Về Việc Tại Sao Lăng Gia Tuyệt Tự

Chương 108: Con của cố nhân




Song phương tranh đấu đều lộ ra thần sắc kinh ngạc.

“Ồ?” Lăng Huyền Sương kiễng chân nhìn về phía phát ra giọng nói.

Bối Cẩn Du nói: “Không nhìn thấy, người nói chuyện chắc còn cách ở chỗ này rất xa, ta từng nghe nói qua loại công phu thiên lý truyền âm này, xem ra nội lực người này cực cao. Có điều, hắn đang ra lệnh với ai?”

Lăng Huyền Sương chỉ vào Lăng Huyền Uyên nói: “Nam nhân của ngươi.”

Bối Cẩn Du: “…”

Lăng Huyền Uyên quát một tiếng dừng, lui ra khỏi vòng chiến.

Yến Thanh Tiêu lập tức rút về, lại để ý tới Lăng Huyền Thư.

Lăng Huyền Thư cũng đang nhìn sang chỗ y.

Mâu sắc Đại Hỏa Phong hơi trầm xuống, nhảy lệch sang bên cầu đá, bay lên một cước đá vào eo Lăng Huyền Thư.

“Cẩn thận!” Trái tim Yến Thanh Tiêu muốn co lại, y nhìn ra sức mạnh một cước Đại Hỏa Phong xuất ra này rất nặng, nếu nhân lúc phân tâm bị hắn đá trúng, nhất định sẽ ngã xuống vực sâu vạn trượng kia.

Lăng Huyền Thư thế mà lại cười với Yến Thanh Tiêu.

Yến Thanh Tiêu: “…”

Cành cây trong tay lắc hai lần, Lăng Huyền Thư thuận thế ném nó ra ngoài, cành cây nhắm ngay con mắt Đại Hỏa Phong.

Đại Hỏa Phong hơi kinh hãi, trong tình huống không chỗ đạp chân mạnh mẽ xoay chuyển thân thể, trượt tới bên dưới cầu đá, nhẹ nhàng đẩy một chưởng ở dưới gầm cầu, mượn lực rơi xuống bên người Nhị Hỏa Phong cùng Tiểu Hỏa Phong.

Lăng Huyền Thư nhanh nhẹn nhảy xuống, khen: “Khinh công rất tốt!”

Đại Hỏa Phong gật đầu, “Kiếm pháp rất tốt.”

Mộ Phi Hàn đi tới trả Huyền Thiết Kiếm.

Lăng Huyền Thư tiếp nhận kiếm, nhìn về phía Lăng Huyền Uyên, “Là cha?”

Lăng Huyền Uyên gật đầu, “Chúng ta…”

Không chờ hắn nói hết lời, Nhị Hỏa Phong bỗng nhiên vọt ra ngoài theo con đường xuống núi, Tiểu Hỏa Phong theo sát phía sau.

“Tiểu Hữu!” Đại Hỏa Phong khẽ nhíu mày, vội vàng đuổi theo.

Lăng Huyền Sương hỏi Hoắc Tư Quy: “Hắn nói cái gì?”

Hoắc Tư Quy lắc đầu, “Không biết.”

Lăng Huyền Dạ nói: “Có phải ba huynh đệ họ muốn đi đối phó cha không, chúng ta có nên…”

“Nguy rồi!” Lăng Huyền Thư không để ý tới những người còn lại, nhanh chóng đuổi theo ba người bọn họ.

“Này!” Yến Thanh Tiêu tức giận tới đỉnh đầu cũng sắp bốc khói, “Công phu cha ngươi luôn được lưu truyền đến mức thần thánh, chỗ nào cần phải ngươi đi cứu!”

Lăng Huyền Uyên ôm lấy Bối Cẩn Du, “Không phải là nó lo lắng cho cha ta, mà lo lắng cho Phong công tử cùng Dư công tử.” Nói xong cũng vận khinh công chạy gấp ra ngoài.

Yến Thanh Tiêu vỗ bàn tay một cái, “Phó Nam!”

