Vén Bào

Chương 9




Edit: Juri

Beta: Haf

“Cũng không biết vị Thường gia kia coi trọng cậu ta ở chỗ nào.” Bà chủ nhà nói xong, lập tức liền có người nối đuôi phụ họa theo, “Báo lớn báo nhỏ đều đồn ầm lên, ngày nào vị Thường gia ấy cũng đi ra ngoài cùng cậu ta.”

Bước chân Lan Tiểu Xuyên hơi ngừng lại, bàn tay thu thành nắm đấm, móng tay khảm sâu vào lòng bàn tay, thở dài đi vào phòng ngủ của mình, sau đó lặng lẽ đóng cửa lại. Phòng ngủ bên trong là kiểu dáng kết hợp giữa phương Tây và Trung Quốc, giường của Lan Tiểu Xuyên được Thường Cửu mua loại đóng từ gỗ cây hoa lê, trong tủ quần áo treo vài bóng đèn điện sáng chói, phòng ngừa sườn xám trong tủ để lâu quá mà bị mốc meo.

Thuốc ức chế của cậu giấu ở hộp trang sức để sâu trong cùng của tủ quần áo, thời điểm Lan Tiểu Xuyên uống vào liền rơi xuống một giọt nước mắt, sau đó rất nhanh điều chỉnh tốt tâm tình, đem sườn xám trên người cởi ra, thân thể trần truồng ở trong phòng đi tới đi lui thu dọn đồ đạc.

Âm thanh bà chủ nhà bên ngoài nói chuyện lớn đến nỗi như thể cố ý muốn cho cậu nghe thấy, giọng bà ta ồm ồm: “Các Alpha bọn họ đều sẽ coi trọng một con ngựa gầy sao? Bất quá chỉ là vui đùa một chút mà thôi. Nếu không phải hiện tại phòng ở trong thành phố khó có thể cho người khác thuê, thì ai đời lại nguyện ý cùng loại Omega này sống dưới một mái nhà?”

Mấy chuyện cũ mèm này Lan Tiểu Xuyên đều nghe đến quen rồi, đứng ở trước tủ quần áo nhíu mày chọn sườn xám.

Bộ sườn xám Thường Cửu đưa cho cậu không nỡ dùng thường xuyên. Chờ dấu vết của ký hiệu tạm thời tiêu tan đi một chút, Lan Tiểu Xuyên nhất định phải khiến nó lưu lại hương vị của bản thân. Sườn xám của cậu đại thể đều là màu đỏ, bởi vì Thường Cửu thích nhìn cậu mặc màu này. Tay Lan Tiểu Xuyên thuận tiện lướt vài vòng trên đống quần áo, cuối cùng vẫn là chọn một bộ sườn xám đỏ đậm xẻ tà cao, ngoại trừ trên làn váy thêu bốn, năm đóa hoa lê điểm thêm viền bạc hoa lê ra thì cơ hồ không còn bất kỳ trang sức nào khác.

Lan Tiểu Xuyên mặc xong sau đó tiện tay sửa lại mấy bộ quần áo ôm vào trong ngực rồi đi tới bên cửa sổ liếc một cái, cách cánh cửa xe tối tăm nên không thấy rõ Thường Cửu có còn ở trong xe hay không, chỉ nhìn thấy mấy đứa nhỏ vây quanh xe Thường Cửu vui cười đùa giỡn.

Lúc này cửa phòng ngủ chợt bị đẩy ra, Lan Tiểu Xuyên sợ đến hết hồn, tiện đà nhào vào trong lồng ngực Thường Cửu oán giận: “Cũng không biết gõ cửa.”

“Sợ em khổ sở.” Thường Cửu xoa xoa gáy cậu, Lan Tiểu Xuyên lập tức thuận theo mà dựa vào ngực Alpha.

“Nhớ tôi không?” Thường Cửu cố ý đùa cho cậu vui, “Tách ra khỏi tôi lâu như thế em làm sao chịu được?”

