Về Việc Tại Sao Lăng Gia Tuyệt Tự

Chương 37: Tại sao không trở về




Lăng Huyền Dạ phát hiện bên hông mát lạnh, trái tim đập liên hồi, còn tưởng hôm nay mình sẽ bỏ mạng ở đây.

Mộ Phi Hàn chợt thu rồi kiếm, quét chân đẩy ngã gã, trường kiếm cuốn lấy Liễu diệp đao Liễu Nương, dựa thế mà lên, gia tăng nội lực đẩy lùi Liễu diệp đao, ngay sau đó đưa mũi kiếm nhắm thẳng vào yếu hầu Liễu Nương.

Lăng Huyền Uyên vừa lúc túm được Lăng Huyền Dạ kéo qua một bên, cả giận nói: “Đệ làm gì vậy, không muốn sống sao!”

“Nhị ca, thả đệ ra, ” Lăng Huyền Dạ lo lắng chỉ vào Mộ Phi Hàn, “Không thể để cho hắn bị…”

Lăng Huyền Uyên liếc nhìn cuộc chiến đã dừng, “Bị cái gì?”

“Thương.” Lăng Huyền Dạ yên lòng thở ra một hơi, cúi đầu tìm chỗ y phục bị trường kiếm đâm thủng, “Hắn có thể giết đệ, nhưng mà ngay cả da lông cũng không nỡ lòng thương tổn đệ, cho nên người này là tốt.”

Lăng Huyền Uyên nói: “Hắn chẳng cần đệ bảo vệ, hắn vẫn tự xử được.”

“Ngươi không được tổn thương nàng!” Vạn Trung muốn lại gần mà không dám, “Mau thả người!”

Mộ Phi Hàn hơi cử động cánh tay, lưỡi kiếm đã kề vào gáy Liễu Nương, đánh bay cả người nàng ra ngoài.

“Liễu Nương!” Vạn Trung nhào tới tiếp người, “Nàng không sao chứ?”

Liễu Nương đẩy hắn ra, xoa gáy bị rát, căm tức nhìn Mộ Phi Hàn, nhưng không xông lên nữa.

Trường kiếm vào vỏ, giọng Mộ Phi Hàn nói càng trở nên lạnh lẽo, “Ta không giết ả là vì tâm ý hắn vừa mới giúp ta, ” Hắn nhìn Lăng Huyền Dạ một chút, “Nhưng các ngươi cứ lặp đi lặp lại nhiều lần chạm đến điểm mấu chốt của ta, cũng đừng trách ta đây đại khai sát giới.”

“Các ngươi đều nói là hắn giết người, ta thì không thấy vậy, ” Lăng Huyền Sương nói, “Không phải tất cả mọi người đều nói hung thủ mặc áo đen tóc dài rối tung đó sao, điểm nào thì giống hắn? Cho nên đây chỉ là một hiểu lầm, Mộ môn chủ cũng đừng có để trong lòng, mời chúng ta vào nhà uống chén trà ngươi thấy thế nào?” Ngoài miệng thì nói như vậy, trong lòng Lăng Huyền Sương thì khác, mẳng chửi liên hồi, nếu không phải đệ đệ hắn bị thương bị lạnh, đánh chết hắn cũng không thèm đứng ra giảng hòa.

Liễu Nương kìm nén tức giận trong lòng, biết hắn nói có lý nhưng vẫn mạnh miệng, “Ngự Kiếm sơn trang các ngươi đi thăm dò tin tức không phải đã nói hung thủ dung sắc diễm lệ hay sao, điểm này hắn có đủ, chỉ cần hắn đổi đồ đen, xõa tóc ra, không phải cũng giống thế?”

Mộ Phi Hàn nắm chặt tay tới nỗi vang thành tiếng rắc rắc, “Quả nhiên ngươi chán sống.”

“Nếu ngươi cho rằng Lễu hạp chủ oan uổng ngươi, thì giải thích đi!” Tào Nghĩa nói.

