*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Nghe nói Cửu đệ đại hôn, hôm qua công vụ bận rộn, không thể đến uống chén rượu mừng, cho nên hôm nay ta tới để chúc mừng.” Trịnh Dũng vừa nói vừa ra hiệu thái giám bê lên vài phần lễ vật, Hải Thăng và Bách Linh vội vàng tiến lên nhận, Trịnh Lãn miễn cưỡng nói cảm tạ, Tiểu Viện cũng hành lễ cung cung kính kính nói vài lời khách sáo.
Hằng Xương Đế cảm thấy Thái tử trước giờ làm việc hời hợt, không chu đáo, nhưng hôm nay cũng biết đường tới chúc mừng hoàng đệ, lòng cũng coi như được an ủi phần nào, lập tức ban ngồi, cung nhân vội vàng dâng nước, châm trà.
Trịnh Dũng nhìn Tiểu Viện, nữ tử này dung mạo thực sự rất giống Tiền Thục Viện, nếu như không phải ngày ngày chung đụng, chắc chắn không nhận ra.
Chỉ là, cô nương này quá mức xinh đẹp, mắt hạnh má đào, da trắng nõn nà, đường nét vô cùng mỹ lệ, hoàn hảo. Bởi vì sống mũi cao thẳng, nên càng tôn thêm vẻ yêu kiều, nhiều nét anh khí, phóng khoáng hơn so với cô nương bình thường. Mới mười lăm, mười sáu tuổi, vẫn còn là nụ hoa e ấp mà đã đẹp đến nhường này, đến khi trưởng thành, ở cái tuổi của Du phi chỉ sợ nhan sắc nghiêng nước nghiêng thành, khó ai bì được.
Trịnh Dũng đang say mê tận hưởng vẻ đẹp của Tiểu Viện, ánh mắt vô tình lướt qua Trịnh Lan ngồi bên cạnh, vẻ mặt giấu không nổi sự chán ghét, khinh khi tột độ.
“Đa tạ hoàng huynh hậu ái. Vậy thần đệ xin cáo từ.” Không đợi Thái tử đáp lễ, Trịnh Lan đã dắt tay Tiểu Viện, tiêu sái rời khỏi điện Giao Thái.
Trịnh Dũng bực bội ra mặt. Trong số các hoàng tử, thân vương, Cửu hoàng tử - Trạm Vương là kẻ duy nhất không coi Thái tử ra gì.
Kỳ thực ngay cả Hằng Xương Đế, Trạm Vương cũng không để vào mắt, chỉ có điều Hằng Xương Đế không bao giờ đặt chuyện này trong lòng.
Trịnh Dũng cao ngạo, kiêu căng chưa từng cảm thấy sợ hãi, nghi ngại trước bất kỳ thế lực nào của huynh đệ khác, nhưng lại có một cảm giác địa vị của y bị uy hiếp mãnh liệt khi đứng trước vị cửu đệ này.
Dọc theo cầu thang đá cẩm thạch đi xuống, Trịnh Lan khoát tay ra hiệu cho ngự liễn tới đón hai người, một tay nắm chặt bàn tay Tiểu Viện, ung dung bước đi. Ngón tay của nàng tinh tế, trắng nõn nà, chỉ có điều không có hơi ấm, mà lạnh buốt như băng.
“Sao thế? Lần đầu thấy lão hoàng đế tức giận nên sợ à?”
Tiểu Viện gật đầu, tuy lý do không hẳn là vậy, nhưng bản thân nàng cũng không miêu tả được rõ ràng cảm xúc ngổn ngang trong lòng, xúc động có lẽ vì đây là lần đầu nàng vào cung chăng? Tiểu Viện chưa từng nghĩ sẽ có một ngày nàng mang trên mình thân phận cao quý thế này, tiến vào cung điện nguy nga, lộng lẫy. Nóc điện Giao Thái uy nghi, cao vời vợi, khi nói chuyện phát ra tiếng vang rất lớn.
“Mặc dù bệ hạ tức giận, nhưng người thực lòng thương yêu điện hạ.” Giọng điệu của nàng lạnh nhạt, không có chút an ủi nào, đây chính những điều nàng trực tiếp cảm nhận được. Đôi khi do quá yêu ta, thương ta, người thân mới vì thế mà đối chọi gay gắt, nghiêm khắc với ta, còn khách khách khí khí chỉ là thứ quan hệ ngoài mặt thân thiết, trong lòng xa cách, hững hờ.
“Tiểu Lừa Gạt đúng là cao thủ nhìn mặt nói chuyện.” Trịnh Lan hơi mỉm cười, “Tản bộ cùng ta một chút.”
