Vết Bớt Hoa Điền

Chương 30: Hoàng Huynh




Nếu Trịnh Lan thực sự thay đàn đổi dây, quyết tâm tham chính, kẻ đứng ngồi không yên nhất chắc chắn là bè lũ của Thái tử. Đám chư hầu thấy Trịnh Lan có mặt, lập tức vào tư thế chuẩn bị xem trò vui. Thân mẫu Trịnh Lan thân phận thấp hèn, nhưng bản thân chàng lại là vị hoàng tử được Hằng Xương Đế thưởng thức, sủng ái nhất. Thái tử mặc dù tài học nông cạn, tầm thường nhưng lại là trưởng tử hợp pháp, chỉ cần hắn ta không gây nên lỗi lầm gì lớn trữ vị có thể nói nắm chắc trong tay. Dù thế nào bọn họ cũng không có duyên với ngai vàng, dù có ham muốn vương quyền cũng chẳng chạm tới được, không bằng thong dong, thoải mái tọa sơn quan hổ đấu.

Ngũ hoàng tử - Thuỵ Vương - Trịnh Ôn - đất phong Càng Dương, là nơi cách kinh thành xa nhất. Y vừa được phong vương đã phải lập tức rời kinh, ba năm chưa gặp lại Trịnh Lan.

“Cửu đệ, hiếm lắm mới có dịp được thấy đệ tham gia các bữa tiệc kiểu này. Mấy năm không gặp, khí chất càng ngày càng rực rỡ, thu hút.” Trịnh Ôn ra lệnh cho thái giám dâng trà ấm lên hầu Trịnh Lan, y người cũng như tên, kế thừa toàn bộ tính cách ôn hoà, nhẹ nhàng của Hằng Xương Đế. Trong tất thảy đám hoàng huynh, cũng xem như là vị hoàng huynh thân thiết, gần gũi với Trịnh Lan nhất.

“An Thái và lão Cửu là đồng môn từ ngày còn ở Thái Học, đệ ấy lại là môn hạ của Hữu thừa tướng Lý Lương Bật, tình cảm đương nhiên càng gần gũi, gắn bó. Chúng ta toàn mấy kẻ bị Thánh thượng đuổi tới nơi chó ăn đá gà ăn sỏi, nào có tư cách thân thiết với ái nữ duy nhất của bệ hạ?” Người vừa mở miệng chính là Tam hoàng tử - Đằng Vương - Trịnh Lạo, đất phong ở Túc Đông, là vùng đất nghèo nàn, heo hút nhất. Những năm gần đây chỉ có duy một mình Trịnh Lan mãi không được cấp đất phong, các hoàng tử đều cho rằng Hằng Xương Đế cố ý giữ đứa con trai mình yêu thích nhất phụng dưỡng bên người, còn đẩy hết đám nhi tử mình ghét bỏ đi đến các vùng xa xôi khác.

“Nói như vậy cũng không đúng. Kẻ được phân đất phong hầu thì không phải đứa con bệ hạ yêu thương à? Nếu nói thế, vậy ngoài Cửu đệ cũng chỉ có Thái tử được phụ hoàng giữ lại bên cạnh. Không lẽ ý huynh là Cửu đệ và Thái tử ngang hàng nhau?”

Kẻ vừa gây sự là Thất hoàng tử - Trịnh Uông. Bên trong tên hắn có chữ ‘Vương’ (*), lớn hơn Trịnh Lan hai tuổi, mặc dù có đất phong, nhưng vẫn chưa được phong làm thân vương, đến hiện tại mãi chỉ là một hầu tước. Còn Trịnh Lan từ năm bảy tuổi đã được bệ hạ sắc phong thân vương. Điều này vẫn luôn là cái dằm trong lòng Trịnh Uông, khiến hắn vừa ngưỡng mộ vừa ghen tị. Cũng vì vậy mà cố ý thêm dầu vào lửa, nhắc tới Thái tử.

(*)Chữ Uông gồm 3 chấm thuỷ và chữ Vương 汪.

Trước mấy lời châm chọc đầy mùi thuốc súng của đám huynh trưởng, Trịnh Lan vẫn nhàn nhã uống trà, như thể nghe một đàn chó dại sủa bậy, mặt không có chút biểu cảm thất thố nào.