“Loại chuyện đó biểu ca không sẽ quan tâm, nhưng đừng có… Bình luận tướng mạo của hắn.” Đồng Tử Kê rầm rì hai tiếng, “Nhâm Viễn, phía dưới cái mông ta đã ướt, ngươi có kéo ta lên được không?”

Nhâm Viễn: “…”

Lăng Huyền Thư đỡ đầu đang choáng nói: “Liễu hạp chủ nói có mấy phần đạo lý, nhưng ta tin tưởng cách Mộ môn chủ làm người, muốn làm chuyện gì, tuyệt đối sẽ không che che giấu giấu.”

Thiệu Dục Tân cũng nói: “Mộ môn chủ võ nghệ siêu quần, tất nhiên không cần chúng ta lo lắng, mà chúng ta xem như hiểu rõ Hỏa Phong vài phần, nếu có thể giúp đỡ Mộ môn chủ một, hai, để Quy Tuyết Môn tránh khỏi tổn thất không đáng có, không phải tốt sao?”

Mộ Phi Hàn hơi rũ mi xuống, một lát sau chỉ chỉ đám người Lăng Huyền Thư nói: “Nhâm Viễn, sắp xếp phòng cho mấy vị này nghỉ ngơi, ” Lại quét qua đám người Liễu Nương một chút, “Còn những người này, nếu bọn họ thích ngủ ở phòng chứa củi thì mời bọn họ cứ tự nhiên, nếu không thích thì đuổi thẳng.”

Đồng Tử Kê thấy hắn vừa nói xong đi luôn, vội la lên: “Biểu ca, đệ! Bị bị thương ở chân, huynh giúp đệ một tay!”

Có đệ tử đang muốn dìu hắn, thì nghe Mộ Phi Hàn nói: “Hắn thích ngồi chỗ đó thì cứ để hắn ngồi đấy, ai cũng không cần để ý đến hắn.”

“Vâng.” Đã nâng người dậy một nửa, đệ tử lại buông tay ra.

Đồng Tử Kê lại rơi trở lại: “…”

Thiệu Dục Tân ra ngoài một vòng lại trở về phòng, nhìn thấy Lăng Huyền Sương đang trong phòng mình, không cảm thấy bất ngờ tí nào, “Không qua xem Huyền Thư?”

Đã bắt đầu gọi Huyền Thư, chứng tỏ hắn đã xem ngươi thành người một nhà, Lăng Huyền Sương đắc ý trong lòng, “Nó có em dâu Thanh Tiêu chăm sóc, ta mà qua có khi lại oán ta. Ngươi đi đâu vậy?”

Mặt hắn chưa hoàn toàn khôi phục từ cơn lạnh lẽo, hai gò má ửng hồng nhàn nhạt, như quả đào dụ người. Thiệu Dục Tân rót chén trà nóng, đi qua nhét vào trong tay hắn, “Đi ngờ Nhâm huynh giúp ta chăm sóc cho Thiết Mã cùng Kim Qua, lúc trước bọn chúng bị chặn ở ngoài cửa.”

“Ra vậy.” Lăng Huyền Sương nâng chén trà lên môi, hơi nóng hình thành một luồng mịt mờ, làm mặt hắn trở nên mơ hồ.

Thiệu Dục Tân ngồi xuống ở bên cạnh hắn, “Ngươi không sợ ta sẽ đưa chúng nó qua đây?”

Lăng Huyền Sương nhăn đôi mày tinh xảo vào một chỗ, qua một hồi mới thoáng giãn ra, “Ta đã nghĩ kỹ, ta sẽ cố gắng thử làm bạn với chúng nó!”

Thiệu Dục Tân hơi kinh ngạc, trong lòng thì lại có phần không nỡ, “Không vội, cứ từ từ.”

Yến Thanh Tiêu lột sạch y phục Lăng Huyền Thư rồi đè hắn xuống giường, “Giờ đã biết quản mấy chuyện không đâu rồi sao, tại sao ngươi luôn nóng lòng với mấy chuyện này thế hả?”