Hai người cứ thế nhàn nhã dạo chơi, ngự liễn, nghi trượng và tuỳ tùng đi theo sau. Hải Thăng đưa mắt ra hiệu cho Bách Linh, cả hai cùng ngầm trao đổi ý kiến, họ chưa từng thấy Trạm Vương điện hạ đối xử với nữ nhân nào dịu dàng như thế. Vương phi mới nhập phủ đã trói chặt trái tim Vương gia rồi.
Tản bộ một lát thì tới Ngự Hoa Viên, quả nhiên mỹ lệ, rực rỡ hơn hậu hoa viên của Trạm Vương Phủ rất nhiều. Đào nương tử từng nói Ngự Hoa Viên là “Vạn viên có một” cả thiên hạ không một hoa viên nào sánh nổi. Giờ phút này tận mắt nhìn thấy hồ nước long lanh, trong vắt, cùng bầy chim hạc nhàn nhã bay lượn, rồi cả những đình đài lầu các tinh mỹ, lộng lẫy, cùng ngàn hoa đua nhau nở rộ, Tiểu Viện thầm cảm thán trong lòng: Không hề nói quá chút nào!
Trong một đình thuỷ tạ cạnh vườn trúc, dưới bóng cây râm mát, cạnh vườn trúc xanh rì, Trịnh Lan nắm tay Tiểu Viện tựa vào lan can ngồi nghỉ, lẳng lặng ngắm nhìn mặt hồ lăn tăn gợn sóng.
“Hoàng cung thật đẹp.” Tiểu Viện nhịn không được tán dương.
“Có điều ta không thích.” Trịnh Lan thong dong phóng tầm mắt ra phía xa xa, đang là giữa hè, nhưng ở đây lại không nóng chút nào, nguyên nhân đại khái là nhiều cây xanh mát mẻ, trên mặt hồ trong vắt như gương, một mảng hoa sẽ trắng noãn như ngọc đua nhau bung nở, tầng tầng lá sen xanh ngắt đu đưa theo cơn gió nhẹ như giai nhân uyển chuyển nhảy múa.
Tiểu Viện mặc cung trang, tuy không nóng, nhưng điền tử (1) và trâm ngọc trên đầu lại rất nặng, nàng giơ tay đỡ đầu một chút.
“Sau này vào cung, không cần mang thứ vừa nặng vừa dày này nữa. Vương phi không phong hào có thể mặc thường phục.”
Sau này… Tiểu Viện nhớ nàng vốn không định tiếp tục ở lại đây, về sau tốt hơn hết nàng vẫn nên rời xa nơi cung đình đầy rẫy tranh đấu này, huống hồ tất thảy những thứ hiện tại đây đều thuộc về Tiền Thục Viện thật chứ không phải nàng.
Trịnh Lan ra hiệu cho Hải Thăng, Hải Thăng và tất cả hạ nhân đều nhanh chóng lui ra ngoài thật xa, xa tới độ không thể nghe được tiếng nói chuyện của hai người.
Tiểu Viện lập tức cảnh giác, đứng lên, chủ động mở lời: “Điện hạ, ngài muốn biết gì, tội nữ biết gì nói nấy, tuyệt đối không giấu giếm.”
“Vương phi định đảo khách thành chủ, lấy lùi làm tiến đó hả?” Trịnh Lan nâng một lọn tóc của nàng lên, quấn quanh đầu ngón tay, nở một nụ cười đầy thưởng thức.
Tiểu Viện nhìn chàng một cái, không nhịn nổi thầm cảm thán trong lòng: Mắt người này thật đẹp, mi mắt như lông chim, trường thân ngọc lập (*), ngay cả ngón tay cũng tinh tế đến hoàn hảo, không những thẳng dài, còn cực kỳ trắng sáng, khớp xương vừa vặn chẳng có bất kỳ tì vết nào.
(*) 长身玉立 trường thân ngọc lập: Chỉ thân dài thẳng như ngọc.
“Ái phi cảm thấy bản vương rất đẹp, đúng không?” Trịnh Lan nhích tới gần một chút, thì thầm đầy ám muội bên tai Tiểu Viện.
Người này quá mức nhạy cảm, so với Kim bà bà và Tân Đại cô cô còn khó đối phó hơn gấp bội. Tiểu Viện theo phản xạ, hơi lui người né tránh, nàng căng não cố gắng phân tích cục diện, xem phải làm sao mới có thể bảo toàn đại cục thoát ra khỏi mớ hỗn độn này.