Trịnh Ôn mặc dù tuổi không quá lớn, nhưng trước tình hình căng thẳng này chẳng có cách nào đành bày ra tư thái của một huynh trưởng, buông lời trách cứ, dạy bảo các đệ đệ: “Có phải các đệ lâu rồi không hồi cung nên quên mất quy củ rồi? Thái tử là người chúng ta có thể tuỳ tiện nghị luận sao? Dù là huynh đệ cũng cần tuân thủ nghiêm ngặt cấp bậc quân thần khác biệt. Chút nữa phụ hoàng sẽ tới, tự xem lại mình mà hành xử cho tử tế, đúng đắn.”

Nhị hoàng tử và Tứ hoàng tử của Hằng Xương Đế đều chết yểu, Lục Hoàng tử thân thể suy nhược, yếu ớt, vẫn luôn dưỡng bệnh ở đất phong không thể hồi kinh, người duy nhất dự thính mà không lên tiếng là Bát hoàng tử - Huệ Vương, Trịnh Ba, hắn lớn hơn Trịnh Lan nửa tuổi, đất phong ở vùng An Huy Nam gần Hàng Nam, mặc dù đất đai trù phú, giàu có nhưng chỉ gói gọn trong một phạm vi nhỏ. Mặc dù Trịnh Ba là ca ca của Trịnh Lan nhưng bởi vì hai người tuổi tác tương đương, hắn từ nhỏ đã sống dưới ánh hào quang mang tên Trịnh Lan, thứ duy nhất an ủi Trịnh Ba là thân mẫu của hắn chính là hoàng hậu đời thứ hai của Hằng Xương Đế, thân mẫu của An Thái là vị hoàng hậu tiếp theo sau khi mẹ của hắn qua đời.

Ngoại trừ Thái tử, hắn chính là đích tử thứ hai của Hằng Xương Đế, nhưng Trịnh Ba tài năng mờ nhạt, cảm giác tồn tại gần như vô hình. Đều là con vợ cả, thiên phú không có, tài học bình bình nhưng vì Trịnh Dũng sinh trước cho nên có cơ hội trở thành Thái tử. An Thái tính tình kiêu căng nhưng lại là viên minh châu trong lòng bệ hạ, đích công chúa duy nhất của Đại Trịnh, thêm việc lễ cưới tổ chức vào thời điểm nhạy cảm cho nên yến tiệc hoành tráng, sa hoa, phong quang cực hạn. Còn hắn, kể cả đại hôn cũng chỉ được làm qua loa lấy lệ, trong lòng không khỏi phẫn hận.

Vừa vào cung, Bát hoàng tử Trịnh Ba, đã nghe phong thanh lời đồn đại về Trịnh Lan. Nghe đồn vị Cửu đệ bất kham, phong lưu của mình sau khi cưới được nữ nhi duy nhất của phủ Tả thừa tướng, đã trở thành lãng tử quay đầu, không gần gũi nữ sắc, tình cảm với vương phi cực kỳ gắn bó, ân ái. Vừa qua còn đích thân hộ tống nàng ta tham gia Bách Hoa yến.

Tam ca không cho phép bọn họ nhắc tới Thái tử, vì thế Trịnh Ba bèn dẫn dắt chủ đề đến vị Cửu đệ muội chưa gặp mặt.

“Hôm nay là đại hôn của An Thái, huynh đệ chúng ta có thể tụ họp đúng là hiếm có. Có điều hè năm nay, ngày Cửu đệ đã thành gia lập thất, chúng ta lại chẳng thể đến uống một chén rượu mừng. Chờ lát nữa bắt đầu yến hội, ta muốn chính thức gặp mặt đệ muội, nghiêm túc chúc mừng đại hỷ của hai người, thuận tiện xem xem có phải đệ muội thực sự mỹ mạo khuynh thành, đẹp đến mức đủ khiến lãng tử của chúng ta quay đầu hay không. Nghe nói nữ tử Hàng Nam uyển điệu, phong tình, hôm nay ngắm thử thế gia quý nữ có thực sự như vậy chăng.”

