“Người thân thích kia của nàng ở chỗ nào của Hàng Nam?”
“Đó là người vô cùng thân thiết với ta. Nàng ấy ở Phố Án Sát, thủ phủ Hồ Dương, Hàng Nam. Nhà nàng nhiều đời kinh doanh nhạc cụ, đặc biệt là cầm, tên Ngọc Lệ Cầm xã. Ở Hàng Nam nàng ấy là một tiểu thư khuê tú giàu có nức tiếng, đặc biệt cực kỳ say mê tỳ bà, có rất nhiều người tới chỗ nàng ấy bái sư học nghệ. Tiếng tăm của nàng ấy tại Hàng Nam có thể nói là khó ai vượt qua được.” Tiền Thục Viện chậm rãi kể, nhưng lời nói không giấu được sự do dự, cuối cùng vẫn cẩn trọng bổ sung: “Có điều không dối gạt Tam ca, mặc dù ta thuở nhỏ lớn lên tại Hàng Nam, nhưng kỳ thực người thân này, ta chưa từng gặp.”
Kim Tam rất đỗi kinh ngạc, nhịn không được hỏi: “Nếu đã thân thiết tới nhường ấy, vì sao chưa từng gặp? Thế rốt cuộc người này có thật sự thân thiết với nàng không?”
Nét mặt nàng thoáng vẻ bất an: “Thật ra Tam ca cũng có thể đưa ta về kinh, từ huyện Lâm Hà tới kinh thành khoảng cách tương đối gần, gia phụ nhất định sẽ cảm tạ huynh hậu hĩnh, thậm chí có thể tặng huỵnh vô số vàng bạc châu báu, đồn điền, lạc viện để cảm ơn.
Nhìn nét mặt cao ngạo, quý khí của nàng, lòng gã có chút gai mắt, nhưng nhiều hơn là sự thương hại. Gã không biết phải nói ra chuyện Tiền gia đã sớm bị niêm phong, tịch biên. Vị phụ thân mà nàng vẫn cho là một tay che trời kia, hiện đang là trọng phạm triều đình, không biết còn đang chốn chui chốn lủi ở đâu?
“Không tới kinh thành nữa, chúng ta tới nhà người thân ở Hàng Nam kia của nàng.” Dứt lời, gã cầm theo ấm trà nguội đứng lên đi tìm tiểu nhị.
Tiền Thục Viện không lý giải nổi tại sao Kim Tam không thèm đồn điền, nhà cửa, châu báu bạc vàng, hôm qua lúc gã bế nàng từ thuyền hoa nhảy xuống, nàng đã suy đoán người này công phu không tệ, hình như cũng chẳng phải thuyền phu bình thường, mà càng giống kẻ lăn lộn trong giang hồ hơn. Chẳng lẽ gã phạm phải trọng tội gì ở kinh đô, cho nên không dám quay lại? Hoặc là gã vốn đã dự định sẽ xuôi nam, cho nên không muốn mất công trở lại kinh?
Càng nghĩ càng thấy rối rắm, ít ra gã có thể hộ tống nàng đến nơi an toàn, từ sớm Tiền Thục Viện đã không còn cảnh giác với Kim Tam, thậm chí còn cực kỳ có thiện cảm với người này.
Ngày Tiểu Viện và Trịnh Lan khởi hành về Hàng Nam, thời tiết kinh thành âm u, ẩm ướt. Đến lúc nhân mã chuẩn bị xuất phát, gió rét nổi lên, những bông tuyết đầu mùa lất phất rơi xuống. Trong thời gian ngắn ngủi chỉ nửa chén trà, mưa tuyết đổ xuống mỗi lúc một lớn, Bách Linh lấy áo khoác lông chồn choàng lên người giúp Tiểu Viện.
Hàng Nam không có tuyết, có rất nhiều ông lão, bà lão hơn tám mươi tuổi đời cũng chưa từng nhìn thấy bông tuyết có hình dạng thế nào.
