Về Việc Tại Sao Lăng Gia Tuyệt Tự

Chương 86: Tế Nhật Hạp




Người trông coi trúc uyển được gọi về, Liễu Nương thế mà không có động tĩnh gì, dường như với việc nàng bị theo dõi cũng không biết. Mãi đến tận hai ngày sau, nàng mới đi từ trúc uyển ra, thấy mọi người cũng chào hỏi trò chuyện như bình thường, không thấy chỗ nào bất thường.

Mà Vạn Trung có hơi tức giận, còn từng hỏi Lăng Huyền Uyên vì sao ném bọn họ ở một bên rồi không để ý tới, Lăng Huyền Uyên chẳng muốn cùng hắn nhiều lời, nên vấn đề này bị quăng ra xa không để ý đến.

“Nhìn Vạn Trung đúng là một tên Đại lão gia tầm nhìn kém, ” đối với việc này, Hạ Tĩnh Hiên nói thế, “Còn không bằng một cô nương.”

Lăng Huyền Kỳ lắc lắc ngón tay, “Ngươi không hiểu rồi, điều này chứng tỏ trong lòng Vạn Trung chuyện gì cũng không cảnh giác, bằng phẳng; mà Liễu Nương, càng như vậy, càng chứng tỏ trong lòng nàng có quỷ.”

Hạ Tĩnh Hiên bỗng nhiên tỉnh ngộ, “Thì ra là vậy! Thụ giáo!”

Lăng Huyền Kỳ cảm giác hài lòng, “Theo ca ca từ từ học, còn nhiều chuyện thú vị hơn nhiều.”

Hạ nhân đi ngang qua Tử Trúc Lâm: “...”

Ở lại Tử Trúc Lâm mười hai ngày, người trúng độc bị thương cuối cùng cũng xem như đỡ hẳn, ngay cả bệnh gì đó trên người Bối Cẩn Du cũng do có Lăng Huyền Uyên mấy ngày liên tiếp vận công giúp đỡ, cùng ở chỗ này thanh thản an nhàn tĩnh dưỡng mà có phần khởi sắc hơn rất nhiều.

Mọi người quyết định ra đi lần thứ hai.

Bạch Giám Tâm phân phát thuốc viên giải độc mình cản chế ra cho mọi người, “Chỉ mấy người các ngươi có nên chia làm hai đợt, đi thì một viên về thì một viên, đệ tử thì tạm thời không cần lo lắng. Các ngươi đi rồi ta sẽ tiếp tục cản chế, làm xong sẽ lập tức cho người đưa tới cho các ngươi.”

Lăng Huyền Thư tiếp nhận túi nhỏ chứa thuốc giải độc, “Vất vả ngươi rồi.”

Bạch Giám Tâm chia từng túi từng túi, cuối cùng đi tới trước mặt Phong Tích, tay dừng một chút, vẫn đem túi nhỏ đưa tới trước hắn.

Phong Tích không nhận, hơi xoay người, “Thứ này ta không cần, ngươi cho người khác đi.”

Bạch Giám Tâm mím mím môi, duỗi tay nắm tay Phong Tích lại, nhét túi nhỏ vào cho hắn, rồi kéo người qua một chỗ khác.

Phong Tích nhìn cái tay bị hắn túm lấy, nhẹ nhàng tránh thoát.

Nhưng Bạch Giám Tâm càng nắm chặt hơn.

Phong Tích cau mày.

Bạch Giám Tâm làm như bỏ xuống gì đó quyết tâm hít một hơi thật sâu, nói: “Xin lỗi.”

Phong Tích choáng váng, không thử tìm cách tránh thoát hắn nữa.

“Ta không biết đã xảy ra chuyện như vậy, ” Bạch Giám Tâm cúi thấp đầu, giọng nói khẽ run, “Xin lỗi, trong lúc ngươi cần có người bên cạnh nhất, ta lại bỏ lại một mình ngươi mà đi.”

Trầm mặc một lát, Phong Tích rốt cục mở miệng, “Ngươi không làm gì sai.”

Bạch Giám Tâm không có tiếp tục thảo luận vấn đề này, đổi sang chuyện khác nói: “Ngươi tính dùng cách nào để nối hai bên dây xích?”