Nếu Phó Nam nghe được lâu chủ nhà mình gọi một tiếng này, nhất định sẽ cảm động đến khóc ròng ròng, dù cho vị lâu chủ đáng yêu chỉ đang hậu tri hậu giác gọi hắn.

Đáng tiếc hắn không nghe được, hơn nữa hắn đã bắt đầu cho rằng, đời này cũng sẽ không còn cơ hội nghe lâu chủ hô gọi.

Hắn nhìn Nhị Hỏa Phong cùng Tiểu Hỏa Phong lay động trong gió quay trở về, thật sự có kích động muốn rơi nước mắt.

Dư Diệu nuốt nước miếng một cái, “Sao lại… Một tí âm thanh cũng không có?” Hắn tự phụ khinh công đã có thể khinh thường thiên hạ, lại không ngờ hôm nay để cho hắn gặp được người đi tới không một tiếng gió, hơn nữa còn là hai người.

Không đúng… Ba người.

“Tên khốn Lăng Huyền Thư kia, lại để ba người bọn chúng chạy.” Dư Diệu một bên ngăn Phong Tích đã rơi vào hôn mê ở phía sau, một bên kéo Phó Nam qua nói, “Tiểu Nam, chờ sau đó ta ngăn cản ba người bọn chúng, ngươi phải chạy mau, đến bên trên hội hợp với bọn họ.”

Phó Nam nói: “Ta không chạy.”

Dư Diệu cảm động, “Tiểu Nam, ngươi… Ngươi đồng ý cùng ta cộng sinh cộng tử?”

Phó Nam khịt khịt mũi, “Ý ta nói ngươi không giữ chân được ba người bọn chúng.”

Dư Diệu: “…”

“Ba người các ngươi là ai, vì sao lại ở đây?” Nhị Hỏa Phong lạnh giọng hỏi.

Dư Diệu chầm chậm về tiến về phía trước hai bước, “Nghỉ chân.”

Nhị Hỏa Phong: “…”

Tiểu Hỏa Phong cũng không nói nhiều, tiến lên chỉ muốn giết người.

Đại Hỏa Phong nhanh tay nhanh mắt túm được hắn, “Bọn họ không phải kẻ thù của chúng ta, đừng tiếp tục lạm sát kẻ vô tội.”

“Hôm nay đến Ẩm Huyết phong, không có một ai là vô tội!” Nhị Hỏa Phong nói xong, liền nhấc chưởng đối phó Dư Diệu.

Đại Hỏa Phong vốn muốn cản hắn, lại bị Tiểu Hỏa Phong phản tay bắt lại, “Chờ…”

Chưởng phong ác liệt kéo tới, Dư Diệu không dám có nửa phần thất lễ, ở trong lòng âm thầm tính toán nếu như mình tránh thoát một chưởng này, Phong Tích có thể bị thương ở dưới chưởng của hắn hay không.

Không bằng liều mạng ngăn cản, có lẽ sẽ kéo dài được đến lúc đám Lăng Huyền Thư chạy tới, nếu thế hai người phía sau mình có thể sẽnđược cứu.

Dư Diệu quyết tâm liều mạng, dồn nội lực toàn thân tập trung vào cánh tay trái không bị thương, chuẩn bị vững vàng đón đỡ một chưởng từ Nhị Hỏa Phong.

Một đạo nội lực nhu hòa nhưng bá đạo đột nhiên xuất hiện ở giữa hai người, trong khoảnh khắc biến tình hình căng thẳng cùng sát khí hóa thành vô hình.

Nhị Hỏa Phong lùi lại vài bước, mãi đến tận khi bả vai bị Đại Hỏa Phong đỡ lấy mới miễn cưỡng đứng lại. Hắn phẫn hận mà nhìn nam tử phong thần tuấn lãng không biết từ đâu nhảy ra, nghiến lợi nói: “Lăng Kha lão tặc.”

Lăng Kha không cho là ngỗ nghịch, ánh mắt tinh tế lướt qua trên mặt ba huynh đệ bọn họ, một lát sau gật đầu nói: “Giống, thật giống.”

Lăng Huyền Thư chạy như điên tới.

