Về Việc Tại Sao Lăng Gia Tuyệt Tự

Chương 70: Không nên lấy không tiền của ngươi




Mộ Phi Hàn cùng Lăng Huyền Dạ vừa xông ra khỏi vòng vây, phía sau liền có hai tên Mặt đầu lâu đuổi theo, ngoài ra còn bốn, năm tên đệ tử Ẩm Huyết Giáo.

Lăng Huyền Dạ lo cho Lăng Huyền Kỳ, cũng không ham chiến, chân lao băng băng.

Mộ Phi Hàn biết tâm tư của hắn, lưu ở phía sau ngăn cản đám người đuổi theo. Nhưng võ công Mặt đầu lâu còn cao hơn so với hắn tưởng tượng, đối phó với một còn được, ở đây lại tới hai tên, chưa kể còn mấy tên đệ tử, khiến hắn chống đỡ khá là vất vả. Theo tính tình của hắn, dựa vào bản tính liều mạng cũng sẽ chiến đấu tới cùng với mấy kẻ này, nhưng hắn biết rõ, nếu như hắn ngã xuống ở đây, thì Lăng Huyền Dạ cũng sẽ mất mạng.

Không muốn Lăng Huyền Dạ chết.

Trong lòng vang lên giọng nói như thế, Mộ Phi Hàn mới từ bỏ ý định đánh chính diện cùng những người này, chỉ vừa đánh vừa lui, chờ hội họp với Lăng Huyền Dạ. Tạm thời hắn rơi xuống thế hạ phong, nhưng các chiêu thức vẫn ác liệt như cũ, những người này muốn làm hắn bị thương, nhất thời nửa khắc cũng không phải chuyện dễ.

Trong khoảng khắc ngàn cân treo sợi tóc, Lăng Huyền Kỳ quay người chắn cho Hạ Tĩnh Hiên, miễn cưỡng chịu được một chưởng của Mặt đầu lâu.

Hạ Tĩnh Hiên bị Lăng Huyền Kỳ đẩy ngã ra ngoài, đáp chân xuống đất liền quay đầu lại tìm Lăng Huyền Kỳ, ở trong sương mù không nhìn thấy gì cả. Hắn nghĩ vừa nãy thở nhẹ mới bị Mặt đầu lâu phát hiện được vị trí, lập tức không dám cử động, nín thở lẳng lặng chờ.

Lăng Huyền Kỳ miễn cưỡng chịu một chưởng này, cảm thấy ngũ tạng lục phủ gần như muốn nát ra, cực kì khó chịu, nhưng hắn không có thời gian để mà thở, tiếp tục đánh với Mặt đầu lâu.

Sương khói dần dần tản ra.

Hình ảnh hai người đánh nhau cũng dần rõ nét.

Hạ Tĩnh Hiên biết dù hắn không làm gì không lên tiếng cũng thoát không được con mắt Mặt đầu lâu, liền cầm hạt châu chuẩn bị ném tiếp. Nhưng hắn không biết tác dụng của từng hạt châu, nên lúc ném chỉ nhắm gần chỗ hai người, vì sợ sẽ gây tổn thương Lăng Huyền Kỳ.

Lăng Huyền Kỳ lúc này đã là cung giương hết đà, tai nghe thấy động tĩnh bên chỗ hắn thì nói: “Tĩnh Hiên, ngươi đi mau đi, ta sợ không chịu nổi nữa.” Đang khi nói chuyện, bên môi cậu đã tràn máu tươi ra.

Hạ Tĩnh Hiên bị dọa sợ, ngẩn người nói: “Không chịu nổi thì đừng có đánh tiếp nữa, ngươi mau trở lại!”

“Bảo ngươi đi thì đi nhanh đi!” Lăng Huyền Kỳ nỗ lực chống đỡ, “ Nếu may mắn biết đâu sẽ gặp được huynh trưởng của ta trước, bọn họ sẽ bảo vệ ngươi!”

Hạ Tĩnh Hiên gấp đến độ giậm chân, “Ta không đi, ngươi cũng đừng đánh với hắn nữa, giao ta cho hắn là xong! Ngươi chỉ cần giúp ta đi truyền tin cho cha ta, cha ta sẽ dẫn người tới cứu ta!”

Mặt đầu lâu ra tay ngày càng tàn nhẫn, “Hôm nay hắn đem hay không đem ngươi giao cho ta, đều phải chết ở chỗ này.”

Hạ Tĩnh Hiên chỉ vào Mặt đầu lâu nói: “Ngươi dám giết hắn, có tin ta gọi ta Hoàng thúc san bằng Ẩm Huyết Sơn gì đó của ngươi không hả!”