Kẻ làm huynh trưởng lại đàm luận về em dâu một cách lỗ mãng, khinh nhờn như vậy, tất cả những người có mặt đều cảm thấy rõ ràng Trịnh Ba đang buông lời khiêu khích, nhục nhã Trịnh Lan.

Nhắc tới Tiểu Viện, khuôn mặt vẫn luôn thong dong, thản nhiên của Trịnh Lan thoáng qua chút thay đổi, chàng thực sự rất ghét những gã đàn ông dám thương nhớ, dòm ngó mỹ mạo của Tiểu Viện. Cho dù Trịnh Ba mới chỉ dừng lại ở lời nói, chưa làm ra hành động gì quá trớn cũng đủ khiến Trịnh Lan muốn giết chết hắn ngay lập tức. Nhưng nghĩ thầm chút nữa còn có chuyện đại sự cần hoàn thành, chàng không muốn vì chút khiêu khích, ghen tị của mấy kẻ tiểu nhân này khiến lòng xao động, lập tức dịu dàng cười đáp: “Ái phi hôm nay thân thể mệt mỏi cho nên không cùng ta tiến cung.”

Hai từ “ái phi” tràn đầy nhu tình mật ý, Trịnh Ba tương đối ngoài ý muốn, có vẻ tin đồn Trịnh Lan thương yêu thê tử là thật.

Con người Trịnh Lan lãnh tình, dù được Hằng Xương Đế sủng ái, tín nhiệm hết mực - điều các huynh đệ khác cầu còn không được, nhưng hắn lại lạnh nhạt, hờ hững chẳng thèm bận tâm.

Đây là lần đầu Trịnh Ba thấy Trịnh Lan thể hiện tình cảm một cách rõ ràng như thế, hoặc nói cách khác vị hoàng đệ này của hắn đã sa vào lưới tình.

Thấy chẳng chọc giận được Trịnh Lan, hắn cũng không cảm thấy còn gì thú vị nữa, cho nên lặng ngắt không đáp. Trịnh Ôn lại có vẻ băn khoăn mở miệng hỏi: “Đã đến giờ rồi, sao không thấy Thái tử điện hạ nhỉ?”

“Thái tử… Hôm nay sợ sẽ đến muộn.” Trịnh Lan nhấp một ngụm trà, ung dung nói.

“Cửu đệ nói vậy là có ý gì?” Trịnh Uông nhạy bén cảm giác có gì đó không đúng.

Thế nhưng Trịnh Lan vẫn im lặng chẳng bật mí thêm nửa lời.

Thấy dáng vẻ bình tĩnh, ung dung của Trịnh Lan, mấy vị hoàng huynh thầm cảm thán, mấy năm không gặp, vị Cửu đệ này dường như đã trưởng thành hơn rất nhiều. Hắn đã từng là thiếu niên tuấn lãng, phiêu dật, tự phụ tiêu sái. Nhưng Trịnh Lan của ngày hôm nay mang tới cho kẻ khác cảm giác bình tĩnh, âm trầm, quyết đoán, sát phạt, thậm chí còn có thứ khí chất không giận mà uy của bậc đế vương.

Sáng nay Tiểu Viện không cho Trịnh Lan uống trà đã để qua đêm, chàng đành cứ vậy tiến cung, kỳ thực có chút khát, uống một chén trà nóng này mới cảm thấy thoải mái chút ít. Còn mấy lời có gai của những vị hoàng huynh đây, chàng đã nghe chán chê từ ngày bé, nghe đến nhàm chán.

Nhưng bất ngờ là, chén trà còn chưa buông xuống, mắt chàng đã lướt qua một hình bóng quen thuộc, cách đó không xa.

Là Tiểu Viện, nàng ung dung ngồi tại khu vực dành cho các vương tôn phụ thân.Trong phòng yến hội người người qua lại nô nức, náo nhiệt, Trịnh Lan không để ý được nàng tới từ lúc nào. Kỳ thực Tiểu Viện vốn có thể tới bàn ngồi sớm hơn, nhưng lúc tiến cung nàng ưu tiên gửi quà của Lý Tú Dung đến An Thái trước, xong xuôi mới theo tỳ nữ khoan thai ngồi vào chỗ dành cho mình.