“Điện hạ mới thật sự là cao thủ nhìn mặt nói chuyện.” Tiểu Viện phản kích lại, xem như thừa nhận chàng tuấn tú. Tâm tình Trịnh Lan thoáng chốc thoải mái, vui vẻ.
Tiểu Viện lo lắng hành động của mình có phần liều lĩnh, lỗ mãng, nhưng chỉ vỏn vẹn hai ngày ở chung, hơn nửa sự e ngại của nàng với Trạm Vương điện hạ đã giảm xuống. Nhìn Trịnh Lan không hề có ý định vạch trần nàng, thậm chí còn có nhã hứng diễn tiếp vở kịch này… Y đang tương kế, tựu kế ư? Tiểu Viện rất hoang mang, nếu y có hứng thú với nhan sắc, đêm qua tại sao không có hành động gì vượt quá ranh giới?
Có lẽ bởi vì cử chỉ phóng khoáng, tiêu sái, dung nhan tuấn tú bất phàm của y mà hành động nhẹ nhàng quấn tóc nàng, hay thân mật thì thầm vào tai nàng… không hề khiến Tiểu Viện chán ghét, kinh tởm.
“Nhưng dường như ái phi muốn hỏi bản vương điều gì thì phải.” Trịnh Lan thả lọn tóc trong tay ra, quang minh chính đại nhìn vào đáy mắt Tiểu Viện.
“Vâng, ta muốn hỏi, rõ ràng Điện hạ biết ta không phải Tiền Thục Viện, vì sao không trị tội ta, cho dù bị lừa gạt nhưng cũng không nổi giận… Chẳng lẽ Điện hạ thích ta rồi?” Không biết vì lý do gì, mà Tiểu Viện cảm thấy mình hoàn toàn có thể trực tiếp hỏi chàng câu này.
Câu hỏi của nàng hệt như thanh kiếm sắc, cứ vậy bất chợt đâm thẳng tới. Trịnh Lan có hơi ngạc nhiên, nhất thời không kịp chuẩn bị. Hôm nay chàng vẫn luôn bày trò trêu đùa nàng, liên tiếp đẩy nàng vào trạng thái vừa thẹn thùng, e sợ, lại thấp thỏm, chột dạ. Chàng không ngờ tiểu nương tử này lại dám cả gan thẳng thắn đối chấp với mình.
Thích? Đúng là có một chút. Trịnh Lan nghĩ ngợi, từ lần đầu bị thu hút bởi nhan sắc của nàng rồi nổi lòng tham, đến tò mò xuất thân, quá khứ. Dù sao nàng cũng vô cùng xinh đẹp, nhan sắc của nàng hoàn toàn có thể thâu tóm trái tim của bất kỳ nam nhân nào trong lần đầu gặp mặt. Ví dụ như vừa rồi ánh mắt Trịnh Dũng không thể rời khỏi nàng. Nhưng hình như, cũng chẳng đến mức thâm tình thắm thiết. Trịnh Lan đột nhiên cảm thấy kẻ đang chột dạ là mình, nhưng tính cách chàng ngạo mạn không muốn phủ nhận hoặc thừa nhận bất kỳ điều gì.
“Chẳng liên quan gì đến thích hay không thích, cùng lắm chỉ là một trò tiêu khiển mà thôi.” Trịnh Lan nhìn về phía mặt hồ, một con chuồn chuồn xanh biếc vừa vỗ cánh bay đi, khiến mặt hồ phẳng lặng nhiều thêm một phần sinh khí.
“Ta hiểu rồi.” Tiểu Viện gật gật đầu.
Ánh mắt chàng thoáng động, buồn cười hỏi: “Nàng hiểu cái gì?”
“Kỳ thực người chỉ muốn tương kế tựu kế, quan sát tình hình sẽ phát triển ra sao mà hạ nước cờ tiếp theo… Hoặc là…” Tiểu Viện nhìn khuôn mặt lãng dật, tuấn tú của vị hoàng tử đối diện, suy nghĩ một hồi cuối cùng vẫn quyết định nói ra: “Hoặc trong mắt điện hạ, nhân gian này chỉ là một trò chơi không hơn không kém. Bởi vì là trò chơi cho nên thắng thua với người chẳng quan trọng.”
“Ừ.” Trịnh Lan nhẹ nhàng đáp một tiếng, qua vài lần nói chuyện, chàng phát hiện cô nương này là một người có tâm tư cực kỳ cẩn mật, càng thú vị hơn chính là sự mưu lược, khôn khéo ở nàng. Chàng muốn che giấu sự rung động của mình dành cho nàng ư?
Trịnh Lan đột nhiên cảm thấy hối hận vì hành động chính nhân quân tử đêm qua.
