Về Việc Tại Sao Lăng Gia Tuyệt Tự

Chương 119: Phiên ngoại năm • ngươi tên là gì (Phong Tích x Bạch Giám Tâm)




Sau khi được Bạch Giám Tâm đưa về Tử Trúc Lâm tĩnh dưỡng, tình trạng của Phong Tích vẫn không được ổn định cho lắm, trong vòng nửa tháng ngắn ngủi, sốt cao sốt nhẹ đã kéo tới bốn, năm lần, hành hạ hắn mất cả tinh thần.

Bạch Giám Tâm bưng cháo bữa sáng đi vào, thấy hắn nằm nghiêng ở trên giường, chăn cũng không đắp kín, nên bỏ khay cơm xuống bàn, đi qua kéo chăn cho hắn.

Phong Tích giật giật, mở mắt ra.

“Sao ngươi không để ý tới mấy cái này, thân thể đã không tốt rồi, sao còn không biết yêu quý chính mình nữa hả?” Bạch Giám Tâm oán giận, trong giọng nói còn lộ ra tia đau lòng.

Phong Tích chống cánh tay muốn ngồi dậy, “Đừng quá lo lắng.”

Bạch Giám Tâm duỗi ra một bàn tay đỡ hắn, một tay khác đưa tới muốn thử nhiệt độ trên trán hắn.

Phong Tích lại nghiêng đầu tránh thoát.

Tay Bạch Giám Tâm cứng đờ, nắm chặt tay thu lại, “Hôm qua ta đã giúp ngươi thử máu, thấy nó có giảm bớt độc tính tồn tại trong người, chắc sẽ có tác dụng với độc rắn. Sốt là vì hai loại độc tố chống lại nhau, nếu ngươi vượt qua được giai đoạn này thì sẽ tốt hơn, có khi độc tố trong người ngươi sẽ được giải sạch sẽ, không khác gì người bình thường.”

“Cũng chưa biết độc nào sẽ còn, ” Giọng của Phong Tích khàn khàn, “Ta cũng sẽ mất mạng.”

Bạch Giám Tâm trầm mặt nói: “Ta tuyệt đối sẽ không để chuyện đó xảy ra! Tuy ta không biết hắn lấy cái gì nuôi rắn, độc tính quái lạ, không có nghĩa là ta không giải được.”

Phong Tích không nói cái gì nữa, đứng lên đi ra ngoài.

Bạch Giám Tâm nói: “Ngươi còn chưa ăn sáng.”

“Không thèm ăn lắm, ” Phong Tích cũng không quay đầu lại nói, “Ta đi ra ngoài đi có việc, ngươi tự mình ăn đi.”

Bạch Giám Tâm nhìn cháo trắng còn đang bốc khói trên bàn, vành mắt đỏ cả lên.

Lại quá bảy, tám ngày, Bạch Giám Tâm bắt mạch cho Phong Tích thì phát hiện độc tố trong người hắn đã càng ngày càng ít, nhưng mạch tượng so với mấy ngày trước lại rối loạn hơn. Nhìn Phong Tích cũng suy yếu rõ ràng hơn lúc trước, thậm chí đêm đó còn thổ huyết hôn mê.

Bạch Giám Tâm cũng không ngồi yên được nữa.

Thuốc nào dùng được cũng cùng hết rồi, đại đa số thuốc đều không làm gì được thể chất đặc biệt của hắn, tàn dư độc rắn này nếu không giải sạch sẽ, thì khó mà yên lòng. Mắt thấy độc tính trong người Phong Tích cũng sắp bị độc rắn tiêu diệt gần hết, mà độc này vẫn chưa thể thanh trừ, chỉ sợ trong một thời gian ngắn sẽ lấy mạng hắn.

Phải làm gì…

Bạch Giám Tâm đi qua đi lại trước giường Phong Tích đang nằm, bước chân dừng lại, ánh mắt lấp loé ổn định lại, kiên quyết đầy mắt.

Quyến luyến nhìn khuôn mặt Phong Tích một hồi, Bạch Giám Tâm cúi người hôn lên môi hắn, chẳng may nước mắt lại rơi vào mặt hắn, lo lắng hắn sẽ tỉnh lại nên hoảng hốt chạy đi.

