Về Việc Tại Sao Lăng Gia Tuyệt Tự

Chương 78: Cái tên Hỏa Phong này




Lăng Huyền Sương cùng Hạ Tĩnh Hiên cười đến ngồi cũng không vững, Lăng Huyền Kỳ ấn ngực ho nhẹ, nhịn cười muốn rơi nước mắt

Mặc dù Đào Tâm Duyệt cũng là người trong giang hồ có chút khí phách, nhưng dù sao cũng là một cô gái, thể diện cũng phải có, bị bọn họ cười đến vậy, đỏ hết mặt lên, trừng Cao Thủ hiện giờ đã biến thành Hoắc Tư Quy, vội vàng chạy đi.

Hoắc Tư Quy đỡ vết thương đứng lên, “Đào cô nương, chờ ta!”

Thiệu Dục Tân ôm Lăng Huyền Sương cười nghiêng ngả ngã vào ngực mình, trêu nói: “Không phải Hoắc công tử tới nói chính sự hay sao?”

Hoắc Tư Quy một bên đuổi theo Đào Tâm Duyệt một bên nói: “Chuyện đại sự cả đời càng quan trọng hơn!”

Cho nên chính sự đã bị đẩy đến ban đêm.

Lăng Huyền Uyên chờ Bối Cẩn Du ngủ, mới nhẹ nhàng xuống giường, mặc áo khoác ra khỏi gian phòng, trước khi rời đi cũng không quên để Lăng Tiểu Vũ trông giữ ở ngoài cửa, căn dặn hắn nếu như Bối Cẩn Du có chỗ nào không thoải mái hoặc là tỉnh dậy, phải lập tức đến phòng Lăng Huyền Thư trong bẩm báo với hắn.

Lăng Huyền Thư đang chuẩn bị đi ngủ, thở dài thật sâu, không nói gì mà nhìn Lăng Huyền Uyên vô cùng không khách khí ngồi ở trong phòng mình, rồi để Lăng Tiểu Lâm cùng Lăng Tiểu Lộ đi gọi tất cả mọi người tới phòng.

Chờ Lăng Tiểu Lâm cùng Lăng Tiểu Lộ ra khỏi phòng, Lăng Huyền Uyên nói: “Hoắc công tử... Chính là Cao Thủ, hắn nói đêm này có một ít chuyện liên quan đến Ẩm Huyết Giáo với Hỏa Phong muốn nói cho ta biết, đúng lúc giờ này ta có thời gian.”

“...” Lăng Huyền Thư bất đắc dĩ cười nói, “Nhưng đệ không có thời gian, huynh không thể chờ đến ngày mai trời sáng rồi nói không được à?”

Lăng Huyền Uyên tự rót trà cho mình, “Trời sáng ta phải bồi Cẩn Du.”

Lăng Huyền Thư nói: “Nhưng trời tối đệ muốn nghỉ ngơi, đệ cũng bị thương.”

Lăng Huyền Uyên nói: “Nhị tẩu đệ tương đối quan trọng.”

Lăng Huyền Thư: “...” Đệ càng không có gì để nói.

Chờ mọi người lục tục kéo đến phòng, Lăng Huyền Sương tham gia trò vui rất có hào hứng lôi kéo Hoắc Tư Quy, nói: “Các ngươi mau tới nhận thức lại, hắn là Cao Thủ, hiện giờ gọi là Hắc Tử Quỷ!”

Hoắc Tư Quy: “...”

Đào Tâm Duyệt ở bên cạnh vừa nghe được hai chữ này, tự giác lùi vào trong góc.

“Mấy vị cao đồ đã từng gặp mặt Hoắc công tử này chưa?” Lăng Huyền Thư hỏi, vừa vẫy tay với Yến Thanh Tiêu đang đứng dựa cạnh cửa.

Sau đó...

Bạch Giám Tâm đứng ở đằng trước Yến Thanh Tiêu đi qua ngồi ở bên cạnh Lăng Huyền Thư.

Yến Thanh Tiêu: “...”

Lăng Huyền Thư: “...”

