Vết Bớt Hoa Điền

Chương 47: Dắt Ngựa





“Thật ra không khó, chỉ là xử lý có hơi phiền phức.”
Chàng đoán Tiểu Viện không hiểu rõ ràng được sự sáp nhập, thôn tính, cướp đoạt lãnh địa của nhau giữa các thổ địa, phú hào, danh gia vọng tộc, cũng không biết cặn kẽ về quyền lực của các địa chủ địa phương thứ gọi là phép vua còn thua lệ làng, cũng như mối quan hệ lợi ích phức tạp, dây mơ rễ má giữa quan lại, địa chủ, con buôn, đây đều là những vấn đề vừa mập mờ, vừa nhạy cảm, lại nhập nhằng khó giải quyết, quan hệ trực tiếp tới sự phát triển của quốc gia xã tắc, và bộ máy quân chủ, dăm ba câu chẳng dễ dàng giải thích rõ ràng được.

Huống chi, chàng cũng có chút đau đầu, nếu dùng phương thức ngoài luồng giải quyết, giả dụ cho thân vệ Ngũ Độc Môn ở trong tối xử lý vài chuyện, chắc chắn vấn đề sẽ dễ dàng hoàn thành hơn nhiều, chàng đã định lẳng lặng ra tay, triệt tiêu thế lực thân sĩ tại Hàng Nam, đồng thời kiên nhẫn cho gián điệp xâm nhập, thăm dò, để từ từ khống chế tổ hợp không tốt này từ bên trong, để rồi một đòn bóp ch.ết liên minh các thế gia, thổ hào Hàng Nam.

Chuyện này với chàng không khó, nhưng lại không hợp với phong cách làm việc của Trịnh Lan.

“Tiền đại nhân chính là thân sĩ Hàng Nam, ta có nghe An Thái và Lý Tú Dung đề cập chút ít.

Hình như quyền lực không nhỏ.”
“Ừ.” Trịnh Lan không muốn thảo luận vấn đề này với Tiểu Viện, mấy thứ tranh quyền đoạt lợi phức tạp, vô vị này mình chàng phiền lòng là đủ, không muốn nàng cũng đau đầu theo.

Thậm chí chàng từng nghĩ, hay học theo chiêu trò của mấy gã thứ sử, hoặc khâm sai, đến Hàng Nam cưỡi ngựa xem hoa, sau đó viết nhăng viết cuội vài ba cuốn tấu chương cho xong chuyện gửi cho Hằng Xương Đế cho có, dù sao tuy thiên hạ này là của họ Trịnh nhưng lại không phải của chàng.

Thấy đôi lông mày của chàng càng lúc càng chau lại, Tiểu Viện thức thời im miệng.

Nàng thầm đoán dù có xuôi nam chăng nữa, chỉ sợ Trịnh Lan cũng chẳng được sống đời bình an, thanh nhàn như chàng vẫn hằng mong muốn.

Hồ Điệp tiến đến, bê theo lồng cơm bằng ngà voi tinh mỹ, thuần thục bưng những đĩa đồ ăn tỉ mỉ, đẹp đẽ đặt lên bàn, động tác ưu nhã chia thức ăn vào các đĩa.

Tiểu Viện và Trịnh Lan dùng bữa xong, Trịnh Lan lấy ra một tấm bản đồ địa hình Hàng Nam và những cuốn sách địa lý có liên quan nửa nằm nửa ngồi trên giường Tử Đàn xem qua.

Tiểu Viện lẳng lặng ngồi một bên, nàng cũng muốn tìm việc gì đó làm giết thời gian, nhưng không biết nên làm gì.

Cuối cùng nàng đành hậm hực đem hết tàn của Nguyệt Trầm Hương cho vào bình nước chuyên dụng vất tàn hương.

Nàng muốn giúp Trịnh Lan phân ưu, nhưng nàng lại chẳng làm gì được, nàng không hiểu triều chính, cũng chẳng biết đạo lý kinh bang tế thế, dựa vào chút kiến thức ít ỏi của mình, những điều Trịnh Lan đề cập phần lớn nàng đều nghe không hiểu.

Lúc này nàng lại nhớ đến những lời Lý Tú Dung từng nói, đến cùng nàng cũng chỉ là một nữ tử tầm thường suýt trở thành “ngựa gầy”, chỉ kém nửa bước nữa là trở thành phường kỹ nữ mua vui, rơi vào vòng xoáy hoan lạc chốn phong trần, so với những nữ tử xuất thân trâm anh thế phiệt, sinh ra đã quen chứng kiến những chuyện quốc gia đại sự, đao to búa lớn, ảnh hưởng tới cả nền chính trị một quốc gia, nàng tự thấy cách biệt một trời một vực.