Sau ba ngày Phong Tích tỉnh lại, người chăm sóc hắn trước giường lại không phải Bạch Giám Tâm.

Phong Tích tùy ý tiểu tư hầu hạ mình thay y phục rửa mặt, mấy lần muốn hỏi, lời tới miệng lại nuốt ngược trở vào.

Trời tối lại sáng, trước sau cũng chưa thấy người, Phong Tích rốt cục không nhịn được nữa, hỏi tiểu tư Bạch Giám Tâm đi đâu.

Tiểu tư nói: “Công tử nói muốn đi tìm thuốc giải cho Phong công tử.”

“Một mình đi?” Phong Tích không yên tâm lắm.

Tiểu tư lắc đầu, “Có tiểu đệ tử mới nhận đi theo.”

Phong Tích gật gật đầu, mất tập trung khuấy bát cháo tiểu tư mang tới, sau một lát lại hỏi: “Y có nói muốn đi chỗ tìm thuốc giải, bao lâu trở về không?”

Tiểu tư nói: “Cái này cũng không nghe thấy công tử nhắc qua, mà lúc ta đang giúp bọn hắn thu thập y phục nghe thấy cái gì mà… Tương sinh tương khắc.”

Tay Phong Tích đột nhiên run lên, cái thìa rơi vào trong chén, phát ra tiếng vang không lớn không nhỏ.

“Phong công tử?” Tiểu tư nghi hoặc mà nhìn hắn, không rõ vì sao mặt hắn đầy vẻ kinh hoàng.

Phong Tích đột nhiên đứng lên, một trận choáng đầu hại hắn suýt nữa ngã chổng vó.

Tiểu tư vội vàng tiến lên đỡ lấy hắn, “Có phải Phong công tử có chỗ nào không thoải mái, đi nghỉ một lát được không?”

Phong Tích nắm lấy cánh tay của hắn, “Đi giúp ta chuẩn bị một con ngựa tốt.”

“Phong công tử phải đi?” Tiểu tư nói, “Ngài thế này cũng khó mà xuất hành, chờ tốt hơn hẵng đi…”

“Bây giờ! Lập tức!” Phong Tích quát.

Tiểu tư sợ co cả gáy, vội vàng đi ra ngoài.

Ẩm Huyết phong.

Cách cuộc ách chiến trước đó cũng không quá lâu, cỏ dại trên sơn đạo đã mọc dài, một cơn gió thổi qua, cảm giác tiêu điều tan hoang xông tới mặt, cô đơn vô tận.

“Xem ra nơi này đã không còn ai.” Bạch Giám Tâm nhấc tụ áo xoa xoa mồ hôi trên trán, tiếp tục dọc theo sơn đạo đi lên trên.

Một thiếu niên mười lăm mười sáu tuổi đi theo phía sau y, mắt ngọc mày ngài, chọc người yêu thích.

Sức người thiếu niên không sánh bằng y, đã mệt tới không nhấc nổi chân, “Sư phụ, chúng ta còn chưa tới sao?”

Bạch Giám Tâm lấy ra một bình thuốc từ trong ngực, đổ ra hai viên thuốc, một viên tự nuốt, một viên khác đưa cho hắn, “Ăn đi, đằng trước là tới rồi.”

Thiếu niên nghe lời ăn vào.

Bạch Giám Tâm lục tìm trong bao y phục trên lưng hắn lấy ra một cái hộp tròn, dặn dò: “Nhớ kỹ lời sư phụ nói chưa, sư phụ xuống dưới đó, thấy sư phụ ném cái hộp này lên, thì phải lập tức mang về cho Phong công tử trị độc.”

“Đồ nhi đã nhớ kỹ.” Thiếu niên bé ngoan đáp ứng, “Nhưng còn sư phụ người…”

“Không cần lo lắng cho sư phụ, ” Bạch Giám Tâm nói, “Trong thư phòng sư phụ có rất nhiều sách, cho dù sau này không có cơ hội tự mình dạy ngươi, ngươi hãy đọc kỹ những cuốn sách đó, cũng đủ cho ngươi chống đỡ một phương.”

Thiếu niên méo miệng khịt khịt mũi, “Sư phụ…”

“Đến.”

Bạch Giám Tâm đứng ở rìa khe, phun ra một hơi thật dài.

