Về Việc Tại Sao Lăng Gia Tuyệt Tự

Chương 89: Xin khoan dung




Tình hình dưới chân núi Ẩm Huyết Sơn khác hẳn so với mọi người nghĩ.

Nơi này im ắng, một bóng đệ tử Ẩm Huyết Giáo cũng không thấy đâu. Gió thổi qua, lá cây sát núi phát ra tiếng vang sàn sạt, còn có tiếng quạ kêu, giống như đây chỉ là một ngọn núi hoang.

Hạ Tĩnh Thần chỉ huy quân chia thành hai bên vây núi, ngẩng đầu nhìn đỉnh núi cao vút trong mây, “Bên trên đó thật sự có người?”

Hạ Tĩnh Hiên cũng nói: “Không lẽ Hỏa Phong biết chúng ta kéo đến nhiều người, cảm thấy không nắm chắc phần thắng trong tay, nên chạy rồi?”

“Khó nói, ” Hoắc Tư Quy đi tới, “Nếu ba huynh đệ họ đều chạy, cũng sẽ không quăng toàn bộ đệ tử Ẩm Huyết Giáo mà không để ý đến, đã thế ở đây còn không có đệ tử gác núi.”

“Thủ thế chờ đợi, ” Lăng Huyền Thư cười lạnh, nói, “Xem ra Hỏa Phong thực sự đã làm tốt chuẩn bị cùng chúng ta quyết tử.”

Lăng Huyền Dạ làm nóng người, “Bỗng nhiên có hơi chờ mong là chuyện gì xảy ra?”

Lăng Huyền Sương ngồi ở một bên nghỉ ngơi nói: “Là vì gần đây đệ nóng tính quá vượng, cần gấp nơi để xả cho thoải mái.”

Lăng Huyền Dạ: “...”

Mọi người đóng trú tại chỗ.

Vào lúc chạng vạng nhóm lửa thổi cơm, hai đạo nhân mã Lưu Chưởng Môn cùng Hách cũng đuổi đến nơi, đồng minh tấn công Ẩm Huyết Giáo rốt cục tụ hợp đầy đủ.

“Lăng minh chủ, ” Lưu Chưởng Môn đi tới qua loa có lễ cùng mọi người, “Cuối cùng cũng xem như không phụ Lăng minh chủ nhờ vả, chúng ta vượt mọi chông gai chạy tới đây.”

Thấy bọn họ đến đông đủ, đối với suy đoán chuyện Hỏa Phong chưa từng đào tẩu lại được chứng thực thêm một bậc, Lăng Huyền Uyên nói: “Trên đường gặp phải không ít phiền phức?”

Hách bang chủ nói: “Phiền phức cũng không tính là lớn, nhưng phiền toái nhỏ có đến ba lần. Đệ tử Ẩm Huyết Giáo giống như không muốn mở một con đường chạy trốn, mà có ý muốn cùng chúng ta đối kháng đến cùng.”

Mọi người ngồi xuống hàn huyên những chuyện xảy ra một hồi, Lăng Huyền Thư giới thiệu lại huynh đệ nhà họ Hạ cùng Phong Tích Dư Diệu lúc trước gặp chưa kịp nói cho bọn họ nhận thức.

Tào Nghĩa tìm tìm bốn phía, hỏi: “Sao không gặp Vạn phong chủ cùng Liễu hạp chủ?”

Nhất thời không có ai nói gì.

Lăng Huyền Sương cầm nhánh cây chọt giá thịt đang được nướng, nói: “Có gì mà khó nói? Vạn Trung chết rồi, là Liễu Nương giết. Liễu Nương giết người sau đó chạy, chín mươi chín phần trăm đang ở trên Ẩm Huyết phong này.”

Hách bang chủ cả kinh nói: “Sao lại như vậy?”

Mọi người mới ngươi một lời ta một lời mà kể lại chuyện xảy ra ở Tế Nhật Hạp.

Tào Nghĩa than thở: “Không ngờ Tế Nhật Hạp lại là nanh vuốt Ẩm Huyết Giáo, Liễu Nương cũng đủ tàn nhẫn đến thế, còn không buông tha cho người ái mộ che chở nàng ta.”