Đã lâu không thấy con trai, Lăng Kha nhìn thấy hắn, nụ cười lập tức kéo tới đuôi lông mày, đi hai bước về phía trước đón, nói: “Huyền Thư, để cha nhìn một cái…”

Lăng Huyền Thư như gió lướt qua bên cạnh ông, đi tới trước mặt Dư Diệu, “Các ngươi thế nào rồi, không có sao chứ? A Tịch sao rồi?”

Lăng Kha: “…”

Dư Diệu buồn cười nói: “A Tịch chỉ không chịu nổi độc tố dằn vặt mà ngất đi, ta cũng không có chuyện gì, đang muốn cảm tạ Lăng bá phụ tới kịp thời.”

“A…” Lăng Huyền Thư lúc này mới xoay người, “Cha, sao cha đến đây?”

“…” Lăng Kha lườm hắn một cái, “Xem như con còn nhìn thấy người cha này.”

“Sao lại là cha này cha nọ?” Lăng Huyền Sương từ trong lòng Thiệu Dục Tân nhảy xuống, tiến lên phía trước nói, “Chẳng lẽ còn có những cha khác?”

Lăng Kha: “…” Người nhớ nhung con trai mình nhất định sẽ bị hóa điên.

Lăng Huyền Kỳ cũng đi tới, “Thật ra cha cũng không cần đặc biệt tới đây đón chúng con về nhà, dù sao chẳng mấy chốc chúng con sẽ trở về.”

“Ai tới đón chúng mày?” Lăng Kha hất cằm chỉ chỉ ba huynh đệ Hỏa Phong, “Ta là tới thăm viếng con của cố nhân.”

Lăng Huyền Kỳ: “…”

Hòa nhau một ván Lăng Kha vui vẻ vô cùng.

Yến Thanh Tiêu cười nhẹ một tiếng, đi tới bên cạnh Lăng Huyền Thư nhỏ giọng nói: “Giờ ta đã biết tại sao ngươi lại ấu trĩ đến thế.”

Ánh mắt Lăng Kha sắc bén nhìn sang.

Yến Thanh Tiêu: “…”

Nhưng Lăng Kha chỉ liếc mắt nhìn y, liền nhìn về phía Thiệu Dục Tân, “Sao ngươi lại ôm con trai của ta?”

Thiệu Dục Tân: “…”

“Lão tặc!” Nhị Hỏa Phong nhìn đám người đó ở ngay trước mặt mình làm như không có chuyện gì xảy ra mà tán dóc việc nhà mà cảm thấy vạn phần căm tức, “Ngươi làm ra chuyện thiên lý khó dung, còn dám xưng chúng ta là con của cố nhân? Mặt già nua của ngươi còn xứng?”

Lăng Huyền Sương kéo ống tay áo Lăng Kha, “Cha, vị ‘Cố nhân’ đó, là mẹ bọn họ à?”

Lăng Kha: “…” Có phải là có chỗ nào đó không đúng?

Lăng Huyền Dạ nói: “Ngươi tôn trọng một tí cho ta!”

Nhị Hỏa Phong khinh bỉ hừ một tiếng, “Ta cứ thích gọi thế đó!”

Lăng Huyền Uyên đặt Bối Cẩn Du ở ghế dài trong đình, nói: “Cha nhận biết giáo chủ tiền nhậm Ẩm Huyết Giáo?”

“Không biết.” Lăng Kha hơi xoay chuyển thân nhìn Bối Cẩn Du, “Con trai của ta sao lại ôm ngươi?”

Bối Cẩn Du: “…”

Nhị Hỏa Phong giận đến sôi lên, “Các ngươi… Đều đáng chết!”

Sống lưng Lăng Kha cứng đờ, tiện đà thở ra một hơi, “Ta nên sớm thông qua những chưởng môn đã chết kia đoán được là ba huynh đệ các ngươi, nếu vậy sẽ không xảy ra thảm sự thế này.”

Tiểu Hỏa Phong khinh bỉ nhìn ông, “Sớm đoán được thì sao nào, ông sẽ giết hết chúng ta, nhổ cỏ tận gốc, trừ hậu hoạn vĩnh viễn đúng không?”