Phong Tích nói: “Ta tự có biện pháp.”

Bạch Giám Tâm làm như không nghe thấy, nói: “Võ công người bên khe đối diện không tầm thường, ngươi không thể đi qua một mình.”

“Nếu không thể qua đó, vậy thì, ” Phong Tích nói, “Dù sao ta cũng không sợ độc, bay qua đó lấy xích sắt rồi vòng về.”

“Không được, quá nguy hiểm.” Thấy hắn muốn mở miệng, Bạch Giám Tâm lại cướp lời hắn nói trước, “Không được nói ngươi không có gì bận tâm, không được nói ngươi không để ý tới sống chết, nhưng mà ta để ý!”

Phong Tích nhìn thẳng hai mắt hắn.

Không phải hắn không có gì bận tâm, mà chính hắn muốn trừng phạt chính mính, ép buộc bản thân phải quên phần tình cảm này, cũng lừa gạt chính mình phải coi nhẹ tất cả những thứ này. Gặp lại được hắn, nghe hắn nói ra những lời này, mới biết dù phần tình cảm kia bị hắn chôn sâu tận cùng, cũng không phải đã phai nhạt không còn gì; bây giờ lại thấy thoải mái, nó lại chui lên từ dưới đất, điên cuồng đánh cành vặt lá, trong giây lát lấp kín cả trái tim.

Bạch Giám Tâm bỗng nhiên ôm lấy hắn, “A Tịch, ta biết trong lòng ngươi hận ta oán ta, ngươi mắng ta đi, hoặc là đánh ta cũng được, đem những khổ sở tích tụ năm gần đây trút hết ra đi, sau đó thì phải sống sót cho tốt.”

Phong Tích nhắm mắt, một lát sau thở dài từng đợt. Không gặp hắn, còn có thể tự gây khó dễ cho bản thân; thấy hắn rồi, thì liên tục bại lui.

Bạch Giám Tâm vùi đầu ở cần cổ hắn, “Cầu ngươi nhất định không gặp chuyện xấu, nhất định không gặp.”

Phong Tích từ từ giơ tay lên, do dự hồi lâu, nhưng vẫn nhẹ nhàng ôm lấy Bạch Giám Tâm, “Được.”

Bạch Giám Tâm buông hắn ra, hai mắt tuy có hồng hồng, ý cười đáy mắt lại không giấu được, “Ta ở chỗ này chờ ngươi, nhớ rõ bình an trở về.”

Phong Tích gật gật đầu, “Ừm.”

Dư Diệu lặng lẽ cho Lăng Huyền Thư một ánh mắt “Xem như giải quyết xong”, sau đó nhẹ nhàng tựa vào người Phó Nam.

Phó Nam nghiêng đầu nhìn hắn, “Dư huynh, ngươi làm sao vậy?”

Dư Diệu gối lên vai hắn, “Ta quá cao hứng, có hơi thoát lực.”

Phó Nam: “...” Hai người đó thì có liên quan gì tới ngươi?

Phong Tích quay lại, che đi tầm mắt Bạch Giám Tâm nhét túi nhỏ cho Dư Diệu, con mắt liếc qua Phó Nam một cái, “Chúng ta đi thôi.”

Thuốc giải độc này vốn không có phần cho Phó Nam, Dư Diệu tâm lĩnh thần hội, nhanh chóng cẩn thận cất đi, “Đi thôi đi thôi.”

Liễu Nương ở phía trước dẫn đường, mọi người theo nàng đến phương hướng Tế Nhật Hạp.

Chạy bảy, tám ngày đường, cuối cũng cũng chạy đến địa giới Tế Nhật Hạp, lúc đó trời đã tối đen.

Trăng sáng sao thưa, khí trời rất tốt, nhưng Lăng Huyền Sương vẫn cảm thấy sởn cả tóc gáy mấy phần. Đoạn đường này khó đi, không thể cưỡi ngựa vượt qua, chỉ có thể tự cuốc bộ. Hắn ôm chặt cánh tay Thiệu Dục Tân, theo mọi người đi vào hẻm núi sâu thẳm, trong lòng rất bất ổn.