Nam nhân một khi động tình, sẽ có rất nhiều sự bận tâm, lo lắng, và nhược điểm.
Rung động là thứ cực kỳ phiền phức.
“Vậy ta… dân nữ có thể cầu xin Điện hạ một ân điển được không?” Tiểu Viện hơi nhíu mày, suy nghĩ xem có nên can đảm cá cược một lần, thẳng thắn nói ra suy nghĩ trong lòng liệu có là lựa chọn sai lầm hay là cơ hội. Nhưng từ nhỏ đến lớn thứ nàng giỏi nhất chính là luôn biết nắm lấy thời cơ.
Không đợi Trịnh Lan đáp lời, Tiểu Viện đã hạ quyết tâm, mở miệng: “Dân nữ bị Tiền đại nhân bức hiếp mới dám lừa gạt điện hạ, chứ không phải cố ý hãm hại người. Điện hạ tài hoa hơn người, hùng tài đại lược (*), xin ngài đừng so đo với một con kiến hôi như dân nữ. Quyền mưu tranh đoạt chốn cung đình dân nữ không hiểu, càng không dám tham dự vào, chỉ muốn tạm thời bảo toàn tính mạng. Thiết nghĩ điện hạ chỉ cần búng một ngón tay, ban đại ân đại đức thả tiểu nữ trở lại dân gian, biến mất khỏi tầm mắt của điện hạ. Ông trời có đức hiếu sinh, cầu điện hạ ân điển.”
(*) Hùng tài đại lược: tài trí mưu lược kiệt xuất.
Dứt lời nàng lập tức kính cẩn quỳ xuống. Bốn bề vắng lặng, bằng không nhất định đám nô tài sẽ nghĩ Trạm Vương đang nổi cơn thịnh nộ, trút giận lên Vương phi.
Trịnh Lan nhíu mày, nàng quanh co vòng vèo một đường dài như thế, ra là vì lấy lý do để thoái thác. Nếu chàng không thả người khác nào tự nhận bản thân chẳng đủ “Tài hoa xuất chúng, hùng tài đại lược” hay sao? Hoặc là một tên tiểu nhân bỉ ổi, xấu xa, độc tài? Nàng không chỉ giỏi nói láo gạt người, còn am hiểu chiêu trò tâng bốc, nịnh nọt, đẩy kẻ khác lên cao nhằm mưu cầu lợi ích cho bản thân. Thật là một kẻ lừa đảo khôn ngoan, lão luyện.
“Nếu ta không thả nàng đi? Nàng sẽ không khen ngợi bản vương như thế nữa đúng không?” Trịnh Lan lạnh lùng hỏi: “Đã phạm phải tội khi quân, nào có chuyện dễ dàng như thế.” Ngay từ đầu chàng đã chẳng thiết tha vào vai chính nhân quân tử, mấy lời phỉnh nịnh, lấy lòng này càng không cần thiết.
Tiểu Viện quỳ trên mặt đất, nhìn hoa văn tinh mỹ khắc trên nền gạch, lòng thầm tức giận, đêm qua còn nói, chỉ cần cho hắn biết tên, sẽ được khoan thứ. Kẻ này… nói không giữ lời.
Thế nhưng nàng có thể làm được gì cơ chứ? Chỉ đành khúm núm đáp: “Điện hạ văn thao võ lược, tài hoa hơn hơn người là điều cả Đại Trịnh ai ai cũng rõ, không cần kẻ khác phải tán thưởng. Dân nữ chỉ muốn cầu xin một ân điển, bản thân tự biết đã phạm trọng tội, có điều vẫn ôm ấp hi vọng xa vời mà thôi.”
Trịnh Lan nhìn nàng quỳ gối trên nền gạch cứng ngắc, cố tình không đỡ nàng lên, để nàng chịu chút tư vị khiển trách.
Nữ tử to gan này hiên ngang xông vào lòng chàng, giờ muốn đi là đi được hay sao?
Còn đòi hỏi chàng cho phép nàng quang minh chính đại rời đi.
Đúng là tham lam.
“Thả nàng không phải không được.”
Tiểu Viện ngẩng đầu, đáy mắt tràn đầy hy vọng, nàng quá khát cầu tự do, ước muốn cháy bỏng bản thân trong tương lai không cần vì bảo toàn tính mạng mà tính kế gạt người nữa. Nàng đã quá chán ghét việc sống một đời hoặc làm đồng phạm với kẻ xấu, hoặc lấy lòng người khác để được tự do rồi.