Lan Tiểu Xuyên ôm eo Thường Cửu, cả người dán chặt vào, tâm lý nôn nóng dần dần nhạt đi, chủ động mở ra nút áo trên cùng của sườn xám, xoay người: “Cửu ca, anh cắn đi.”

Thường Cửu sửng sốt mở mắt: “Không sợ đau?”

Lan Tiểu Xuyên rũ mi mắt, trên lông mi lơ lửng một giọt nước mắt: “Em muốn anh.”

Thường Cửu đem cậu ôn nhu ôm vào trong ngực, há mồm ra cắn xuống, Lan Tiểu Xuyên run rẩy không ngừng. Thường Cửu xoay người sờ sờ gò má của cậu, đau lòng liếm dấu răng trên gáy cậu: “Sợ đau mà còn để tôi cắn, cắn xong lại khóc, càng khiến tôi đau lòng hơn.”

Lan Tiểu Xuyên không nói lời nào, dùng sức chôn mặt vào lồng ngực Thường Cửu: “Cửu ca, anh ôm em xuống lầu đi.”

“Tiểu Xuyên, sao nay lại làm nũng thế này?” Thường Cửu cúi người xuống đem Lan Tiểu Xuyên ôm vào trong ngực, vừa đầy cửa đi ra ngoài vừa thỉnh thoảng vỗ lưng cậu, “Có phải là tách khỏi tôi quá lâu, trong lòng em khó chịu?”

Lan Tiểu Xuyên không tiếng động mà rơi vài giọt nước mắt, nguyên bản thuốc ức chế đã làm cho tâm lý ỷ lại Thường Cửu của cậu thoáng tiêu tán đi một chút, nên khi Thường Cửu vừa mới cắn xong liền khiến Lan Tiểu Xuyên lần nữa cảm thấy ỷ lại vào Alpha, mà lần này cảm giác ấy còn mãnh liệt hơn trước.

Bà chủ nhà vẫn ở chỗ cũ đánh bài, lại không dám nói lời nào. Lúc trước nhóm mấy bà dì trào phúng Lan Tiểu Xuyên giờ chỉ dám cúi đầu hút thuốc, đôi mắt các bà mang đầy tia oán giận, nhìn như muốn lột da róc thịt Lan Tiểu Xuyên, khiến cậu hơi run một chút. Cậu bỗng nhiên rõ ràng nguyên nhân chính mình lúc nãy cầu Thường Cửu tạm thời ký hiệu, cậu chính là muốn ỷ lại Thường Cửu, muốn dính lại bên người Thường Cửu, muốn cảm thụ cảm giác bị Thường Cửu chi phối.

Thuốc ức chế cắt đứt khát vọng của Lan Tiểu Xuyên đối với Thường Cửu, như vậy Lan Tiểu Xuyên liền chính mình đem nó tìm trở về.

Nói trắng ra là Lan Tiểu Xuyên thích Thường Cửu, vô cùng thích, lý trí thì biết bản thân mình không nên cùng Thường Cửu ở một chỗ, nhưng vẫn là lưu luyến sự ôn nhu của Thường Cửu. Dù sao con người ai cũng có lòng tham, Lan Tiểu Xuyên cũng không ngoại lệ. Cậu ở trước cửa hôn Thường Cửu một cái, sau đó một bên nắm tay Alpha một bên dựa vào tường đi giày. Thường Cửu đỡ eo cậu, lòng bàn tay nóng bỏng thuận theo tà áo sườn xám xoa xoa, đầu ngón tay không biết vô tình hay cố ý kéo chiếc vòng màu đen đang ôm lấy bắp đùi thon gọn của cậu.

“Cửu ca, anh không thích thì em liền đem nó cởi ra.” Lan Tiểu Xuyên mang giày xong liền ôm cánh tay Thường Cửu mở cửa đi ra ngoài.

“Không phải không yêu thích, chính là cảm thấy khá kỳ quái. Em trước đây chưa bao giờ để ý mọi người bên ngoài đang mặc gì hay làm gì.” Thường Cửu thay cậu mở cửa xe.