Trịnh Lan hơi nhíu mày, quay sang nhìn Tiểu Viện, lòng phiền muộn. Nàng thế mà lại không nghe lời dặn dò của chàng, ngoan ngoãn ở lại vương phủ. Nhưng một phần khác, lướt qua ánh mắt chăm chú nơi nàng, chàng nhanh chóng hiểu được thứ tình cảm nơi đáy mắt ấy.

Tiểu Viện ngồi trong nhóm hoàng tẩu, khoảng cách không xa chỗ Trịnh Lan ngồi là bao. Trong ánh mắt nàng là sự thương tiếc. Vừa rồi mấy câu nói vu vơ của đám thân vương, nàng tuy đến muộn, nhưng cũng nghe được đại khái.

Nàng biết thân mẫu Trịnh Lan xuất thân tiện tịch, nhưng bản thân chàng lại được Hằng Xương Đế hết mực sủng ái, yêu thương, cho nên bị các hoàng tử khác ghen ghét, đố kỵ, nhưng nàng không ngờ, họ lại cư xử tráo trở, trắng trợn đến vậy.

Hiện tại Trịnh Lan đã đủ lông đủ cánh, đủ năng lực, cũng như trưởng thành để vững vàng trước những lời châm chọc ác độc đó. Nhưng ngày chàng còn thơ bé thì sao? Không có mẹ đẻ che chở, bị các ca ca thay phiên nhau bắt nạt, chì chiết?

Trịnh Lan ghét ánh mắt đầy thương hại nàng dành cho mình. Nàng nói nàng không biết mình vì sinh tồn hay thật lòng thương chàng mà ở bên chàng, chiều theo ý chàng. Chàng cũng thế, không muốn tình cảm nơi nàng dành cho mình bắt nguồn từ cảm xúc thương tiếc.

Hơn nữa, nhờ trưởng thành trong hoàn cảnh gian khổ, khó khăn mà hai người họ mới rèn cho mình một thân bản lĩnh, khéo léo bảo toàn bản thân được đến hiện tại. Chỉ khi vượt qua gian khổ người ta mới thật sự quý trọng những phút giây hạnh phúc, khổ tận cam lai. Chàng và nàng đều là những kẻ giống nhau.

Nháy mắt, Trịnh Lan và Tiểu Viện đều như hiểu được điều đối phương đang nghĩ. Họ nhìn thì có vẻ ở hai thế giới hoàn toàn cách biệt, nhưng thật ra đều là những kẻ nếm mật, nằm gai, trải qua gian khổ mà trưởng thành.

Tiểu Viện quét mắt nhìn sảnh yến hội sơn son thiếp vàng, lộng lẫy, xa hoa, nhìn những gương mặt cười cười nói nói, nhìn những ánh mắt đầy toan tính. Mỗi kẻ ở đây sau cử chị thân thiết ân cần, dưới nét mặt phúc hậu, hạnh phúc đều ôm ấp những mục đích riêng, nhưng âm mưu riêng, những tham vọng riêng. Tại nơi trung tâm quyền lực này nàng có thể cảm nhận một cách chân thực cái gọi là sóng ngầm cuồn cuộn của mưu toan, tranh đấu chốn cung đình, để rồi chạnh lòng nghĩ tới Trịnh Lan. Thật ra chàng cũng như mình là một kẻ cô độc, lang thang không có người thân, bơ vơ lạc lõng giữa đời lạnh bạc.

Tại hoàng cung, trong lúc chờ giờ lành tới, hoàng hậu lại vạn phần lo lắng.

An Thái đã mặc xong cát phục, đầu đội mũ phượng, đội nghi trượng cũng đã chuẩn bị sẵn sàng tại Phượng Tảo cung. Nhưng chờ mãi không thấy người quan trọng nhất ra sân.

Đêm qua Hằng Xương Đế ở lại Giao Thái điện phê duyệt tấu chương, sau đó tới cung của Du phi nghỉ ngơi, ngủ một mạch đến hiện tại. Đại thái giám Lý Kim gọi thử mấy lần, Du phi đều nói bệ hạ cảm thấy trong người mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi thêm.