“Có lẽ trong số mệnh Vạn phong chủ có kiếp nạn này đi.” Hách bang chủ khe khẽ lắc đầu, “Chúng ta cũng không biết còn sống ra khỏi Ẩm Huyết phong này không, ít ra hắn còn được làm một tên quỷ phong lưu.”

Lưu Chưởng Môn thấy sắc mặt hai người nặng nề, chuyển đề tài nói: “Nói đến Ngự Kiếm sơn trang giao thiệp quả thật không bình thường, ngay cả nhân vật như Tiểu vương gia cũng mời được. Lần này nếu mà không có Tiểu vương gia điều quan binh bổ sung vào hai đường thiếu hụt cho chúng ta, sợ là đánh đến nơi cũng không còn mấy người.”

“Cũng chỉ nói là chúng ta số may, ” Lăng Huyền Thư nhìn Hạ Tĩnh Hiên, “Nếu như ở Tàng Long Ngọa Hổ Than không xảo ngộ tiểu công tử, nào sẽ có chuyện tốt như vậy?”

Hạ Tĩnh Hiên đắc ý mà gật đầu, “Nói đúng nói đúng!”

Hạ Tĩnh Thần nhàn nhạt liếc mắt nhìn hắn.

“...” Hạ Tĩnh Hiên nói bổ sung, “Đúng ra... Cũng phải nói là đại ca ta.”

Lăng Huyền Kỳ đồng tình vỗ vỗ vai hắn, “Cái cảm giác này ta hiểu.”

Hạ Tĩnh Hiên: “...”

Tào Nghĩa nhìn về phía Yến Thanh Tiêu, nói: “Thái viên chủ chạy đi đâu, sao cũng không thấy hắn?”

“...” Yến Thanh Tiêu bĩu môi, “Chuyện này sao lại hỏi ta?”

Tào Nghĩa vồ vồ mặt, “Đúng vậy, tại sao lại hỏi ngươi nhỉ?”

Yến Thanh Tiêu: “...”

Trời tối đen hoàn toàn.

Bốn phía cây cối rậm rạp, bầu trời mây mù nhiễu, ánh trăng cũng không xuyên qua được vài tia. Tiếng chin kêu cũng thỉnh thoảng vang lên, trong đêm đen càng thêm khủng bố.

Hai con tuyết sư dựa vào một chỗ, nhìn như ngủ, nhưng mỗi lần ở xa truyền đến tiếng vang, đều sẽ động mũi động tai.

Lăng Huyền Sương cuộn mình tay ôm lấy chân trốn vào lòng Thiệu Dục Tân, nhỏ giọng thầm thì cái gì đó.

Lăng Huyền Uyên ôm Bối Cẩn Du, hai người là đang nhắm mắt dưỡng thần.

Lăng Huyền Thư thì dựa vào Yến Thanh Tiêu, dỗ hắn bồi mình nói chuyện, còn không quên táy máy tay chân.

Lăng Huyền Kỳ cùng Hạ Tĩnh Hiên cũng châu đầu khe khẽ nói chuyện.

Mà ngay cả Hoắc Tư Quy cũng đang canh giữ Đào Tâm Duyệt đang ngủ cách đó vài bước nhìn nàng, Dư Diệu thì bồi tiếp Phó Nam cùng nhau gác đêm, tại sao chỉ còn mình gã phải phiền lòng đến ngủ không được, cứ phải nhìn chằm chằm bóng lưng người kia tưởng tượng hắn đã bị mình đánh cho quỳ xuống rồi ôm lấy bắp đùi mình không ngừng xin hãy khoan dung?

Lăng Huyền Dạ dùng sức vò đầu, đùa à, vậy còn Mộ Phi Hàn thì sao?

Đầu chợt bị người đỡ lấy.

Lăng Huyền Dạ kinh ngạc ngẩng đầu nhìn người trước mặt.

Mộ Phi Hàn ngồi xổm người xuống, dùng mu bàn tay thử nhiệt độ trên trán gã, “Không thoải mái?”

Tay hắn hơi lạnh, khoảnh khắc này đã khiến ngọn lửa không tên nhảy nhót trong lòng Lăng Huyền Dạ nguội bớt. Lăng Huyền Dạ nắm lại tay hắn, đứng lên nói: “Không có.”