“Sao ta phải giết các ngươi?” Trong mắt Lăng Kha có hối hận, “Sau chuyện năm đó, ta từng phái người tìm kiếm các ngươi khắp nơi, đáng tiếc vẫn không tìm được, ta còn tưởng các ngươi đã… Đã…”

“Tất nhiên ngươi còn ước gì chúng ta đều chết sạch sẽ, mới không có ai đến tìm ngươi báo thù!” Nhị Hỏa Phong quát.

Lăng Huyền Kỳ nói: “Cha ta đã nói sẽ nuôi ngươi, ngươi còn nói cha muốn giết ngươi, ngươi có phiền không hả?”

Lăng Kha nhìn hắn, cảm thấy lời này có hơi khó chịu.

Lăng Huyền Thư hỏi: “Sao cha qua đây được?”

“Cái gì mà sao với qua, ” Lăng Kha nói, “Tất nhiên là nhảy qua.”

Nhị Hỏa Phong cùng Tiểu Hỏa Phong âm thầm cắn răng, trong lòng đều mắng lão tặc quả nhiên thật tài tình.

“Khói độc thì sao, ” Lăng Huyền Dạ nói, “Có ảnh hưởng gì không?”

Lăng Kha nói: “Ở bên kia ta gặp phải công tử họ Bạch, nói là bằng hữu Huyền Thư, cho ta một viên thuốc giải độc, nói đi qua sẽ không sao. Có điều thuốc giải độc này không thể kéo dài quá lâu, nên hắn dặn ta phải đi nhanh về nhanh.”

“Giám Tâm đến rồi?” Dư Diệu vui vẻ nói, vội vàng xoay người lại đập đập Phong Tích, “Ngươi mau tỉnh lại, ngươi được cứu rồi!”

Phong Tích khẽ cau mày, vẫn chưa mở mắt ra.

Phó Nam nói: “Cứ để hắn nghỉ ngơi đi, ngươi đừng làm ồn hắn.”

“Ta chỉ vui quá thôi.” Dư Diệu nói, “Nhưng mà tại sao Giám Tâm không cho bá phụ hai viên thuốc giải độc?”

“…” Lăng Kha chăm chú suy nghĩ, “Đúng vậy, tại sao vậy chứ?”

Mọi người: “…”

Nhị Hỏa Phong cùng Tiểu Hỏa Phong trao đổi ánh mắt.

Điểm này có thể lợi dụng, chỉ cần thành công kéo dài thời gian, dẫn ông ta tới bên cạnh khe đó, không sợ không thể lấy được mạng ổng!

Đại Hỏa Phong nhìn vẻ mặt hai người ở trong mắt, nỗi lòng phức tạp.

“Vũ nhi, ” Lăng Kha đến gần ba người, nhìn Đại Hỏa Phong nói, “Cháu là Vũ nhi đúng chứ? Cũng đã lớn như vậy, cực kỳ giống cha cháu năm đó.”

Môi Đại Hỏa Phong run rẩy, một lát mới nói: “Lăng thúc phụ, nhiều năm không gặp.”

Nhị Hỏa Phong tức giận nói: “Huynh còn gọi ổng là thúc phụ?”

Lăng Kha thở dài, “Ta biết các ngươi hận ta, nhưng việc năm đó, đúng là không thể làm gì.”

“Ông nói một câu ‘không thể làm gì’ để từ chối sạch sẽ mọi chuyện?” Tiểu Hỏa Phong nói, “Ông nợ chúng ta, còn thì sẽ kéo dài, không bằng thoải mái để mạng lại mà chống đỡ đi!”

“Y nhi đúng không?” Lăng Kha cười khổ, “Khi đó cháu vẫn còn là em bé bọc trong tã lót, đối với chuyện năm đó hiểu được bao nhiêu?”

Tiểu Hỏa Phong nói: “Ta chưa từng tận mắt nhìn thấy, nhưng các huynh trưởng ta thì nhìn thấy. Đại ca không muốn nói, nhưng Nhị ca đều nói chân tướng năm đó cho ta biết, ông không dám thừa nhận cha ta chết có liên quan tới ông sao?”

Sắc mặt Lăng Kha rốt cục trầm trọng hạ xuống, “Ta… Nhận.”