Lăng Huyền Thư đau đớn dưới hành động thô lỗ của y, cắn răng nói: “Cũng không phải chuyện đâu đâu của ai ta cũng quản.”

Yến Thanh Tiêu tay dừng một chút, đè nhẹ giọng thấp xuống, “Thuốc mỡ vẫn là của Cửu Ngõa liên hoàn trại đưa ra, sẽ đau, ngươi cố chịu một chút.”

Lăng Huyền Thư lấy tay đỡ đầu, nhắm mắt lại, “Ừm.”

Tay dính thuốc mỡ tìm được vết thường trên người Lăng Huyền Thư, Yến Thanh Tiêu lại không xuống tay được, bởi vì sau khi bôi xong thuốc này sẽ đau đớn bao nhiêu y còn rõ ràng hơn so với ai, huống chi vết thương lúc đó của y còn nhẹ hơn so với lúc này.

“Hay ngươi thử nghĩ về chuyện ba năm trước… Hở…” Lăng Huyền Thư nói còn chưa dứt, Yến Thanh Tiêu đã bôi thuốc vào, lực tay còn gia tăng không ít.

Yến Thanh Tiêu hận không thể bôi hết hộp mỡ vào, “Loại người như ngươi, đau chết rồi quên đi.”

Lăng Huyền Thư không gây ra tiếng động gì nữa.

Mãi đến khi Yến Thanh Tiêu băng bó cẩn thận vết thương cho hắn, cũng không nghe thấy hắn có động tĩnh gì, trong lòng có chút bất an không tên, “Này, ngươi chết rồi sao?”

Lăng Huyền Thư thở ra một hơi thật dài, thấp giọng cười nói: “Ngươi nói ngươi muốn giết ta, thế mà lúc ngươi có cơ hội, cũng nhớ không nổi chuyện này.”

Yến Thanh Tiêu kéo chăn nhẹ nhàng đắp cho hắn, ngồi ở bên giường nói: “Chí ít lần này là ngươi thật lòng muốn giúp ta, xem như ta nợ ngươi, trước khi trả xong nợ, ta sẽ không làm gì ngươi.”

Lăng Huyền Thư lại trầm mặc chốc lát, nói: “Ngươi nói tại sao ta bị thương, ca ca đệ đệ của ta đều mặc kệ ta?”

“Làm sao ta biết, ” Yến Thanh Tiêu nói, “Họ Lăng các ngươi vốn chẳng có ai bình thường.”

Lăng Huyền Thư hơi giật giật, “Bởi vì bọn họ biết chắc chắn ngươi sẽ không mặc kệ bỏ lại mình ta.”

Yến Thanh Tiêu nhíu nhíu mày, đứng lên đi ra phía ngoài, “Ngươi nghỉ ngơi đi.”

“Thanh Tiêu, ” Lăng Huyền Thư một tay chống giường, chậm rãi ngồi dậy, “Ba năm trước ở cửa sau Cẩm Tú Môn, tại sao ngươi không về?”

Yến Thanh Tiêu quay đầu lại nhìn hắn vì mất máu mà sắc mặt tái nhợt, cuối cùng vẫn không trả lời câu hỏi của hắn, mở cửa ra ngoài.

Trở về phòng, Yến Thanh Tiêu khó kỹ cửa phòng, vô lực dựa vào.

Nếu là trước đây Lăng Huyền Thư mà hỏi chuyện này, y sẽ không do dự mà đáp trả, còn giờ khi hắn hỏi mà sao y lại không mở miệng nổi được? Là vì cách làm người của hắn, hay thật ra là do y đã bị đuối lý? Nhưng chuyện đó không phải là một bài học cho y hay sao, sao mà y lại cảm thấy mình mới là người làm sai?

Nhưng mà…

Hình như đây là lần đầu tiên nghe hắn gọi tên của mình, lại dễ nghe ngoài ý muốn.