Tiểu Viện kinh ngạc nhìn những bông tuyết đang lả tả rơi xuống, giống như vô vàn chiếc lông ngỗng tung bay trên không trung. Nàng vươn tay, một đoá hoa tuyết mong manh rơi vào lòng bàn tay nàng, thân nhiệt từ cơ thể Tiểu Viện truyền đến lập tức khiến đoá tuyết mỏng manh tan chảy, trong khoảnh khắc trước khi bông tuyết tan thành nước, Tiểu Viện thoáng nhìn được thì ra bông tuyết có hình lục giác.
“Thích tuyết à?” Sau lưng truyền đến giọng nói trầm ấm, đa tình. Nàng không quay đầu cũng biết là Trịnh Lan. Trên đỉnh đầu đã không còn cảm thấy những cánh hoa tuyết đậu xuống nữa, ngẩng lên đã thấy bên trên là tán ô giấy dầu, xoay người lại, đối diện nàng là đôi con ngươi đen nhánh thâm thuý, trên nền tuyết trắng phau lại càng thêm cô độc. Ánh mắt ấy chăm chú nhìn nàng, chỉ nhìn một mình nàng.
“Hàng Nam không có tuyết.” Nàng vươn tay duỗi ra bên ngoài tán ô, đón thêm một đoá hoa tuyết nữa. Có vẻ tay đã lạnh hơn, vì thế bông tuyết tồn tại lâu hơn một chút, Tiểu Viện chăm chú quan sát rõ ràng chi tiết đóa tuyết trước khi nó lặng lẽ tan thành nước.
“Nếu muốn ngắm tuyết, chúng ta có thể đi Cam Bắc.” Trịnh Lan luôn nghĩ dù đi đâu cũng được, chỉ cần hai người ở bên nhau.
Tiểu Viện lắc đầu đáp: “Tuyết mặc dù đẹp nhưng chỉ thoáng chốc sẽ tan. Ta thích những thứ có thể trường tồn, lâu thật lâu.”
Trịnh Lan gật gật đầu, nắm tay Tiểu Viện, kéo nàng vào tẩm điện.
Từ trong phòng phóng mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, tuyết trắng bay ngập trời, Tiểu Viện hỏi: “Nghe nói tuyết khi rơi không lạnh, lúc tan ra mới lạnh, là thật sao?”
Trịnh Lan gật gật đầu, đáp: “Ừ. Tuyết rơi xong, sợ lên đường không ổn lắm.” Hai tay chàng ôm lấy luôn mặt Tiểu Viện, cảm nhận được khuôn mặt trứng ngỗng nhỏ nhắn trên tay lạnh buốt, đau lòng nói: “Hay là mấy ngày nữa hãy xuất phát. Tóm lại hiện giờ ở trong kinh cũng không có chuyện gì. Ta sợ nàng đi đường thời tiết này sẽ đông cứng mất.”
Tiểu Viện lắc lắc đầu: “Không sao. Đã quyết hôm nay, vậy cứ như kế hoạch ban đầu đi.”
Trịnh Lan lẳng lặng nắm chặt tay nàng trong lòng bàn tay mình, đột nhiên chạm lên mạch cổ tay Tiểu Viện, kiểm tra.
“Hợp Hoan Tuyệt Tình Tán đã được giải triệt để rồi đúng không?”
“Ừm.” Trịnh Lan gật đầu, sau đó xấu xa cười một tiếng, nói: “Dùng người sống sờ sờ làm giải dược, có chút không giống với dùng giải dược bình thường cho lắm.”
Tiểu Viện tò mò hỏi: “Khác thế nào?”
“Lấy người làm thuốc, sợ nảy sinh … khó chịu.” Trịnh Lan cố ý nhấn mạnh chữ “nảy sinh”.
Tiểu Viện chau mày suy nghĩ một lúc mới hiểu được cái “khó chịu” kia ý gì. Nàng ngại ngùng cúi đầu, vành tai đỏ ửng, tức giận mắng chàng: “Không hề, một chút cũng không có nhé.”