“Bọn họ cũng không biết, ” Hoắc Tư Quy nói, “Ta phái bọn họ theo mấy vị đại hiệp Ngự Kiếm sơn trang đến Trúc uyển nhìn Liễu Nương cùng Vạn Trung, cho nên...”

“Được rồi được rồi, chuyện ngươi nói đến đây được rồi!” Lăng Huyền Sương kéo Thiệu Dục Tân tay, “Còn có một chuyện quan trọng hơn, hai ngày nay vẫn vội nên chưa kịp tuyên bố với các đệ, đó là Dục Tân đã chính thức trở thành đại ca phu các đệ! Nên đổi xưng hô thì nên đổi, nghe rõ chưa?”

Mọi người: “...” Chuyện này thật sự quan trọng hơn sao?

Lăng Huyền Uyên ra hiệu cho hắn ngồi xuống, “Được rồi, biết rồi.”

Lăng Huyền Sương không chịu buông tha, “Biết rồi đệ còn không gọi?”

Lăng Huyền Uyên nhìn về phía Thiệu Dục Tân, bình tĩnh nói: “Đại ca.”

Lăng Huyền Sương: “...”

Lăng Huyền Thư Lăng Huyền Dạ Lăng Huyền Kỳ cũng rất phối hợp gọi theo: “Đại ca.”

Lăng Huyền Sương không chịu, “Đại ca là ta, các ngươi đều gọi thiếu một chữ!”

“Như một.” Lăng Huyền Thư nói.

“Sao mà như một...”

Lăng Huyền Sương còn muốn tiếp tục tranh luận cùng bọn họ, miệng lại bị Thiệu Dục Tân ngăn lại. Thiệu Dục Tân lôi kéo hắn ngồi xuống, động viên nói: “Được rồi, ngược lại chúng ta đã là người một nhà, gọi ngươi hay gọi ta còn không giống nhau à?”

Nhìn trường huynh không nói hai lời đã lập tức phục tùng, mấy huynh đệ đều khâm phục Thiệu Dục Tân từ tận đáy lòng.

Chờ mọi người ngồi vào chỗ của mình, Lăng Huyền Uyên hỏi thẳng Hoắc Tư Quy nói: “Ngươi cải trang thành bộ dáng đó, còn muốn tránh Liễu Nương, ngươi cùng Liễu Nương và Ẩm Huyết Giáo có quan hệ gì?”

Hoắc Tư Quy nhìn Đào Tâm Duyệt, “Ta không có quan hệ gì với Liễu Nương hết!”

Đào Tâm Duyệt: “...” Vậy cùng ta có quan hệ gì đâu!

Hoắc Tư Quy chịu một cái khinh thường từ nàng, cả người thoải mái, một lần nữa nghiêm mặt nói: “Liễu Nương Tế Nhật Hạp, từ sớm đã bám vào dưới trướng Ẩm Huyết Giáo, có người nói nàng ái mộ giáo chủ Ẩm Huyết Giáo, mới tự tay giết trượng phu của mình để làm quả phụ, chỉ không rõ là thật hay giả.”

Hạ Tĩnh Hiên hít vào một ngụm khí lạnh, “Không nhìn ra nàng lại lòng dạ độc ác đến vậy.”

Lăng Huyền Dạ không rõ, “Nhìn qua Hỏa Phong còn nhỏ tuổi hơn cả nàng, sao nàng lại si mê bạn nhỏ đó thành bộ dáng này?”

“Nên ta mới dùng ‘Có người nói’, chỉ là nghe đồn, ta cũng không biết là thật hay giả.” Hoắc Tư Quy nói, “Mà nói đến tuổi Hỏa Phong, lại không thể không nói đến một chuyện khác.”

Lăng Huyền Thư tiếp nhận nước Bạch Giám Tâm đưa tới, nói: “Hỏa Phong thật giả?”

Ngồi ở cạnh cửa, Yến Thanh Tiêu khẽ hừ một tiếng.

Hoắc Tư Quy nói: “Cũng không thể nói là giả, bởi vì cái tên Hỏa Phong này, có tới ba người đang dùng.”