Nếu như lúc này, người ở bên cạnh Trịnh Lan là Lý Tú Dung, nàng ấy nhất định có thể trợ giúp Trịnh Lan phân tích lợi hại, đề ra giải pháp, chú ý thích hợp nhất với tình hình.

Cho dù là An Thái, tính tình quá mức tuỳ ý, nhưng xét về sự nhạy cảm với chuyện quốc gia đại sự, tiểu công chúa cũng có cách nhìn nhận không kém phần tỉnh táo, sắc sảo.

Nàng chẳng thể làm gì, chỉ đành chơi một khúc nhạc.

Tiểu Viện cẩn thận lấy cây Hạc Lệ từ trong hộp ra, chậm rãi tấu một khúc [Tiêu Nhiên Điệu], tiếng đàn da diết, như khóc như tố, cảm xúc đau khổ buồn bã tựa một dòng suối nhỏ lặng lẽ chảy xuôi.

Mặc dù không mãnh liệt cuồn cuộn, nhưng lại mang tới thứ cảm giác buồn man mác tinh tế đầy rung động.

Trịnh Lan nghe ra sự buồn bã nơi tiếng đàn, chàng có vài phần không hiểu nhìn về phía Tiểu Viện, không lý giải nổi lý do nàng sầu não.

Chàng lờ mờ cảm nhận ra, từ sau khi mình nói rõ thân phận của nàng trước mặt Hằng Xương Đế, trả lại thân phận thật cho nàng, Tiểu Viện không có được sự hân hoan vui vẻ, mà chàng nghĩ, thay vào đó tinh thần ngày càng sa sút, tâm trạng.

Mới đầu chỉ thi thoảng là những nỗi buồn vô cớ, sau đó là nỗi buồn mắc nghẹn nơi đáy lòng.

Vốn dĩ nằm trên giường Tử Đàn chàng có mấy phần mơ màng buồn ngủ, nhưng thời khắc nghe tiếng đàn rầu rĩ, cùng nụ cười gượng trên môi Tiểu Viện, Trịnh Lan lập tức rơi vào bối rối, cơn buồn ngủ cũng tức thời biến mất.

Chàng đi qua, nắm lấy tay Tiểu Viện ngăn nàng tạm thời tấu lên những nốt nhạc ủ dột, yên lặng đặt lại cây đàn vào hộp, lại quay về ngồi xuống cạnh nàng, nắm tay nàng đặt trong lòng bàn tay mình.

“Rốt cuộc, vì lý do gì nàng không vui?” Giọng điệu chàng dịu dàng, kiên nhẫn, không còn vẻ mỉa mai, ác ý thường ngày.

“Ta cũng không rõ.” Tiểu Viện nhìn Trịnh Lan, vành mắt thoáng đỏ lên, nước mắt lặng lẽ lăn xuống.

“Cho dù thế nào, đôi mắt này về sau không được rơi lệ nữa.”
Trịnh Lan ôm nàng vào ngực, khẽ hôn lên những giọt nước mắt nóng hổi, mặn chát đang thi nhau lăn xuống khỏi hàng mi cong dài.

“Điện hạ, sẽ luôn ở bên cạnh ta chứ?” Tiểu Viện cảm nhận được vòng ôm của chàng càng lúc càng chặt, dịu dàng cất tiếng hỏi.

“Ừm, tất nhiên.” Trịnh Lan khẽ hôn lên trán nàng, nơi đóa hoa điền đỏ thắm nở rộ, ban đầu cũng chính nhờ đoá hoa điền diễm lệ này mà tại Hậu Sơn chỉ một ánh mắt lưu luyến không quên được người, khoảnh khắc đó đôi mắt nàng cũng đong đầy nước mắt như hiện tại, chỉ có điều bộ dạng yếu đuối cố ra vẻ quật cường không khỏi khiến chàng thương xót.


“Điện hạ? Đến cùng tại sao người lại thích ta?” Tiểu Viện từ trong lòng chàng ngẩng đầu lên, đột nhiên trịnh trọng hỏi chàng.

Trịnh Lan định nửa đùa nửa thật đáp một câu, nhưng trước dáng vẻ hai mắt ướt nhòe này của giai nhân, dùng bộ dạng không đứng đắn ấy, sợ lại chọc nàng buồn phiền.

Chàng nghiêm túc nhìn Tiểu Viện.

Ban đầu quả thực chàng bị mỹ mạo nơi nàng hấp dẫn, ở Hậu Sơn, nàng hai mắt đẫm lệ, lại hiên ngang tuyên bố muốn đốt vương phủ của chàng.