Thời gian qua lâu như vậy, những thứ phía dưới không có đồ ăn, chắc đã tản đi hơn nửa. Bạch Giám Tâm tự an ủi mình như vậy, tay thì run rẩy vẩy thuốc xuống dưới.

Thiếu niên cầm dây thừng cột ở trên cây trói chặt lấy hông Bạch Giám Tâm, lo lắng nói: “Sư phụ, người nhất định phải cẩn thận, nếu xong thì chỉ cần người kéo dây thừng một cái, ta sẽ lập tức kéo người lên.”

Bạch Giám Tâm qua loa đáp lời. Tâm trạng y lúc này rất phức tạp, vừa vui vì ngày đó mình đã bảo họ không đuổi tận giết tuyệt với những độc vật bên dưới, vừa e ngại bản thân cũng rơi vào cái chết giống như Khuyết Hữu. Nhưng mà chỉ cần có thể cứu được tính mạng người kia bị chết thảm cũng đáng, mà chẳng may có chuyện thì cũng bị nuốt sạch sẽ, không phải lo sẽ bị hắn thấy thảm trạng của mình.

Y cắn răng, nắm chặt dây thừng nhảy xuống.

Xuyên qua khói độc đã mờ đi, Bạch Giám Tâm dần dần thấy rõ tình hình dưới đáy.

Rắn độc, bò cạp độc, sâu độc kiến độc chia ra chiếm giữ vị trí của mình, đã thưa thớt hơn nhiều, hoặc gấp hoặc chậm nhích tới nhích lui, mùi tanh hôi gay mũi, làm Bạch Giám Tâm không khống chế được nôn khan một trận.

Độc vật nghe thấy tiếng động nhìn sang, trong mắt mỗi con đều lóe lên vẻ tham lam, như bị điên vọt tới phía y.

Chúng nó đã quá lâu chưa được ăn no, đồ ăn mới mẻ xuất hiện ở trước mắt, sao có thể không hưng phấn cho được?

Tóc gáy dựng hết cả lên, Bạch Giám Tâm rùng mình một cái.

Y cố gắng trấn định, nỗ lực tập trung tinh thần quan sát các loại độc vật đang bò tới.

Rất nhanh đã phát hiện, những loại độc khác đều sẽ có ý thức tránh xa rắn độc, chỉ có bò cạp độc là hoàn toàn không sợ nó, thậm chí có không ít con còn giẫm lên thân thể bọn nó lấn đường mà tới.

Chính là nó!

Bạch Giám Tâm vui mừng trong bụng, gỡ nắp hộp ra, chuẩn bị ra tay bất cứ lúc nào.

Quá trình đương nhiên sẽ không được dễ dàng, đầu đầy mồ hôi tránh trái tránh phải, nhiều lần suýt nữa còn bị chết ở trong miệng rắn độc, thể lực tiêu hao khó mà chống đỡ nổi. Trên tay y nắm chặt một viên thuốc, nhưng do dự không dám rắc ra, chỉ lo mấy thứ này chết dưới thuốc, thì tính mạng Phong Tích cũng không cứu được.

Một con bò cạp độc đột nhiên vọt tới.

Cơ hội!

Bạch Giám Tâm vừa cẩn thận né tránh, vừa nhân cơ hội thu nó vào trong hộp.

Dây thừng buộc ở bên hông tự dưng lay động dữ dội, có xu thế bị kéo lên.

“Chờ đã!” Bạch Giám Tâm gấp đến độ hét lên, rõ ràng mắt thấy đã sắp thành công, mà sao tên đồ đệ chết tiệt này lại đi quấy rối!

Thân thể bị kéo lên, Bạch Giám Tâm hoang mang giãy dụa, có suy nghĩ cởi bỏ dây thừng lóe qua.

Rắn độc bò cạp độc mắt thấy y sắp đi, không khỏi gấp theo, bò tới càng nhanh hơn.

Bạch Giám Tâm đang muốn cởi dây thừng, thì thấy một con bò cạp độc nhào tới trước mặt. Y theo bản năng trốn về phía sau, cùng lúc đập cái hộp tới.

Hậu tri hậu giác phản ứng lại, cúi đầu nhìn, bò cạp độc đã bị y bắt vào trong hộp, đang liều mạng muốn bò ra ngoài.

