà ra.

Ngay cả hoàng đế bệ hạ cũng phải sống cần kiệm, không thì sao gây dựng được giang sơn xã tắc như ngày nay.

Thẩm đúng là không chịu nói lý, đúng không tướng công?” Tiểu Viện giương mắt ra hiệu cho Trịnh Lan.

“Nương tử nói đúng lắm.”
Trịnh Lan không nhịn được bật cười, không ngờ Tiểu Viện nhà mình còn có mặt chợ búa, ngoa ngoắt như vậy, trừ việc đẹp như tiên nữ ra, thì chẳng có vẻ gì khác với một nữ tử đã có gia đình bình thường.

Hơn nữa lúc này đây, nàng hoạt bát, thoải mái hơn hẳn khi bị giam cầm trong lầu son gác tía.

Tựa cá gặp nước vui vẻ, đầy sức sống.

Hưởng thụ quá trình mặc cả với người ta, Tiểu Viện mãn nguyện ôm một giỏ rau đầy trở về.

Nhìn giỏ rau xanh tươi mơn mởn, nàng lại nhớ tới nửa năm trước, nàng cũng thường xuyên xuống thuyền, vào chợ mua nguyên liệu tươi sống nấu nướng, lo cơm nước cho mẹ con Kim bà bà.

Khi đó nàng chưa từng nghĩ rằng công việc tưởng chừng đơn giản, vất vả này lại trở thành niềm vui xa xỉ về sau đến vậy.

Trịnh Lan rút một thỏi bạc trắng từ trong hầu bao, ném cho chủ hàng rau.

Nửa đời kiếm sống bằng gánh hàng rau, lần đầu tiên bà chủ gánh hàng thấy một thỏi bạc chất lượng tốt như thế, lập tức có chút hoảng hốt.

“Lang quân… cái này… ta không có đủ tiền thối trả lại ngài.”
“Không cần.


Chỗ còn thừa là tiền thưởng.” Mấy gánh hàng rong xung quanh thấy thế, người nào người đó mắt chữ A mồm chữ O, thi nhau kinh hô.

Dưới bóng hoàng hôn đỏ rực, một đôi bích nhân nhãn nhã đi tới khu chợ này, còn làm ra mấy hành động kỳ quặc không ai lý giải nổi, trong lòng người dân phố chợ cũng lờ mờ đoán ra hai người kia chính là phu phụ quý nhân hoàng thân quốc thích trong lời đồn đại nổ ra từ sáng tại Lâm hà.

Ban đầu nhóm con buôn thấy vị lang quân kia ra tay hào phóng định tiến lên chào hàng, không muốn mất cơ hội kiếm lời, nhưng khi đoán ra được thân phận cao quý của cặp phu thê kia, thì lập tức kính sợ, không dám đi tới.

Vị thẩm thẩm bán rau được Trịnh Lan thưởng bạc lúc này cũng rơi vào bối rối, hoảng hốt.

Thỏi bạc trong tay chẳng khác nào củ khoai lang nóng bỏng.

Nếu quả thực là bạc của hoàng tử, một ả đàn bà buôn bán nhỏ lẻ như bà ta sao dám nhận, lại tiến lên muốn trả lại, nhưng bị ánh mắt lạnh lùng của Trịnh Lan dọa sợ, đành hậm hực cúi đầu.

Tiểu Viện cảm nhận được sự thay đổi của không khí chung quanh, thầm thở dài trong lòng, ở cạnh Trịnh Lan nàng muốn trở thành một người bình thường cũng khó.

Nhưng có thể được như hiện tại đã là việc không dễ dàng, nàng tạm thời coi như không nhìn thấy, chỉ muốn tận hưởng cảm giác tự do tự tại của cuộc sống dân dã thêm chút nữa.

Tiểu Viện nhìn Trịnh Lan nói: “Hôm nay ta mua được kha khá nấm hương tươi.

Trong kinh điện hạ đã quen ăn các món sơn hào hải vị, mấy món dân dã từ nấm hương có lẽ ít khi được nếm thử.

Hôm nay ta sẽ nấu canh nấm hương cho chàng nếm thử.”
Một Tiểu Viện hoạt bát, năng nổ như thế này, vui vẻ thoải mái, so với Tiểu Viện dát lên mình bộ cung trang nặng nề, quy củ, luôn nơm nớp lo lắng, sợ hãi, cẩn thận từng lời nói cử chỉ, càng có sức sống hơn, chân thực hơn.

Khoé miệng Trịnh Lan không tự giác nâng lên.

Chàng nhìn nàng đến xuất thần, cảm thấy giờ khắc này, tất thảy những phồn hoa đô hội, những thứ đẹp đẽ tinh mỹ nhất thế gian, cũng chẳng bằng ánh mắt trong veo, và nụ cười rạng rỡ phủ ráng hồng hoàng hôn của giai nhân trước mặt..