Trịnh Lan giả vờ giả vịt, cảm thán: “Vậy thì tốt rồi. Sau khi đến phía nam nàng có thể tự do tự tại sống đời hạnh phúc không ràng buộc. Chẳng thứ gì có thể khiến nàng phiền lòng nữa.”
Tiểu Viện lại cúi đầu đột nhiên trầm mặc.
Ánh mắt Trịnh Lan hơi tối đi, suy nghĩ xem vì lý do gì nàng bất chợt im lặng.
“Kỳ thực, ta vẫn chưa nghĩ kỹ.”
“Hừm.”
Điều Tiểu Viện chưa nghĩ ra rốt cuộc là gì? Kỳ thực chính bản thân nàng cũng không rõ, cho tới nay nàng vẫn là người sống có chính kiến, có mục tiêu, thậm chí giao phó hoàn toàn cho Trịnh Lan, nàng cũng chưa từng hối hận. Dư vị đêm đó có thể nói là những giây phút hạnh phúc, mỹ mãn nhất cuộc đời này cho đến nay.
Nhưng quả thực nàng chưa từng nghĩ, bản thân, tương lai có trở thành một người mẹ hay không.
Từ bé nàng đã là một đứa trẻ mồ côi, lang thang đầu đường xó chợ, chật vật lăn lộn trong thế gian hiểm ác mưu sinh, mỗi lần bơ vơ trên đường, nhìn thấy những đứa trẻ cùng trang lứa, được mẫu thân yêu thương, che chở, nàng đều vô cùng ngưỡng mộ. Số mệnh của những con “ngựa gầy” như nàng, chính là món đồ chơi cho đám người giàu có, quyền quý, hoặc may mắn hơn là một ngày kia có thể trở thành thiếp thất cho một gã Vương công, quý tộc, một bước trở thành phượng hoàng.
Đặc biệt trong thời gian ở cùng mẹ con Kim bà bà, gặp vô số kẻ dâm tà giống Ngô Phàm Khâm, thèm thuồng sắc đẹp của nàng, nhưng chỉ coi nàng như đối tượng mua vui lúc nhất thời, mà chưa từng một lần thật sự tôn trọng nàng. Dù thân phận thế nào, nàng hay những nàng gái có số phận hẩm hiu giống nàng cũng là con người, cũng có tôn nghiêm và ý chí.
Thi thoảng, bắt gặp Kim Tam ném xác những kẻ yêu râu xanh đốn mạt kia xuống lòng sông chảy xiết, Tiểu Viện đều cảm thấy chút vui vẻ, khuây khỏa.
Từ khi hiểu chuyện, nàng đều chưa từng có yêu cầu quá cao về người bạn đời sau này. Chỉ cần hai người lưỡng tình tương duyệt, người kia biết yêu thương, bảo vệ nàng chu toàn, vậy là đủ.
Cho đến ngày nàng gặp Trịnh Lan. Chàng đương nhiên cũng thích dung nhan đẹp nghiêng nước nghiêng thành của Tiểu Viện, nhưng chưa từng ép uổng, ràng buộc bất kỳ chuyện gì, thậm chí khi nàng thẳng thắn bày tỏ mình muốn tự do, muốn rời xa vòng xoáy quyền lực nơi kinh thành, muốn về quê hương mình tại Hàng Nam, Trịnh Lan đều bằng lòng vì nàng trải sẵn con đường thuận lợi nhất. Thậm chí chàng còn giúp nàng trở về thân phận thật sự trước mặt bệ hạ, giải thoát nàng khỏi đội lốt người khác, cả đời sống bằng cái tên Tiền Thục Viện.
Ngay khoảnh khắc ấy, nàng đã biết, đời này kiếp này, nàng sẽ không thể gặp được một nam tử nào tôn trọng nàng, yêu thương nàng, thấu hiểu nàng như chàng.
Nàng khẳng định Trịnh Lan là một anh hùng hào kiệt, dù tính tình chàng quái gở, kỳ quặc, tâm cơ thâm trầm, khó đoán, nhưng chung sống bên nhau lâu dài, nàng có thể cảm nhận được nội tâm sâu lắng, phóng khoáng, một quân tử chân chính.