“Cái gì?” Lăng Huyền Sương kêu lên sợ hãi, trên mặt người khác cũng đầy vẻ khiếp sợ.

Hoắc Tư Quy lắc đầu cười khẽ, “Bọn họ là ba huynh đệ, mỗi người ra ngoài đều thích dùng danh xưng mình là Hỏa Phong, đệ tử trong giáo gọi người lớn tuổi nhất là giáo chủ, hai người còn lại thì gọi là ‘Nhị gia’, ‘Tam gia’. Ta cũng không rõ cái tên Hỏa Phong này là tên của ai, hoặc cả ba người họ đều không gọi tên này.”

Lăng Huyền Kỳ hỏi: “Vậy lần này tới giết chúng ta là ai?”

“Hắn là người thứ hai trong ba huynh đệ, chúng ta mà gọi hắn là Nhị Hỏa Phong là được rồi.” Hoắc Tư Quy nói, “Công phu của hắn cao hơn trước rất nhiều, ta biết bọn họ đang luyện một môn công phu rất tà môn, xem ra gần đây đã có tiến triển.”

Lăng Huyền Thư trầm ngâm nói: “Nói cách khác võ công Đại Hỏa Phong còn càng lợi hại hơn.”

Hoắc Tư Quy gật gật đầu, “Hồi ta còn đang ở trong giáo, võ công Đại Hỏa Phong là cao nhất, khi đó hắn đã là hảo thủ khó gặp một lần, còn giờ... Không biết đã đạt tới đâu.”

Hắn nói xong, cảm thấy bốn phía một mảnh im lặng, ngẩng đầu thấy tất cả mọi người đang nhìn hắn, ngớ người một lúc mới nhớ ra, cười khổ nói: “Đã quên nói, ta là là phản đồ trốn ra khỏi Ẩm Huyết Giáo, cho nên mới biết nhiều chuyện có liên quan đến Ẩm Huyết Giáo.”

“Ngươi không nói chúng ta cũng đoán được một ít, ” Yến Thanh Tiêu nói, “Tại sao ngươi lại phản bội Ẩm Huyết Giáo?”

Hoắc Tư Quy nắm tay thành quyền, ánh mắt trở nên lạnh lẽo, “Ba huynh đệ Hỏa Phong làm việc thô bạo hung tàn đã không phải chuyện một ngày hai ngày, phụ thân ta cũng là người giáo, không ưa hành vi của họ, từng nỗ lực nói khuyên, lại bị Nhị Hỏa Phong giết, người dưới tay hắn mà ngay cả mẫu thân ta cũng không có buông tha. Ta phí sức của chín trâu hai hổ, ỷ vào việc quen thuộc địa hình, cũng bỏ vào nửa cái mạng mới trốn ra được. Vì để tránh thoát Ẩm Huyết Giáo truy sát, không thể làm gì khác hơn ta phải thay hình đổi dạng, mai danh ẩn tích, khổ sở chờ đợi cơ hội một ngày có thể báo thù rửa hận. Cuối cùng, chúng ta gặp các ngươi.”

Đào Tâm Duyệt lòng sinh dị dạng, bản thân nàng cũng cô độc hiu quạnh như hắn, nhưng nàng còn có sư phụ sư huynh thương yêu, cũng không phải trai qua cảnh cửa nát nhà tan, tóm lại còn may mắn hơn hắn rất nhiều. Nhìn mắt Hoắc Tư Quy ửng hồng, Đào Tâm Duyệt càng không đành lòng, khổ sở theo.

Lăng Huyền Uyên nói: “Nếu những gì ngươi nói là giả, chúng ta tin ngươi sẽ phải trả cái giá lớn đến đâu, nói vậy cũng không cần ta nói.”

Hoắc Tư Quy thản nhiên nhìn thẳng hắn, “Đúng là ta ôm tâm tư lợi dụng các ngươi báo thù cho cha mẹ ta, các ngươi không tin ta, ta hiểu, dù sao thân phận của ta rất đáng hoài nghi.”