Nét quật cường, ẩn trong vẻ bi thương, cùng nhan sắc hoa nhường nguyệt thẹn quả là một bức tranh tuyệt phẩm, mà không một nam tử nào bao gồm cả chàng có thể dễ dàng chống cự.

Sau này, ma xui quỷ khiến, âm kém dương sai, chàng nổi hứng thú muốn xem thử kết cuộc vở tuồng thay mận đổi đào của Tiền Trọng Mưu, rồi ngày dài tháng rộng bên nhau dần dần sinh tình, để thích nàng đến độ không thể kiềm chế lúc nào chẳng hay.

Chàng thích dáng vẻ quật cường, thích nét uy hoài, trí tuệ, thích sự sắc sảo nơi nàng, cũng thích dáng vẻ chơi đàn của nàng.

Nhưng mấy lời tình tứ ngọt ngào, tâm tình thổ lộ này… đến lúc phải nói ra… chàng lại khẽ giật mình.

Hành động này không giống chàng, chàng cũng không mở miệng nói ra được.

Bởi vì chàng biết, thích nàng, thương xót nàng, không phải chỉ vì những điều đó.

Chàng sinh ra trong hoàng gia, có thứ nhan sắc tuyệt luân nào chưa từng chiêm ngưỡng? Trịnh Lan biết, bắt nguồn của tình yêu chàng dành cho Tiểu Viện là do đâu, đây cũng là vết thương lòng chàng luôn giữ sâu trong tim không bao giờ để lộ.

Bởi vì nàng xuất thân phong trần… cũng giống mẫu thân chàng.

Chàng muốn hiểu rõ nàng, hay đúng hơn muốn hiểu rõ những nữ tử xuất thân như nàng phải trải qua những gì, sống một cuộc đời ra sao.

Chàng muốn dùng tất cả lực lượng mình có yêu thương, che chở, nâng niu Tiểu Viện, đây cũng là một hình thức chàng tự an ủi bản thân, sửa chữa, cứu vớt những nuối tiếc, bất lực của quá khứ.

Lý do này… nháy mắt chàng thông suốt, đồng thời cũng khó nói thành lời.


Chàng không thể nói vì nàng là nữ tử phong trần, cho nên ta mới yêu nàng, thương nàng.

Chàng cảm thấy nếu mình nói vậy, chẳng khác nào đâm một nhát dao vào tim Tiểu Viện.

Thấy Trịnh Lan chần chừ, Tiểu Viện lau sạch khoé mắt, khẽ nhoẻn miệng cười nói: “Có lẽ sắp tới ngày cho nên tâm trạng ta thất thường, nhạy cảm, hay suy nghĩ lung tung.

Hiện tại ta cẩm y ngọc thực, lại có điện hạ che chở, ta đã đủ thoả mãn rồi.”
Trịnh Lan thở dài, không nói gì thêm, chỉ kéo nàng ôm vào lòng, tiếp đó tỉ mỉ hôn lên đôi môi đỏ mọng, đầy dịu dàng.

Lúc này Tiểu Viện chỉ muốn buông hết bất an, lo nghĩ xuống, cho phép mình sa vào sự ấm áp, quyến luyến của ái tình, e ấp trong vòng tay vững chãi của nam tử đối diện, thẳng cho đến lúc những ngón tay thon dài không an phận trượt vào trong áo Tiểu Viện.

Đang trong giây phút ái â.n, mặn nồng, Trịnh Lan một tay đỡ gáy Tiểu Viện, một tay bế nàng lên, hai người triền miên quấn lấy nhau, Trịnh Lan vuố.t ve khuôn mặt giai nhân, thì thầm thủ thỉ vào tai nàng: “Xem ra thuyền lâu hoa lệ không hợp tâm ý người thương, mấy ngày nữa thuyền cập bến, ta sẽ dẫn nàng đến một nơi.”
Tiểu Viện ngoan ngoãn “Ừ” một tiếng, gương mặt phủ một rặng mây hồng thẹn thùng, e ấp.

Trong thuyền lâu đốt lò sưởi, màu lửa hồng ấm áp, nhu hoà phủ lấy tấm thân đôi trai gái.

Trịnh Lan chậm rãi thăm dò nơi sâu thẳm cơ thể nàng, mang Tiểu Viện đến những giấc mơ êm đềm viên mãn hạnh phúc.

Ngân hà trải dài vắt ngang biển trời mênh mông, vẩy xuống lòng sông quang mang sóng những vệt sáng lung linh ma mị, trong làn nước nhu hoà, Tiểu Viện thấy xa xa một bến tàu quen thuộc.

Là ven sông huyện Lâm Hà.