Mặt đầu lâu lạnh lùng nói: “Chỉ sợ đến lúc đó Hoàng thượng cùng Sở Hoài Vương muốn san bằng chính là Ngự Kiếm sơn trang.”

Hạ Tĩnh Hiên không biết phải mắng cái gì mớ tốt, mắt thấy Lăng Huyền Kỳ bị Khô Lâu diện đá một cước vào ngực, bay cả người tới bên này. Hắn vội vã chạy qua, muốn tiếp được Lăng Huyền Kỳ.

Có lẽ một đá này sức mạnh vô cùng lớn, Lăng Huyền Kỳ va vào ngực hắn mà vẫn không thu thế được, cả hai cùng ngã xuống đất.

Hạ Tĩnh Hiên bị va phải lầm bầm hai tiếng, hỏi Lăng Huyền Kỳ: “Ngươi sao rồi?”

Lăng Huyền Kỳ không nhịn nổi nữa, phun một ngụm máu ở trước ngực hắn.

“Đây…” Hạ Tĩnh Hiên ướt cả vành mắt, “Ngươi đừng dọa ta…”

Lăng Huyền Kỳ giẫy giụa muốn đứng lên, đứt quãng: “Ta… Ta đánh hắn không lại, chỉ tranh thủ lúc này… Nhào tới ôm chặt hắn lại, còn ngươi…Hãy nhân cơ hội chạy trốn, đừng có ở lại… Ném lung tung, biết chưa?”

Hạ Tĩnh Hiên ôm chặt lấy hắn, “Không được, không cho ngươi đi!”

Lăng Huyền Kỳ thấy Mặt đầu lâu đang bước từng bước đến gần, víu tay Hạ Tĩnh Hiên nói: “Buông tay, nếu không sẽ không kịp!”

“Không buông!” Hạ Tĩnh Hiên nức nở, “Giao tình giữa ta với ngươi cũng không đến nỗi phải làm vậy, tại sao ngươi chịu mất mạng vì ta?”

Lăng Huyền Kỳ hoãn hơi, nói: “Tam ca nói đúng, ta không nên lấy không tiền của ngươi, như vậy… Giờ xem như ta đem tiền trả lại cho ngươi, được chứ?” Nói xong câu cuối cùng, hắn dùng nội lực còn sót lại cuối cùng đẩy Hạ Tĩnh Hiên ra, rồi đứng thẳng nhào tới hướng Mặt đầu lâu.

“Khốn nạn, mạng ngươi cũng chỉ trị giá mấy ngàn hai thôi à!” Hạ Tĩnh Hiên giống như bị điên gào thét.

“Huyền Kỳ!” Giọng nói của Lăng Huyền Dạ bỗng nhiên truyền đến.

Hạ Tĩnh Hiên phản ứng đầu tiên, cất giọng hô lớn: “Tứ ca! Chúng ta ở đây, ở đây!”

Mặt đầu lâu muốn cho Lăng Huyền Kỳ đang ôm chân hắn một đòn trí mạng, một tiếng truyền tới này làm cho hành động của hắn chậm lại, chỉ trong nháy mắt chậm trễ này làm hắn bỏ qua thời cơ xuống tay.

Lăng Huyền Kỳ xoay người lộn mấy vòng trên đất, né tránh một chưởng hắn muốn đập xuống, nghĩ thầm cuối cùng bản thân cũng chống đỡ được đến lúc có người đến cứu, vậy là tính mạng Hạ Tĩnh Hiên đã được bảo vệ. Một khi đã yên tâm, cảm giác đau đớn trên người càng trở nên mãnh liệt, Lăng Huyền Kỳ gần như mất đi thần trí.

“Không được!” Thấy Mặt đầu lâu muốn lại muốn phóng ám khí nhắm vào Lăng Huyền Kỳ, Hạ Tĩnh Hiên lăn lộn liên tục chạy tới muốn cản, cho dù biết rõ trong lòng sẽ khó tránh thoát.

Keng.

Ám khí không gây tổn thương được Lăng Huyền Kỳ, bay ra hướng khác.

“Tứ ca!” Hạ Tĩnh Hiên vui vẻ nói, vội vàng tới đỡ Lăng Huyền Kỳ.

Lăng Huyền Dạ chỉ mũi kiếm Mặt đầu lâu, hỏi: “Huyền Kỳ sao rồi?”

“Hắn… Không ổn lắm.” Hạ Tĩnh Hiên nửa đỡ nửa ôm kéo hắn lên.