Thiệu Dục Tân rút cánh tay kéo người ôm vào trong ngực, ghé vào lỗ tai hắn thấp giọng nói: “Có ta ở, đừng sợ.”

Lăng Huyền Sương vòng lấy cổ hắn, “Vậy bế ta được không?”

Thiệu Dục Tân khẽ cắn chóp mũi của hắn, bế người hắn lên, “Đều nghe ngươi hết.”

Lăng Huyền Sương đem mặt dán vào lồng ngực hắn, “Như này tốt hơn nhiều.”

Liễu Nương ở phía trước quay đầu lại nói: “Đều mệt muốn chết hết rồi à? Đợi đến nơi ta bảo hạ nhân chuẩn bị rượu ngon thức ăn ngon, mọi người ăn no ngủ đủ một giấc, nghỉ ngơi tốt rồi chúng ta lại tiếp tục chạy tiếp.”

Yến Thanh Tiêu nói: “Không cần chuẩn bị nhiều rượu với thức ăn quá đâu, chúng ta cũng không mệt, không bằng cứ tiếp tục chạy đi đi?”

Mặt Liễu Nương hơi biến sắc, may mà có bóng đêm che giấu nên khó thấy được, nàng cười nói: “Mấy vị không mệt nhưng ta thì mệt, sẽ không để ta đi qua gia tộc mà không vào chứ?”

Hạ Tĩnh Hiên nói: “Vậy chúng ta đi trước rồi ngươi đuổi theo không phải được rồi sao?”

“Sao hả, ” Trong giọng Liễu Nương ẩn chứa không vui, “Các ngươi là chê nơi này của ta nhỏ, tiếp không nổi mấy tôn đại Phật sao hả?”

Lăng Huyền Uyên xốc lại Bối Cẩn Du trên lưng, “Liễu hạp chủ nói quá lời, bọn họ chỉ đang sợ sẽ trễ giờ đã ước định cùng đám người Lưu Chưởng Môn Hách bang chủ, lúc này mới cuống lên.”

“Vậy một đêm này cũng không gây trễ nải, ” Liễu Nương nói, “Lăng minh chủ thấy thế nào?”

Đẩy tới lùi đi, Lăng Huyền Uyên không thể làm gì khác hơn là đáp lại, “Thêm phiền phức cho Liễu hạp chủ rồi.”

Bối Cẩn Du nhấc tay áo xoa xoa mồ hôi hai bên thái dương cho Lăng Huyền Uyên, “Thả ta xuống đây đi, chính ta tự đi.”

“Không phải bảo ngươi ngủ đi sao, tại sao còn chưa ngủ?”

“Ta nói ta...”

Lăng Huyền Uyên nói: “Dưỡng tinh lực cho tốt, thương thế mới không dễ dàng tái phát.”

Bối Cẩn Du còn muốn mở miệng, Lăng Huyền Thư ở một bên mất mác nói: “Nhị tẩu còn cho Nhị ca cõng, ta có lưng mà có người còn không ta cõng đây.”

Yến Thanh Tiêu nguýt hắn một cái, “Ta có chân, tại sao phải để ngươi cõng?”

“...” Bối Cẩn Du cười khan nói, “Ta cũng có chân.”

Yến Thanh Tiêu: “...”

“Nhị tẩu chớ trách, hắn không phải có ý đó.” Lăng Huyền Thư kéo Yến Thanh Tiêu qua chỗ mình, “Thật sự không mệt sao?”

“... Không mệt!” Yến Thanh Tiêu không kiên nhẫn nói.

Lăng Huyền Thư chỉ chỉ Thiệu Dục Tân cùng Lăng Huyền Sương, “Không thích ta cõng đây, ôm cũng được đó.”

Yến Thanh Tiêu đạp hắn một cước, “Câm miệng!”

Đang khi nói chuyện, con đường phía trước chẳng biết lúc nào đã rộng rãi hơn, cách đó không xa đèn đuốc lóe sáng, chiếu sáng ban đêm nhìn như ban ngày.