Lan Tiểu Xuyên ngồi vào sau đó sửa lại cổ áo bị lệch cho Thường Cửu: “Không dễ nhìn?”

“Dễ nhìn.” Ánh mắt Thường Cửu dừng lại trên bắp đùi cậu nhìn một chút, “Dụ người.”

Lan Tiểu Xuyên giữa hai lông mày tràn đầy ý cười, nâng cằm hỏi: “Dụ anh a?”

“Em lại đây nghe một chút, nghe xem tim tôi đập nhanh hay không”. Thường Cửu cũng cười, chuyển vô-lăng đem xe chạy ra khỏi con phố Lan Tiểu Xuyên ở trọ.

Lan Tiểu Xuyên làm bộ muốn chui vào lồng ngực Thường Cửu làm nũng một chút, kỳ thực liền như có như không hôn gò má Thường Cửu một cái, sau đó chính mình không kiềm được dựa vào bên cửa sổ hé miệng cười.

“Đường hơi xóc, ngồi ngoan đừng để bị đụng đầu.” Thường Cửu vội vã liếc cậu một cái, khuôn mặt có chút lo lắng.

Lan Tiểu Xuyên cười híp mắt đáp lại, nghiêng đầu xem cảnh sắc ngoài cửa xe. Quang cảnh binh hoang mã loạn*(1) này làm gì có chỗ nào để chơi, Thường Cửu bất quá là mang theo Lan Tiểu Xuyên đi diễn lâu*(2), chọn một căn phòng yên tĩnh mà mang người ôm vào.

(*(1) binh ngựa hoang tàn, đường phố vắng vẻ)

(*(2) tòa nhà, căn nhà để diễn kịch, diễn viên trong diễn lâu chủ yếu đứng trên sân khấu trình diễn hí khúc)

Lan Tiểu Xuyên bước vào trong sương phòng đi loanh quanh một vòng: “Cửu ca, anh đây là chê em tối hôm qua diễn xướng không hay đây mà.”

Thường Cửu đem người ôm vào trong lồng ngực, ngã lên giường nắm eo Lan Tiểu Xuyên trêu ghẹo: “Tính khí thật nhỏ nhen.”

“Nói chuyện chính.” Lan Tiểu Xuyên vươn mình nằm nhoài trên ngực Thường Cửu hừ một tiếng, “Cửu ca có phải là cảm thấy em xướng rất khó nghe?”

“Đó là bản “Tây sương kí” tôi nghe êm tai nhất.” Thường Cửu nắm tay cậu đưa lên môi hôn.

Lan Tiểu Xuyên híp mắt lại, gương mặt lộ đầy vẻ không tin.

Thường Cửu ấn gáy cậu, giọng mang ý hù dọa nói: “Không tin tôi liền lại cắn em một cái.”

“Anh cắn đi, ngược lại mấy ngày nay em đều không thể rời khỏi anh.” Lan Tiểu Xuyên thoải mái mở ra nút áo, trên cổ mềm mại ngoại trừ dấu hôn thì chính là dấu răng, “Sợ là Cửu ca luôn cảm thấy em phiền.”

“Làm sao lại phiền?” Thường Cửu ôm Lan Tiểu Xuyên, nhìn tuyến thể vừa mới kết vảy lại không nỡ ngoạm cắn.

Lan Tiểu Xuyên chờ giây lát, thấy Thường Cửu không có động tĩnh, chủ động ngồi thẳng người: “Nói không chừng ngày nào đó Cửu ca liền không cần em nữa, hiện tại cắn nhiều một chút để em sau này có thứ tưởng niệm là được.”

Thường Cửu tâm lý cả kinh, nâng cánh tay Lan Tiểu Xuyên đem người ôm vào lòng, nắm cằm của cậu đến gần xem, quả nhiên đầy mặt đều là nước mắt: “Tiểu Xuyên, em ngày hôm nay làm sao thế này?”

Thường Cửu gấp đến độ hôn loạn bờ môi ẩm nhuyễn của cậu, “Tôi chỉ là muốn tìm một nơi thanh tịnh yên tĩnh cùng em nói chuyện, em nếu tâm lý không thoải mái, chúng ta hiện tại liền về nhà.”