Hoàng hậu thầm chửi rủa Du phi một vạn lần.

Trời đã sáng, dựa theo lễ chế, lúc này Hằng Xương Đế nên có mặt. Trước khi An Thái xuất giá, bệ hạ nên có vài lời gửi gắm, dặn dò công chúa. Sau đó đích thân trùm khăn hỷ lên giúp tân nương. Đế hậu cùng nắm tay công chúa, dẫn nàng lên đài cao của điện Giao Thái, chờ phò mã xuất hiện, sẽ bắn ra ba mũi tên vàng. Tiếp đó đoàn Ngự Lâm Quân thân mặc kim giáp cùng các tướng sĩ tay cầm roi da, theo sau đoàn nghi trượng xếp thành hàng dài trùng trùng điệp điệp theo sau xe của phò mã và công chúa, rước công chúa đến tận phủ công chúa.

Xong xuôi yến tiệc mới chính thức khai mạc, vương tôn quý tộc, đại thần quan lại tập trung tại sảnh tổ chức yến tiệc, ngay trước Giao Thái điện cùng chúc mừng đại hôn của công chúa.

Hiện tại hoàng thân quốc thích, vương công đại thần đều đã có mặt, chỉ chờ đến giờ lành để cùng thực hiện các nghi thức đại hôn.

Tất thảy đều xong xuôi, chỉ chờ Hằng Xương Đế xuất hiện sẽ lập tức cử hành.

Hoàng hậu ra lệnh cho đại cung nữ thiếp thân đến cung của Du phi thúc giục hoàng đế lần nữa. Đại cung nữ sắc mặt trắng bệch, vội vã trở về, hoàng hậu vừa thấy đã có dự cảm không lành, gọi đại cung nữ vào nơi kín đáo hỏi chuyện.

Đại cung nữ nói mấy câu, sắc mặt hoàng hậu lập tức cắt không còn giọt máu.

“Vậy phải làm sao?”

An Thái cảm thấy bất an, tức tốc xốc khăn hỷ, lại thấy nét mặt hoảng loạn của hoàng hậu, lập tức hỏi: “Mẫu hậu, sao vậy? Phụ hoàng có chuyện gì sao?”

Giọng hoàng hậu khản đặc, nhưng tình thế cấp bách, bà cố gắng lấy lại bình tĩnh, lần nữa trùm lại khăn giúp con gái, kìm nén sự hoảng hốt, nói: “Không có việc gì.”

Đương nhiên đã xảy ra chuyện, đại cung nữ đến cung Du phi thì nhận được tin Hằng Xương Đế thổ huyết, thái y đã lặng lẽ đi từ cửa hông vào bên trong xem mạch, tình hình tương đối nguy cấp, Thái tử cũng đã có mặt, hôm nay chỉ sợ không thể tổ chức đại hôn.

Hoàng hậu cũng sợ Hằng Xương Đế xảy ra chuyện. Thực tế nếu Hằng Xương Đế băng hà, bà ngược lại có thể kê cao gối ngủ yên, vững vàng ngồi trên ngôi vị Thái hậu. Chỉ là, một khi có quốc tang, hôn sự của An Thái sẽ bị trì hoãn, bà ta không có cách nào nắm chặt binh quyền của phụ tử Tần gia trong tay. Đây là điều bà ta không muốn tiếp nhận.

Hoàng hậu dặn dò đại cung nữ giữ kín chuyện này, sau đó bước ra ngoài, hạ lệnh cho đoàn nghi trượng: “Đại hôn của công chúa lần này quy mô hoành tráng, không đơn giản chỉ là lễ cưới gả bình thường của hoàng thất. Bệ hạ đã tới điện Giao Thái trước cùng bá quan văn võ bố cáo thiên hạ lễ thành hôn của công chúa. Giờ các người cùng bản cung tới thẳng điện Giao Thái.”

Nói xong, Hoàng hậu nắm tay An Thái đi thẳng tới Giao Thái điện.

Đoàn nghi trượng ai nấy đều nghi hoặc, nhưng không ai dám chất vấn hoàng hậu nương nương ngay tại hậu cung. Thế là hôn lễ cứ vậy tiến hành theo đúng thể chế.