Có một toán người từ xách đao mang gậy chạy đến, thấy Liễu Nương, mặt mỗi người đều lộ vẻ kinh hỉ. Liễu Nương sai người dẫn mọi người đến bên trong nghỉ ngơi, dặn dò đệ tử mau chóng chuẩn bị rượu và thức ăn.

Một bàn lớn rượu và thức ăn tốt nhất được nhanh chóng đưa ra, Liễu Nương nhiệt tình mời mọi người ngồi xuống.

Lúc đệ tử nhiệt tình rót rượu cho đám người Lăng Huyền Uyên, Liễu Nương liếc mắt nhìn ra bên ngoài, thấy nhóm Lăng Tiểu Vũ đứng đầu ở ngoài, nói với đệ tử hầu hạ đứng phía sau nàng: “Chạy cả ngày đường chúng vị tiểu huynh đệ cũng nhất định đói bụng muốn hỏng rồi, ngươi còn không mau dẫn bọn họ đi dùng bữa?”

Đệ tử kia liên thanh hô vâng, đi ra ngoài, “Các vị tiểu gia nhanh đi theo ta.”

Nhóm Lăng Tiểu Vũ cũng không có nhúc nhích, Phi Vũ lâu cùng các đệ tử Lạc Trần Nguyên thấy bọn họ bất động, cũng bất động theo.

Đệ tử kia đành phải dừng bước, nhìn về phía Liễu Nương, “Chuyện này...”

Liễu Nương nói: “Mấy vị tiểu ca, tại sao không đi?”

Nhóm Lăng Tiểu Vũ giống như không nghe thấy nàng nói, nửa bước cũng không nhích.

Liễu Nương có chút không vui, “Môn nhân Lăng minh chủ, sao lại không nghe lời thế a.”

Lăng Huyền Uyên nói: “Bọn họ rất tốt.”

Lăng Huyền Thư mỉm cười nói: “Chúng ta không mở miệng thì bọn họ cũng không được nhích động tí nào, môn nhân nghe lời thế còn gì?”

“Cái này...”

“Theo bọn họ đi.” Lăng Huyền Uyên ngăn cản Liễu Nương nói tiếp lời phía sau.

Khuôn mặt Liễu Nương trầm trầm, khôi phục lại nụ cười rất nhanh, nhìn đệ tử kia liếc mắt ra hiệu, chờ hắn đi xuống, mới giơ ly rượu lên hướng đến mọi người nói: “Hoan nghênh Lăng minh chủ dẫn dắt các vị đến Tế Nhật Hạp ta đây làm khách, ta kính các vị một chén.”

Vạn Trung là người nâng chén ngay sau đó nói: “Được được được!”

Lăng Huyền Thư cũng cầm ly rượu lên, không đáp lại mọi người, mà ra hiệu cho đệ đi vào.

Lăng Tiểu Lộ đi tới, móc ra một cái bọc to bằng lòng bàn tay, lại cái bọc ra, lấy ra một cái ngân châm. Hai tay hắn cầm một bên đầu châm, chấm đầu còn lại vào trong chén.

Liễu Nương không lên tiếng mà nhìn.

Lăng Huyền Thư giải thích: “Liễu hạp chủ chớ trách, lần trước trúng độc để ta đến giờ còn run sợ trong lòng, nuôi thành thói quen.”

Liễu Nương tốt tính nói: “Xin cứ tự nhiên.”

Lăng Tiểu Lộ thu hồi ngân châm nhìn một chút, “Thiếu gia, không thành vấn đề.”

Lăng Huyền Thư chỉ vào thức ăn trên bàn nói: “Thuận tiện thử luôn mấy món này đi.”

Vạn Trung có chút ngồi không yên, “Lăng Tam thiếu, ngươi làm thế là có ý gì?”

“Không ngại.” Liễu Nương ở dưới đáy bàn đá hắn một cước, lại nhìn mọi người nói, “Đến đến đến, chúng ta uống rượu!”

Thừa dịp mọi người nâng chén, Lăng Huyền Thư lại sáp đến chỗ Yến Thanh Tiêu, dùng thanh âm cực thấp nói: “Ta làm vậy mà nàng cũng không phát tác, nhất định đã có tính toán gì đó, tiếp theo ngươi phải đặc biệt cẩn thận.”