Mộ Phi Hàn tiến tới gần hơn, đôi mắt xinh đẹp không chớp một cái nhìn gã, giống như đang hỏi: Vậy ngươi đang làm gì?

Cả trái tim Lăng Huyền Dạ cũng đập nhanh hơn khi thấy hắn nhìn mình chăm chú, nhấc Huyền Thiết Kiếm lên, hướng ra xa xa chỉ chỉ, “Chúng ta vừa đi vừa nói chuyện, đừng ảnh hưởng tới bọn họ nghỉ ngơi.”

Mộ Phi Hàn không nói một lời theo sát ở phía sau gã, không có nhắc nhở gã thật ra đã đi ra rất xa, người khác sẽ không nghe thấy bọn họ nói chuyện.

Lăng Huyền Dạ không hề báo trước mà xoay người lại.

Mộ Phi Hàn vội vàng thu thế.

Lăng Huyền Dạ cũng không ngờ hắn theo sát đến vậy, khi chóp mũi sượt qua gò má hắn, lại theo bản năng mà lảng về phía sau.

Mộ Phi Hàn giơ tay đỡ lấy eo gã.

Lăng Huyền Dạ lúng túng đứng thẳng, ho khụ một tiếng nói: “Ngươi... Còn giận ta sao?”

Mộ Phi Hàn thu tay về, “Ta không hề tức giận, không phải ngươi vẫn đang tức giận sao, tuy ta không biết ngươi đang tức cái gì.”

Lăng Huyền Dạ: “...”

Mộ Phi Hàn nói: “Có lời muốn nói?”

“Cái này, ngươi cầm dùng.” Lăng Huyền Dạ đưa Huyền Thiết Kiếm nhét cho Mộ Phi Hàn, giơ tay rút bội kiếm hắn thắt ở bên hông đi.

Bội kiếm của Mộ Phi Hàn lúc trước đã gãy, bội kiếm này là hắn mua tạm ở cửa ải, vào lúc hắn thử kiếm Lăng Huyền Dạ từng ở bên nhìn lén, nhìn ra rõ ràng là hắn không hài lòng. Nhưng cũng không còn cách nào, vũ khí vừa tay gặp được cũng không thể cầu, Mộ Phi Hàn phải đành chấp nhận.

Tay lại bị đè lại.

Mộ Phi Hàn nhét Huyền Thiết Kiếm trả lại Lăng Huyền Dạ, “Huyền Thiết Kiếm uy lực vô cùng, thời gian ngươi cùng huynh đệ ngươi cùng lúc sử dụng có thể xem là đánh đâu thắng đó không gì cản nổi, ta không hiểu võ công Ngự Kiếm sơn trang các ngươi, không thay thế được ngươi, cũng không muốn vì vậy mà tổn hại sức chiến đấu.”

“Nhưng mà ngươi...”

Mộ Phi Hàn ngả người ôm lấy gã.

Lăng Huyền Dạ ngây người, “Ngươi... Chuyện này...”

Mộ Phi Hàn nhắm hai mắt lại, cảm thụ nhịp tim mình đập cùng trái tim người đối diện cũng dần dần tương đồng, lại có một loại sung sướng khó tả lan tràn đến tứ chi bách mạch, xa lạ, ấm áp, kỳ diệu, tốt đẹp.

Lăng Huyền Dạ thả lỏng người, gối lên bả vai hắn, ôm lại hắn.

“Ta chưa từng làm những việc này, cũng không hiểu phải nên thế nào làm, mà thấy ngươi có vẻ rất thích, nên ta chiếu theo huynh trưởng ngươi mà học. Ta vẫn không biết ta phải làm thế nào, mà hình như... Cũng không tệ.” Mộ Phi Hàn từ từ nói xong, giọng điệu mới đầu còn không được tự nhiên, nói đến lời sau mới tốt hơn một chút.

Khóe môi Lăng Huyền Dạ không tự chủ được mà cong lên, “Ngươi muốn học thì hỏi ta là được rồi, ta dù sao cũng là hành gia.”

*Hành gia: kẻ thạo nghề, chuyên nghiệp:))

Tay Mộ Phi Hàn hạ xuống, “Hành gia?”