Bạch Giám Tâm cuống quít đậy nắp lại, mới chịu cất cẩn thận hộp vào người, bên hông bỗng dưng bị kéo căng, cả người bị kéo bay lên, rơi thẳng xuống rìa khe.

Còn đang suy nghĩ từ lúc nào tiểu đồ đệ đã luyện thành bản lãnh như vậy, Bạch Giám Tâm đã bị người ôm chặt vào ngực.

Thiếu niên ở gốc cây cách đó không xa chớp mắt nhìn y, đầy mặt vui mừng.

Bạch Giám Tâm hơi run, lập tức ý thức được người đang ôm mình là ai.

“Ngươi điên rồi sao, ngươi biết rõ ở dưới đó là những thứ gì, tại sao còn muốn xuống!” Giọng nói cùng thân thể của Phong Tích đều đang run rẩy, “Ngươi có nghĩ ngươi sẽ bị nuốt đến xương cũng không còn không hả!”

Bạch Giám Tâm thả lỏng người nhắm mắt lại, cái ôm này, y đã chờ quá lâu.

Không có xa cách, không có lạnh lùng, là tràn đầy quan tâm cùng yêu thương.

Thân thể Phong Tích hơi lung lay, đứng không vững.

Bạch Giám Tân nhận ra hắn không đúng, vội vàng đỡ người qua chỗ cây đại thụ ngồi, tiếp nhận thuốc từ thiếu niên đút cho hắn. Thấy sắc mặt hắn trắng bệch, Bạch Giám Tâm đau lòng đến sắp nghẹt thở, “Thân thể ngươi đã vậy, sao còn chạy tới đây, nếu ở trên đường xảy ra chuyện gì thì biết làm sao?”

Phong Tích nhắm mắt lại không lên tiếng.

Bạch Giám Tâm lấy nước ra cho hắn uống.

Phong Tích nghiêng đầu không uống.

Bạch Giám Tâm vô lực ngồi ở bên cạnh hắn, tốt đẹp vừa nãy chỉ như ảo giác thoáng qua.

Phong Tích thở mấy hơi, nghiêng đầu nhìn y.

Bạch Giám Tâm ôm đầu gối, thấp giọng nói: “Ta biết cả đời này ngươi sẽ không tha thứ cho ta, năm đó nếu không phải do ta nổi giận rời đi, thì ngươi cũng không phải đi tìm ta; ngươi không tìm ta, có khi còn ngăn người hại cha mẹ ngươi. Bọn họ…Có thể nói là ta hại chết bọn họ, ngươi hận ta… Cũng đúng…”

Phong Tích kéo y vào ngực mình, mạnh mẽ lấp kín miệng y.

Trằn trọc triền miên, mãi đến tận khi cả hai đều không thở nổi, Phong Tích mới lưu luyến thả y ra.

Hai mắt Bạch Giám Tâm mông lung nhìn hắn, “A Tịch…”

Phong Tích giơ ngón tay khẽ vuốt mặt y, “Sai là ở sư phụ ta, cũng là sai ở ta, tuyệt đối không phải là ngươi. Do ta không giải được nỗi khúc mắc của mình, đoạn thời gian qua đã lạnh nhạt ngươi, xin lỗi.”

Bạch Giám Tâm lắc đầu, nước mắt rơi xuống theo từng động tác của hắn.

Phong Tích áp sát tới hôn từng giọt nước mắt đang rơi, “Ta đã mất đi nhiều thứ lắm rồi, không thể lại mất thêm ngươi nữa, dù ngươi muốn cứu sống ta, ta cũng không thể sống tiếp.”

Bạch Giám Tâm lập tức đẩy hắn ra.

Phong Tích: “…”

“Ta có thể cứu ngươi!” Bạch Giám Tâm lấy hộp ra “Chúng ta ai cũng sẽ không chết!”

Phong Tích cười, đưa tay tới, ” Vậy thì dìu ta về nhà đi.”

Bạch Giám Tâm cất hộp cẩn thận, đỡ hắn đứng lên, “Đúng rồi, ngươi nói ngươi không trách ta, vậy ta hỏi ngươi, ngươi tên là gì?”

“Phong Tịch.”

“Tịch trong gì?”

“Tịch trong tà dương.” (Ánh nắng chiều)

“Vậy còn tạm được.”

Tiểu đồ đệ bị lãng quên: “…”