Lan Tiểu Xuyên rưng rưng lắc đầu, khóe miệng lại câu lên: “Cửu ca, anh có hay không vì em hay khóc mà phát hỏa với em?”

“Nghĩ linh tinh gì thế?” Thường Cửu dùng mu bàn tay cọ khóe mắt ướt nhẹp của Lan Tiểu Xuyên, “Tôi tại sao phải vô duyên vô cớ phát hỏa với em?”

“Cửu ca.” Lan Tiểu Xuyên ôm eo Thường Cửu nhẹ giọng nức nở, “Anh cắn em một cái được không?”

Thường Cửu đành phải lần nữa cắn cái tuyến thể đã đầy rẫy vết thương của Lan Tiểu Xuyên, đau lòng ôm thân thể phát run của cậu. Lan Tiểu Xuyên đau đến ý thức mơ hồ, mở khuy áo khoác Thường Cửu ra, cả người chui vào, hô hấp bên trong mơ hồ lộ ra vài tia động tình, đáy mắt chứa hơi nước mịt mờ, đôi môi nhúc nhích, cuối cùng chỉ phát ra một tiếng thở dài như rên rỉ.

Thường Cửu ôm Lan Tiểu Xuyên, như ôm một chú mèo nhỏ đang run rẩy.

Thông thường Omega sau khi bị Alpha ký hiệu đều sẽ cực kì yếu đuối, Lan Tiểu Xuyên đương nhiên không ngoại lệ. Thường Cửu luôn cảm thấy ngày hôm nay tâm tình cậu hơi bất thường, gào khóc một hồi rồi lại lộ vẻ tuyệt vọng lo được lo mất.

“Tiểu Xuyên, chúng ta về nhà có được hay không?” Thường Cửu cúi đầu vỗ mông dỗ cậu.

Lan Tiểu Xuyên dùng sức nhấc lên cánh tay mềm nhũn ôm cổ Thường Cửu: “Nhà… Nhà anh hay nhà em ?”

“Tiểu Xuyên, nhà tôi không phải là nhà em?” Thường Cửu hôn khóe mắt đầy vệt nước của cậu than thở, “Chờ chúng ta đánh dấu hoàn toàn xong tôi liền xách em đi đăng ký kết hôn, sau đó đăng báo nói cho tất cả mọi người em là Omega của tôi.”

“Cửu ca chỉ đang dỗ ngọt em.” Lan Tiểu Xuyên đáy mắt còn ngậm lấy một vũng nước mắt, dịu dàng cười, “Anh mà nói nữa em sẽ tưởng thật cho xem.”

“Tiểu Xuyên, em không tin tôi?” Thường Cửu nhíu mày, nắm cằm của cậu xoay đến bắt nhìn thẳng vào mắt mình.

“Tin…” Lan Tiểu Xuyên nháy mắt một cái nước mắt liền lã chã lăn xuống, “Cửu ca nói cái gì em cũng tin.”

Thường Cửu nghe vậy lông mày vẫn như cũ nhíu chặt, ngón tay trượt nhẹ tại khoé mắt Lan Tiểu Xuyên, bỗng nhiên vươn mình đem mỹ nhân đang sụt sùi trong lòng hắn áp lên giường, tàn nhẫn mà cắn tuyến thể sau gáy. Lan Tiểu Xuyên nằm úp sấp không nói tiếng nào, run run một chút liền cuộn mình thành một đoàn, ủy khuất nỉ non gọi tên Thường Cửu.

“Nói tôi biết.” Thường Cửu đau lòng đem cậu một lần nữa ôm vào trong ngực, “Ai bắt nạt em?”

Lan Tiểu Xuyên chặt chẽ ôm cổ Thường Cửu khóc thút thít, nước mắt cùng mồ hôi toàn bộ rơi đầy trên gò má Alpha: “Cửu ca, anh… anh sẽ không giận em sao?”

“Không giận.” Thường Cửu cúi đầu cắn cắn môi của cậu.