Lăng Huyền Dạ: “...” Tựa hồ có hơi đắc ý vênh váo...

Mộ Phi Hàn thả gã ra, “Thỉnh thoảng có nghe huynh trưởng ngươi nhắc tới, ngươi có muốn giải thích thử  không?”

Lăng Huyền Dạ quanh co lòng vòng: “Cái này... Có cái gì hay mà giải thích, cũng không phải chuyện lớn gì ghê gớm, chỉ có điều... Chính là...”

Mộ Phi Hàn duỗi ra một ngón tay nâng cằm gã lên, “Là cái gì?”

Lăng Huyền Dạ cụp mắt mặt không dám nhìn hắn, “Là... Chính là... Ai cũng có lúc trẻ tuổi bồng bột mà!”

Mộ Phi Hàn hừ lạnh, “Hửm?”

Lăng Huyền Dạ đẩy tay của hắn ra, hối hận ngồi xổm xuống nhổ cỏ, ” Vậy hãy xem như ta không nói gì, chờ ngươi ngày nào đó theo ta đến Giang Nam, cũng sẽ nghe được người khác nói, chẳng bằng tự ta nói ra. Trước đây ta có hơi thích hồ đồ một tí, phong lưu nổi tiếng bên ngoài, thường thường ăn uống thỏa thuê, ngủ đêm... ngủ...”

Mộ Phi Hàn ở trên cao nhìn xuống nói: “Ngủ ở đâu?”

Lăng Huyền Dạ hàm hồ: “Thanh lâu.”

Mộ Phi Hàn một lát không thấy lên tiếng.

Lăng Huyền Dạ nơm nớp lo sợ nhìn sang, ánh trăng còn tối hơn so với lúc trước, sắp thấy không rõ khuôn mặt Mộ Phi Hàn, làm gã bất an một trận không rõ lý do, “Sau này sẽ không thế nữa!”

Mộ Phi Hàn xoay người đi trở về.

Lăng Huyền Dạ nhào tới ôm lấy một chân hắn, hai đầu gối mềm nhũn quỳ trên mặt đất, “Ta bảo đảm với ngươi, ta sẽ không bao giờ đến loại địa phương đó nữa!”

Mộ Phi Hàn vẫn muốn đi.

“Ta xin thề, ta xin thề!” Lăng Huyền Dạ chết không buông tay, “Ngươi đừng nóng giận, đó đều là do ta trước khi biết ngươi sai phạm hồ đồ, sau này tuyệt đối sẽ không thế nữa!”

Mộ Phi Hàn kéo gã đi về phía trước hai bước, thấy gã còn chưa chịu buông tay, lo lắng gã sẽ bị thương, đành dừng lại.

Lăng Huyền Dạ ngước đầu nhìn hắn, “Đừng nóng giận được chứ?”

Mộ Phi Hàn nhìn gã một hồi, nói: “Nếu bộ dạng này bị những người mến mộ danh tiếng phong lưu của ngươi biết, có phải bọn họ sẽ không dây dưa với ngươi nữa?”

Lăng Huyền Dạ: “...”

Mộ Phi Hàn kéo gã đứng lên, phủi bụi bặm cho, chỉnh trang lại y phục cho gã.

Lăng Huyền Dạ mím môi thấp thỏm mà nhìn hắn, “Ta biết chuyện này có lẽ có ít nghiêm trọng, nhưng chắc chắn rằng ta sẽ thay đổi, ta xin thề với ngươi, không, độc thề cũng được, nếu Lăng Huyền Dạ ta sau này không thể toàn tâm toàn ý với Mộ Phi Hàn, ta sẽ không được...”

“Huyền Dạ, ” Mộ Phi Hàn không có để cho gã nói hết, xen ngang lời gã, “Ta tin ngươi.”

Lăng Huyền Dạ nhếch miệng cười nói: “Ngươi gọi tên của ta.”

Mộ Phi Hàn không để ý đến gã, tiếp tục đi trở về.

Lăng Huyền Dạ đang muốn theo sau, bỗng nhiên nhớ đến một chuyện.

“Hình ảnh vừa rồi, sao lại quen thuộc như vậy...”

...

(?’?) Ai nhớ không, tui chịu.