“Ta tin!” Đào Tâm Duyệt đột nhiên nói.

Hoắc Tư Quy hơi run.

Lăng Huyền Sương nói theo vang dội: “Ta cũng tin.”

Hoắc Tư Quy lại không để ý đến hắn, chỉ nhìn Đào Tâm Duyệt cười đến ấm áp: “Đa tạ.”

“Nói đến Ẩm Huyết Giáo dương như mấy năm gần đây mới bắt đầu có chút tiếng tăm, ” Lăng Huyền Thư xoay chén nước trong tay, “Từ trước đó lại chưa từng nghe thấy chuyện ác họ làm.”

Hoắc Tư Quy nói: “Nghe phụ thân ta nói, Ẩm Huyết Giáo trước đây không gọi là Ẩm Huyết Giáo, mà gọi là Ẩn Phong Giáo. Giáo chủ tiền nhiệm là một người không tranh với đời, một đời không bạn, tuổi già thì nhặt được ba huynh đệ này bị thất lạc cha mẹ, thu làm nghĩa tử. Hắn cực kỳ thương yêu ba huynh, đem sở học suốt đời truyền cho ba người họ, sau đó tuổi hắn càng ngày càng cao, lực bất tòng tâm, nên phải đem vị trí giáo chủ truyền cho Đại Hỏa Phong, không lâu sau đó thì vĩnh biệt cõi đời.”

“Lại không nghĩ rằng một Ẩn Phong Giáo cường thịnh lại bị ba huynh đệ họ chà đạp thành bộ dáng này.” Thiệu Dục Tân nói, “Những tên Mặt đầu lâu truy sát chúng ta lại là chuyện gì xảy ra? Ta thấy võ công những tên này cũng không kém.”

Nhớ tới cái này Hoắc Tư Quy lại đau đầu, nói: “Bọn họ được gọi là Ẩm Huyết Sử, tổng cộng có ba mươi hai tên, điều động lần này, xem ra có hơn một nửa.”

Lăng Huyền Sương vỗ vỗ tay Thiệu Dục Tân, “May là bị ngươi giết nhiều như vậy.”

“Trước đó không phải ta đã nói Hỏa Phong họ đang luyện công phu tà môn đó sao, trong đó thì Đại Hỏa Phong luyện được tốt nhất, Tiểu Hỏa Phong... Chắc trời sinh không có thiên phú võ học, vẫn không thấy võ công của tiến bộ bao nhiêu.” Hoắc Tư Quy nói, “Đại Hỏa Phong cũng biết làm những chuyện thương thiên hại lý này sớm muộn gì cũng sẽ có người tìm tới cửa trả thù, liền chọn ra ba mươi hai người thân thể cường tráng để dạy, võ công lại tài năng xuất chúng, đem công phu tà môn này dạy cho bọn chúng. Những người này trên người chịu trọng trách bảo hộ giáo, ngày thường thì không được dễ dàng rời khỏi Ẩm Huyết phong, lần này chắc là chịu lệnh Đại Hỏa Phong, đi theo Nhị Hỏa Phong tới giết chúng ta.”

Yến Thanh Tiêu liếc nhìn tay phải Lăng Huyền Thư bị băng kín đặc, nói: “Tuy chỉ còn dư lại một nửa, lên Ẩm Huyết phong vẫn phải lưu tâm những tên này mới được.”

Đào Tâm Duyệt hỏi: “Võ công của ngươi cũng rất tốt, tại sao Đại Hỏa Phong không chọn ngươi?”

Nghe nàng khích lệ mình, tâm trạng Hoắc Tư Quy vô cùng tốt, mà vẫn phải cố gắng trả lời giải thích rõ ràng, thì nghe Lăng Huyền Sương ở bên cạnh nói: “Tiểu sư muội, muội xem hắn lớn lên gầy đến thế, nhất định là vì chưa đạt tiêu chuẩn ‘Thân thể cường tráng’ đầu tiên, nên mới không bị Đại Hỏa Phong để mắt.”

Hoắc Tư Quy: “...”