Nàng đã từng ao ước, dù chỉ còn một ngày để sống, nàng cũng muốn sống là chính mình, sống cuộc sống của Tiểu Viện, không cần tồn tại như một thế thân của Tiền Thục Viện. Thời khắc Trịnh Lan đứng trước mặt Hằng Xương Đế, dùng tài trí của mình, giúp nàng thực hiện nguyện ước, Tiểu Viện thậm chí không cầm nổi nước mắt. Nhưng khi trở về là Tiểu Viện, nàng lại bất chợt nhận ra một sự thật nực cười: Tiểu Viện là ai?
Một con “ngựa gầy’ được tự do, một tiểu nương tử lang bạt giang hồ, chật vật mưu sinh, thậm chí còn chẳng thể dựa vào sức mình để nuôi sống bản thân. Có thể xuôi nam là một việc tốt đẹp, nhưng đến Hàng Nam rồi nàng sẽ làm gì? Ở đâu? Nàng vẫn mãi mãi dựa vào Trịnh Lan, mãi mãi núp sau sự che chở của chàng. Dù nam tử này nâng niu, trân quý nàng hơn hết thảy, và nàng cũng tình nguyện cả đời kề vai, sát cánh cùng chàng.
Kỳ thực ngày đó Lý Tú Dung đến thăm dò nàng, nói những lời kia, tất cả đều không thật sự khiến nàng tổn thương. Nàng chẳng phải loại nữ tử mong manh chỉ vì dăm ba câu mà đa sầu đa cảm, khổ sở buồn bã. Chỉ có điều Lý Tú Dung là một cô nương sắc sảo, xinh đẹp có kiến thức, có của cải, có gia thế, có tài học. Tất cả những thứ nàng ấy có Tiểu Viện không thể một sớm một chiều địch nổi. Cũng chẳng phải muốn là có được.
Thêm việc Hằng Xương Đế vì Trịnh Lan lãnh bạc với giang sơn, muốn xuôi nam quy ẩn mà đau lòng, cũng khiến nàng suy nghĩ. Nàng biết với tài năng của mình, chàng hoàn toàn có thể trở thành trụ cột vững vàng của Đại Trịnh. Chàng kinh bang tế thế, tài năng kiệt xuất, nhưng nàng lại chẳng có cách nào thuyết phục chàng gánh vác đạo nghĩa.
Quá nhiều thứ khiến nàng cảm thấy hỗn loạn, mờ mịt, Tiểu Viện cảm thấy lạc lối, bất lực, nghĩ mãi, suy ngẫm mãi mà không thể rõ ràng.
Giờ xuất phát đã tới gần, Tiểu Viện cũng không muốn chìm trong những sự rối rắm này.
Đúng lúc đó, Hải Thăng tiến vào hành lễ, quy củ bẩm báo: “An Thái công chúa cầu kiến.”
Trịnh Lan thở dài một hơi, có mấy phần mất kiên nhẫn, mệt mỏi nói: “Nghĩ cũng kỳ lạ, bao nhiêu năm nay cái cổng lớn vương phủ này giăng bừa một cái lưới cũng có thể bắt chim, sao giờ vừa muốn đi xa nhà một cái thì hết kẻ này đến kẻ khác đến quấy rối thế. Sợ là vì Tần Chí Thành mà tới rồi. Ngươi ra ngoài nói bản vương và vương phi đã khởi hành tới Hàng Nam, để công chúa hồi cung.”
Tiểu Viện lại cảm thấy, chuyến này An Thái tới không phải vì Tần Chí Thành, huống chi lấy thân phận công chúa của nàng, xuất cung chẳng phải chuyện dễ dàng, xót An Thái, không nỡ để nàng mất công đi đi đi lại trong trời tuyết lớn gái rét, Tiểu Viện cắt ngang lời Trịnh Lan, nhỏ nhẹ nói: “Chúng ta sắp tới phía nam, có lẽ rất lâu cũng không quay lại, mời muội ấy vào đi, coi như cơ hội nói lời từ biệt.”