“Nhưng trước đó nàng phải thành tay sai của bổn vương.” Nét mặt Trịnh Lan lạnh như băng, hờ hững nói: “Sau này dù là Tiền Trọng Mưu hoặc người nào khác sai nàng làm gì, hoặc nàng nghe thấy đám vương công, quý tộc nói điều gì, phải lập tức bẩm báo cho bản vương. Coi như lấy công chuộc tội, ta sẽ đảm bảo tính mệnh nàng an toàn. Còn việc thả nàng đi…” Trịnh Lan dừng lại, Tiểu Viện cẩn thận vểnh tai nghe, nhưng vẫn chỉ có sự tĩnh mịch bao trùm.
“Phải xem tâm tình bản vương…” Khoé miệng chàng cong lên một nụ cười giảo hoạt.
Xem tâm tình… chẳng thà không nói! Tiểu Viện toàn thân uể oải, tâm trạng tụt dốc không phanh. Xưa nay thứ Trạm Vương điện hạ không để ý nhất chính là danh tiếng, sao lại lại sinh ra thứ khát vọng viển vông, chờ kẻ này rủ lòng thương mà tha thứ cho mình được chứ. Hắn còn muốn nàng làm tay sai, phối hợp diễn xuất với hắn, có khác nào ném nàng vào đường chết.
Đột nhiên nàng thấy cả người nhẹ bẫng, thoắt cái đã bị Trịnh Lan kéo lên, ôm vào trong lòng, đôi môi của hắn cơ hồ dán lên trán nàng, hôn lên đóa Hoa Điền đỏ rực, mê người.
Cảm thấy cả người Tiểu Viện cứng lại, chàng mới chậm rãi nói: “Bản vương không phải ả chủ chứa ở Hậu Sơn, cũng không phải Thánh thượng, không dễ bị lừa gạt đâu. Ái phi khỏi diễn. Nàng phải hiểu được khi nào cần ngoan hiền, lúc nào nên dữ dằn, nếu chiếm được sự yêu thích của bản vương, ái phi mới có thể đạt được mong muốn của bản thân, có được tự do mà nàng mong muốn.”
Tiểu Viện thoáng run rẩy… đây mới thực sự là con người thật của Trạm Vương.
Hải Thăng từ xa liếc trộm hai vị chủ nhân, đúng lúc Vương gia bế bổng Vương phi lên, nhìn đôi vợ chồng son ân ân ái ai tựa keo sơn, hắn thầm nghĩ nhất định phải tuyển chọn cẩn thận mấy người hầu thật tốt để nương nương sai bảo mới được.
Đang nghĩ ngợi, sau lưng vọng tới giọng nói tức tối của An Thái công chúa: “Cửu ca của ta đâu! Mau tránh ra!”
Chỉ một cước vị công chúa đỏng đảnh đã đá bay Hải Thăng đang trông coi ngoài cửa rừng trúc. Bách Linh vội vàng chạy tới đỡ Hải Thăng dậy, không quên nhắc nhở công chúa: “Vương gia đang nói chuyện với Vương phi trong thuỷ tạ, không cho hạ nhân theo hầu hạ. Mong công chúa đừng tức giận. Nô tài lập tức đi bẩm báo.”
Nghe thấy tiếng An Thái Công Chúa, Trịnh Lan chậm rãi buông Tiểu Viện trong lồng ngực ra. Tiểu Viện nhanh chóng chỉnh sửa lại quần áo, tóc tai, hai má vẫn ửng hồng, nàng nhìn Trịnh Lan, sắc mặt chàng thoáng qua vẻ không kiên nhẫn.
An Thái không đợi Bách Linh hồi bẩm, đã trực tiếp xông vào trong, Bách Linh bị cung nữ của nàng giữ chặt, ngăn cản không cho tiến lên. Công chúa thở phì phò, có vẻ vô cùng tức tối, đám nô tài sợ hãi không dám tới gần nàng ta.
“Cửu ca! Huynh phải làm chủ cho ta! Bản cung muốn thiên đao vạn quả ả nữ nhân đê tiện của Hậu Sơn kia!!”
- --------
(1) 钿子). Món phục sức này phổ biến nhất kể từ thời đại Càn Long, với cách dùng lụa đen vấn tóc và điểm xuyết thêm những món trang sức vàng, bạc, đá quý,… tùy theo cấp bậc, chức vị mà Điền tử sẽ có vẻ ngoài khác nhau. Điền tử tuy là món phục sức phổ biến nhưng chỉ được dùng trong ngày thường và những dịp hỷ khánh, lễ, tiệc,… Riêng trong các dịp trọng đại, cần thể hiện sự uy nghi thì Triều quan và Cát phục quan sẽ là lựa chọn thay thế.