Nàng từng ở nơi này hành nghề trộm cướp, lừa đảo cùng mẹ con Kim bà bà.

Kỳ thực cũng chẳng phải việc gì xa xôi, chỉ mới nửa năm trước đây thôi, bây giờ nhớ lại ngỡ như đã cách mấy đời.

Ven sông huyện Lâm Hà cách Hàng Nam không xa, vào đông tiết trời cũng có mấy phần lạnh giá, nhưng so với kinh thành, ấm áp hơn rất nhiều.

Hồ Điệp giúp nàng cởi bỏ chiếc áo choàng lông hồ ly giúp Tiểu Viện, sắp xếp gọn gàng vào rương gỗ Trinh Nam, rồi lại lấy một chiếc áo khoác trần bông khoác lên cho nàng, cùng một chiếc áo choàng lông chim màu trắng ngần.

Nhìn tiểu nương tử vừa sạch sẽ gọn gàng lại không mất đi vẻ thanh lãnh, quý phái.

Trịnh Lan đã xuống thuyền, đang đứng tại bến đợi nàng.

Vì đã được thông báo từ trước rằng: Trạm Vương điện hạ sẽ đi ngang qua ven sông huyện Lâm Hà, cho nên từ sớm huyện thừa Lâm Hà đã nhận được công văn của từ truyền đình truyền xuống.


Lúc này hai bên kênh đào, những thương thuyền nhỏ lẻ thi thoảng lai vãng cũng chẳng thấy đâu, trên bến tàu vắng tanh vắng ngắt.

Bươn chải tại huyện Lâm Hà không dài nhưng nàng cũng biết, cho dù vào mùa đông vận tải đường thuỷ đình trệ, ít người sử dụng, nhưng cũng không đến mức một chiếc thuyền hoa cũng không có.

“Điện hạ ở bến tàu này chỉ có thuyền của chúng ta.” Tiểu Viện vươn tay, Trịnh Lan cẩn thận đỡ nàng đi xuống.

Cách đó không xa một cỗ xe ngựa tinh mỹ, sa hoa đã đợi sẵn.

“Ừ.

Văn bản thông truyền được gửi xuống, chỉ sợ huyện thừa đã sớm nắm được tin tức chúng ta sẽ tới đây.”
Tiểu Viện gật đầu, nhìn về phía kênh đào trống trải.

Nàng cứ ngỡ rằng, sau khi rời khỏi kinh sư có thể trở về cuộc sống dân dã đời thường, nào ngờ, long chủng rời Thuỷ Tinh Cung, dù đi đến đâu cũng biến nơi ấy thành đầm lầy.

Tại kinh sư, Trịnh Lan đi tới đâu cũng được đám quý tộc xum xoe, nịnh hót, khí thế phô trương, những điều đó không phải mong muốn của chàng, mà là chuyện đương nhiên.

Vì chàng là con rồng, là hậu duệ hoàng gia, mang trong mình dòng máu cao quý nhất Đại Trịnh.

Trịnh Lan dường như đoán được tâm ý của nàng, chậm rãi nói: “Có phải nàng không thích quang cảnh phô trương, trịch thượng này?”
Tiểu Viện bật cười, có chút xấu hổ nói: “Nửa năm trước, ta còn cùng mẹ con Kim bà bà kiếm ăn trên con kênh này.”
Lúc này Trịnh Lan mới nhớ ra, Tiểu Viện đã từng nói, trước khi nàng bị bán vào Hậu Sơn, đã từng theo mẹ con Kim bà bà hành nghề lừa đảo kiếm sống ở ven sông huyện Lâm Hà.

Dù nàng có đề cập qua địa phương cụ thể, nhưng Trịnh Lan lại không quá để ý.

Theo ánh mắt của Tiểu Viện, Trịnh Lan cũng phóng mắt nhìn ra xa, quang cảnh ven sông mênh mông, bát ngát, bởi vì các thuyền kỹ, và những con buôn nhỏ lẻ đều bị đuổi đi, cho nên khung cảnh có chút vắng vẻ, tiêu điều.

“Bến tàu này bình thường không quạnh quẽ đến vậy.” Tiểu Viện giống như tự nhủ, kỳ thực bản thân nàng nửa năm trước cũng không mang nhiều tâm trạng như hiện tại.

Nàng khi ấy nùng trang diễm mạt (*), ngồi bên vách tường hoa nở nụ cười mỹ lệ mồi chài nam tử.

Nàng ngày ấy chỉ là mồi câu của mẹ con Kim bà bà, chờ đợi đám háo sắc mắc câu
(*) tức trang điểm cầu kỳ, ăn mặc diễm lệ không cần thiết..