“Để hắn một mình trong phòng sẽ không sao hết đi…” Yến Thanh Tiêu lầm bầm lầu bầu, cuối cùng vẫn quyết định không qua, “Quên đi, không thèm để ý hắn sống hay chết.”

Lăng Huyền Kỳ vừa xin được hai củ khoai nướng của đệ tử Quy Tuyết Môn, quay về phòng thì nhìn thấy Lăng Huyền Dạ đang đi qua đi lại trước tiểu viện bọn họ, vẻ mặt còn có vẻ lo được lo mất, nghi ngờ nói: “Tứ ca, huynh sao vậy?”

Lăng Huyền Dạ nắm lấy cậu em, hưng phấn nói: “Tứ ca đệ xuân tâm nảy mầm!”

“…” Lăng Huyền Kỳ khinh bỉ mà hất tay gã ra, “Có lúc nào mà huynh không nảy mầm sao?”

Lăng Huyền Dạ cướp một củ khoai trong tay cậu em, “Lần này khác mà, ta chưa từng thấy người nào lớn lên xinh đẹp như vậy, chỉ một lúc không gặp, trong lòng ta đã khó chịu lợi hại. Ta đang muốn đi tìm y, lại sợ y thấy ta sẽ phiền.”

Lăng Huyền Kỳ tiếc nuối liếc nhìn khoai lang bị gã cướp đi, quyết định xem ở phần bệnh tương tư rất đáng thương của Tứ ca mà không cướp về, “Nói ra thì chưa từng thấy huynh để bụng với ai, những người đó đều là hoa khôi đầu bảng, thỉnh thoảng thường nghe huynh nhắc tới, có điều ngay cả tên của người ta huynh còn không nhớ được.”

Lăng Huyền Dạ theo cậu vào phòng, vừa lột khoai lang vừa nói: “Sao đệ biết được ta không nhớ tên họ?”

“Bởi vì có một đêm đệ đỡ huynh về nhà, nghe thấy có cô nương đang oán giận huynh.”

“…” Lăng Huyền Dạ vỗ vỗ vai cậu, “Huyền Kỳ, trước đây đệ toàn đưa ta từ thanh lâu về nhà, sau khi tỉnh táo thì toàn đánh đệ, nhưng giờ ta phải khích lệ vì việc đệ làm quá tốt! Từ nay về sau, đệ phải cố gắng trông ta, ta đây sẽ không bao giờ đến nơi đó nữa!”

Lăng Huyền Kỳ ghét bỏ nhìn chỗ vải bị gã đập đen, “Nếu cha mẹ không bảo đệ, đệ mới không thèm để ý huynh say chết ở thanh lâu hay không, ai thèm quản chuyện huynh hư hỏng.”

Lăng Huyền Dạ dùng ánh mắt si mê nhìn khoai lang trong tay, “Ta trước đây chưa từng tin vào chuyện ‘nhất kiến chung tình’, thì ra thật sự có trên đời này. Có điều nhìn qua y cũng không phải người dễ nói chuyện, xem ra ta phải chuẩn bị kế hoạch vạn phần kỹ càng mới được.”

“Đệ thấy huynh không cần phải phiền toái đến vậy, ” Lăng Huyền Kỳ nói, “Có khi rất nhanh sau đó huynh sẽ gặp được người ‘nhất kiến chung tình’ kế tiếp.”

Lăng Huyền Dạ đạp cậu, “Ít nói bậy.”

Lăng Huyền Kỳ hắng giọng, mô phỏng theo giọng Lăng Kha nói: “Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời.”

“…” Lăng Huyền Dạ ném trả khoai lang đã ăn một nửa cho cậu, “Có phải anh em ruột không!”

Lăng Huyền Kỳ lời nói ý vị sâu xa, “Là anh em ruột đệ mới khuyên huynh, nếu huynh còn lựa chọn tốt hơn thì nên bỏ qua cái này, không thì tính mạng của huynh khó mà bảo đảm.”