“Theo ta, ” Lăng Huyền Dạ nói, “Mộ môn chủ đang ở phía trước, chúng ta đi hội hợp với hắn.”

Đáy mắt Mặt đầu lâu hiện ra từng luồng ánh sáng vừa lạnh vừa tức, trong lòng đã biết nhiệm vụ lần này chỉ sợ sẽ thất bại, võ công người trước mắt này còn cao hơn Lăng Huyền Kỳ, chỉ dựa vào sức lực của một mình hắn, là không thể diệt trừ được gã, trừ phi chờ được viện quân phe mình.

Lăng Huyền Dạ hiển nhiên biết rõ suy tính của hắn, nhưng thời gian không cho phép gã rảnh rỗi, dù sao còn đang lo lắng tình hình bên phía Mộ Phi Hàn. Nửa câu gã cũng không nói nhiều, vung kiếm lên đánh.

Mặt đầu lâu mới cùng hắn động tay, thì phát hiện kiếm pháp của gã tinh diệu, lưỡi kiếm cực kỳ sắc bén, căn bản không có chỗ xuống tay. Chỉ cùng gã đánh hơn hai mươi mấy chiêu, mới bắt đầu có ý rút lui.

“Phế vật!” Một giọng nói xuất hiện ở phía sau, sống lưng Lăng Huyền Dạ không khỏi mát lạnh.

“Tứ ca…” Lăng Huyền Kỳ lòng như lửa đốt, đã không còn lực chạy qua đỡ.

Lăng Huyền Dạ đâm hai kiếm về phía Mặt đầu lâu, thừa dịp hắn phải tránh né, nhanh chóng giơ kiếm quét ra sau.

Cánh tay bị người bắt được, vùng vẫy hai lần cũng không dịch chuyển được kiếm.

Lăng Huyền Dạ lúc này mới nhìn rõ người vừa tới, mặc áo đen, tóc dài, khuôn mặt thanh tú.

Mà hắn không phải Hỏa Phong.

Tai nghe chưởng phong ở phía sau đang áp sát, Lăng Huyền Dạ lắc mình tránh thoát qua một bên, cùng lúc đâm trường kiếm tới, lại dùng một tay kéo về, muốn chém vào người mặc áo đen, “Ngươi là ai?”

Người mặc áo đen nhẹ nhàng tránh khỏi lưỡi kiếm hắn huy tới, nói: “Hỏa Phong.”

“Ngươi nói láo, ” Lăng Huyền Dạ nói, “Tướng mạo Hỏa Phong tuy có mấy phần giống ngươi, nhưng cũng có chỗ khác biệt, ngươi không phải Hỏa Phong!”

Người mặc áo đen cười khẽ, “Vậy ngươi sao mà biết được người gặp nhất định sẽ là Hỏa Phong?”

Lăng Huyền Dạ cau mày, “Nói không sai, cho nên ta cũng theo đó để biết ngươi cũng không phải Hỏa Phong.” Tuy nói vậy, nhưng trong lòng gã đã bắt đầu cảm thấy thuyết pháp này mới tính có lý, dù sao thân là chủ nhân Ẩm Huyết Giáo, võ công Hỏa Phong lúc trước so với người này yếu hơn quá nhiều.

Phía sau truyền đến tiếng rên, tiếng đánh nhau cũng vang hơn nhiều.

Lăng Huyền Dạ muốn quay đầu nhìn thử xảy ra chuyện gì, lại không dám phân tâm.

Hạ Tĩnh Hiên giúp đỡ Lăng Huyền Kỳ đã đứng hết nổi ẩn thân ra phía dưới một cái cây nghỉ ngơi, nhìn qua bên này nói: “Tứ ca, tên đầu quỷ đả thương Huyền Kỳ đã bị Mộ môn chủ giết! Mộ môn chủ ở sau lưng ngươi ngăn địch, ngươi lo đằng trước là được rồi!”

Lăng Huyền Dạ âm thầm thở phào nhẹ nhõm, đang muốn tập trung đối kháng Hỏa Phong trước mắt không biết là thật hay giả, thì nghe Mộ Phi Hàn nói: “Hỏa Phong giao cho ta đối phó.” Nói xong cũng không chờ Lăng Huyền Dạ lên tiếng trả lời, đã nhảy vào ở giữa hai người, thẳng thắn đỡ chiêu Hỏa Phong.

Lăng Huyền Dạ: “…” Ngươi chọn tên lợi hại nhất để đánh cũng được, nhưng ngươi có thể suy nghĩ thử xem một mình ta có đủ năng lực đánh nhiều người như vậy không hả.